Cừu Non Thành Tinh

Chương 10




Cũng không thể tỉnh dậy sớm như vậy.

Cậu nhóc miệng hơi mở rộng, lộ ra một cái răng cửa. Đôi môi khôi phục lại màu đỏ chót, như bị người nào gặm cắn vậy. Dáng vẻ lỗ mãng đang ngủ vẫn chưa tỉnh lại, trông có vẻ rất ngoan ngoãn.

Trình Cần nhìn một hồi, duỗi ngón tay ra, ở giữa không trung phác họa khóe mắt của cậu nhóc. Lông mi vừa rậm lại vừa dài, giống như đang vẽ một đôi mắt rất đẹp.

Anh giật giật khóe miệng, thu tay lại rồi ngắm nhìn thêm một lúc nữa, sau đó đứng lên duỗi người, ngáp một cái.

Khi Sở Dương mở mắt ra thì trông thấy một bóng người mơ hồ đang giang rộng tứ chi, nghĩ thầm là ai ở trong ký túc xá vậy, bóng lưng rất đẹp trai.

Trình Cần quay đầu, trông thấy gương mặt không thể miêu tả bằng lời của Sở Dương, đang ngáp được một nửa, hỏi: "Này, biết làm cơm không?"

Sở Dương đứng dậy xoa xoa con mắt: "Biết."

Trình Cần xoa xoa mặt: "Giúp làm bữa cơm đi. Đầu tôi đau, đói đến phát đau."

"Hả?" Sở Dương ngây ngốc hỏi kêu lên một tiếng, sau đó hiểu ý, vội vàng đứng lên: "À, được thôi. Anh muốn ăn món gì?"

Trình Cần ậm ừ nửa ngày, thở dài nói: "Hay là cậu cứ đến phòng bếp trước, xem có thể nấu được món gì đi."

Sở Dương vén chăn lên, lộ ra thân thể thon dài, rắn chắc.

Cậu chỉ mặc một chiếc quần lót, bao trọn lấy thứ ở giữa.

Trình Cần sửng sốt một chút, vui vẻ: "Ồ, biết ở nhà của gay, còn dám cởi sạch sẽ như vậy, gan rất lớn đó." Anh huýt sáo một tiếng: "Được rồi, đứa cháu lớn, rất biết cách chăm sóc, được lắm đó."

Sở Dương vẫn tương đối hài lòng với dáng người của mình. Lúc còn nhỏ, sức khỏe của cậu không tốt, ông ngoại chưa từng cho cậu bỏ bê rèn luyện, thậm chí còn bắt cậu mở luyện. Cậu cúi đầu sờ sờ cơ bụng của mình, lại liếc nhìn chỗ đó của Trình Cần một chút, dường như muốn xuyên qua lớp vải mỏng manh để so sánh một chút, nhưng mà đôi mắt cho dù có tốt hơn nữa cũng không phải siêu mắt có thể nhìn xuyên tường, cậu nói: "Tạm được."

Trình Cần cũng không khách sáo. Đối với một người gay mà nói, dáng người của Sở Dương vô cùng quyến rũ, mê người, thế là anh tiến lên sờ hai bên cơ bụng: "Rất rắn chắc đó."

Sở Dương: "..."

Sau khi Trình Cần sờ xong thì đi rửa mặt, để lại Sở Dương mắt chữ o mồm chữ a đứng tại chỗ, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Sở Dương nghĩ thầm, có phải mình bị đùa giỡn không nhỉ?

Sở Dương mở tủ lạnh ra, lục tìm trong tủ lạnh. Sữa bò, bia, còn có nửa hộp trứng gà, khối thịt được cắt gọn, để trong tủ lạnh và cá hốt đã được lóc thịt. Cậu lại lật lật ngăn tủ, đủ loại chai lọ thủy tinh được sắp xếp một cách gọn gàng.

Đậu đỏ, đậu xanh, táo, hạt ý dĩ, yến mạch, đậu đen, đậu tây, ngũ cốc...

Sở Dương gãi gãi đầu. Trình Cần là một người có chứng cưỡng chế rất nghiêm trọng.

Sở Dương rửa ngũ cốc rồi đặt lên bếp, lại bật một nồi nước, luộc bốn quả trứng gà.

Haiz, bữa sáng này thực sự không có chút kỹ thuật nào cả.

Cháo gạo thêm chút đường đỏ cơ bản có thể ở cữ rồi.

"Leng keng... "

Chuông cửa reng lên, nồi nước cũng vừa sôi. Sở Dương chuyển lửa nhỏ nấu chậm, khập khiễng ra ngoài mở cửa.

Vừa tới cổng, Trình Cần đã mở.

Một người đàn ông đi vào, một cái đầu vàng tóc xoăn, mặc áo khoác da, đang đứng trước cửa xoa xoa đôi tai

"Rét chết rồi, rét chết rồi." Người đàn ông vứt giày, đang muốn vào nhà.

"Mang dép vào." Trình Cần lạnh lùng nói.

"Chân tôi rất sạch sẽ!!" Người đàn ông kháng nghị, nhìn thấy đầu của Trình Cần thì sững sờ một chút: "Hả? Cậu đang làm tạo hình gì vậy, Ấn Độ hay gì?"

"Hoặc là mang vào, hoặc là ra ngoài." Trình Cần dựa vào tường, lười biếng ra lệnh.

Người đàn ông bĩu môi, không tình nguyện mang dép trong nhà vào: "Trình Cần, bệnh thích sạch sẽ vẫn là mười năm như một ngày nhỉ, hay là cậu cứ đặt một bình rượu tinh khiết ở cửa ra vào đi, người tới đều phải trừ độc... Ồ?"

Lúc này, người đàn ông mới trông thấy Sở Dương, thấy cậu mặc quần áo của Trình Cần, không có ý tốt nháy mắt mấy cái: "Ồ, đổi hệ nuôi dưỡng rồi sao?"

"Cút." Trình Cần nhíu mày, tức giận nói: "Cháu trai của Ôn Văn Trạch."

"Chết tiệt, gia đình luân lý!" Người đàn ông cười hề hề trượt đến trước mặt của Sở Dương, nắm chặt tay của cậu, khóc lóc nỉ non, chỉ thiếu cầm thêm chiếc khăn lụa: "Cậu nhóc đáng thương, loạn luân không có kết quả tốt đâu, hay là cùng tôi... Ối!"

Trình Cần đập một phát vào đầu của người đàn ông, quát: "Trương Kiến Quốc, nếu như miệng cậu còn ngậm đầy phân thì đừng hòng sách mới được xuất bản nữa!”

"A a a a a..." Trương Kiến Quốc nhảy một bước thật xa, bịt miệng của Trình Cần lại: "Trình Cần, đã nói phải làm thiên sứ của nhau mà nhỉ? Không phải đã nói không gọi tên trên chứng minh thư của tôi rồi sao?"

Sở Dương gãi gãi đầu, không nghĩ ra cái tên này quê mùa đến cỡ nào, xét đến ý nghĩa của thời đại này, liền xen vào nói: "Kiến Quốc rất hay, đây là tên của ông ngoại tôi đó."

Trình Cần nhíu mày, đây coi như là thực lực bổ đao.

Nhưng mà, ngược lại, Trương Kiến Quốc lại không suy nghĩ nhiều như vậy, hoặc là nói do thiếu mạch não, cảm động đến muốn rơi nước mắt luôn rồi, giống như con lười, ôm lấy cổ của Sở Dương, nói: "Ây da, tiểu thiên sứ, vẫn là cậu ấm lòng, đến đây nào, hôn hôn một cái."

Sở Dương giật mình, giơ tay ngăn cản Trương Kiến Quốc, lùi về sau, cả khuôn mặt đỏ bừng lên, cứng đờ nói: "Xin tự trọng."

"Ông trời của tôi." Trương Kiến Quốc kinh hô, buông Sở Dương ra. Vẻ mặt mơ màng nhìn Trình Cần: "Trình Cần, chắc kiếp trước của cậu là Ngu Công rồi, kiếp này có thể nhặt được một xử nam ngây thơ như vậy, hữu sinh chi niên bất tử chi tiền, quá thần kỳ."

Trình Cần nhíu nhíu mày, cười hỏi Sở Dương, "Cậu là xử nam à?"

Sở Dương sờ sờ mũi, mím môi, xấu hổ như bị mắc lỗi vậy.

"Tôi đi xem thử nồi nước một chút, cháo sắp sôi rồi." Sở Dương quay người trở lại phòng bếp.

"Ai da da..." Trương Kiến Quốc đưa tay chọt chọt Trình Cần: "Hình mẫu người vợ lý tưởng đó, nhất định phải nắm chắc nha."

"Nói nhảm, đã nói là cháu trai của Ôn Văn Trạch mà."

"Vậy không phải quá khéo rồi sao, tướng mạo giống nhau, có thể làm thế thân mà!"

"Cút! Cặn bã!" Trình Cần đạp anh ta một cái, nói sang chuyện khác: "Gấp gáp, sốt ruột như vậy làm gì? Có chuyện gì thì mau nói, không có việc gì xéo đi, nói chuyện phiếm đánh cái rắm thì tìm An Sâm đi. Cậu ta thuộc kiểu Đường Tăng."

Trương Kiến Quốc đẩy Trình Cần đi vào thư phòng, vẻ mặt cầu xin nói: "Trang bìa tiểu thuyết của tôi sắp thất bại rồi, không liên lạc được với tên họa sĩ kia."

Trình Cần xoa bóp trán, không nhanh không chậm nói: "Tìm An Sâm, cậu do cậu ấy toàn quyền phụ trách."

"Đừng mà." Trương Kiến Quốc nghiêm túc hẳn lên: "Đây không phải là muốn sửa bản thảo."

"Tìm An Sâm."

"Nhiều bức như vậy, nhưng tôi chỉ thích một bức đó thôi." Trương Kiến Quốc phối hợp nói, bắt lấy lời nói của Trình Cần, nói như một cơn gió, "Trước đó, khi An Sâm lấy ra cho tôi xem, đầu tiên tôi nhìn thấy thì đã xác định đó chính là thứ tôi muốn, chỉ là có vài chỗ chưa xử lý tốt, họa sĩ nói trở về tìm tài liệu, sáng hôm nay sẽ giao bản thảo."

"Tôi không có tiếp xúc qua lại với tên họa sĩ đó. Ngay cả An Sâm cũng không thể liên lạc được thì tôi có thể sao? Tôi là thần tiên à?" Trình Cần híp híp mắt, nói: "Rốt cuộc cậu muốn nói chuyện gì?"

"An Sâm nói, phong cách vẽ của tên họa sĩ kia rất giống với cậu. Cậu có thể..."

"Không thể!" Trình Cần một lời từ chối: "Vậy mà cậu cũng dám nghĩ sao?"

"Tôi sẽ không để cho cậu làm chuyện thất đức, cậu giúp một tay đi!" Trương Kiến Quốc năn nỉ nói.

Trình Cần phủ định hoàn toàn: "Không giúp được."

"Tại sao vậy?" Trương Kiến Quốc đi đến trước mặt anh, ngồi vào trong lòng của Trình Cần, làm nũng nói: "Có phải là tôi thất sủng rồi không?"

"Đừng có đính kim cương lên mặt của mình được không?" Trình Cần đẩy anh ta ra, nói.

Trương Kiến Quốc ngồi lên trên bàn sách, sờ sờ mặt mình, nói: "Vậy là giá trị nhan sắc của tôi suy giảm rồi nhỉ? Cậu nhìn tôi không vừa mắt nữa sao?"

Trình Cần chống cằm, nói: "Cái giá trị nhan sắc của ngài còn chỗ để suy giảm nữa sao?"

"Trình Cần!!" Trương Kiến Quốc vỗ Trình Cần một cái: "Cậu..."

"Tay đau." Trình Cần rủ mắt xuống, nhéo nhéo tay của mình: "Gần đây thời tiết không tốt, tay lại đau, không biết tại sao nữa?"

Trương Kiến Quốc sững sờ, thu lại dáng vẻ, nói: "Không phải sớm đã khỏe rồi sao?"