Cừu Non Của Sói Già

Chương 5: Ngón tay ( H+ )




"Xinh thật, chỗ nào cũng đẹp!"

Mắt hắn chứa một tia cuồng ngạo tà mị, đánh giá thiếu nữ dáng người yểu điệu hoàn mỹ nhưng mới trổ mã không che đi được nét ngây ngô đáng yêu. Hai nhũ phong ngây ngô đầy đặn, nụ hoa anh đào tươi mới e lệ, làm người khác cảm thấy khô khốc miệng lưỡi, chỉ muốn ra sức cắn mút.

Quyên Nhi cực kỳ khó hiểu thân thể mình, hết đau lại chuyển sang trạng thái khác, chỉ vài giây mà bây giờ ngứa không chịu được, khắp người như có lửa nóng, từ sâu trong hoa tâm bỗng nổi lên dục vọng, làm cô hồ mê loạn ngữ.

"Ô ~ bên trong...khó chịu quá...a~"

Hai má ứng đỏ, nơi hoa viên nhỏ bé mềm mại nóng bỏng co rút trào ra nước đầm đìa. Tình cổ bức thiết cơ thể cô gái nhỏ không khác gì thuốc kích d.ục, nhưng nó còn đáng sợ hơn thuốc, bởi ngoài ngứa ngáy khó chịu, ruột gan cô lại đau đớn như bị nó ăn dần, làm cho cô vừa khóc vừa r.ên rỉ.

"Nhìn kìa, cô gái bé nhỏ của tôi...chưa gì mà em đã phản ứng mãnh liệt thế này...

Nước ra thật nhiều, sắp ướt nệm của tôi rồi!"

Quách Hạo Minh dùng ngón tay viết viết lên bụng nhỏ tuyết trắng, như đang ra lệnh tình cổ bên trong hành hạ cô hơn. Khi hắn dừng lại, ngón tay bắt đầu trượt xuống chỗ địa phương mần cảm, từ từ tiến vào trong hạ thân thiếu nữ, toàn bộ ngón tay đều bị xuân thủy của cô gái chảy ra ướt nhẹp.

"A~ đừng mà..."

Thân thể ngọc ngà trần trụi hoảng loạn giật mình, bộ ngực sữa đầy đặn dồn dập run rẩy như bị sóng đánh lên, Quyên Nhi bất lực nhìn người đàn ông kia, hắn lại biến thái dùng ngón tay đùa nghịch nơi tư mật của cô không ngừng, bức thiết nước tuôn xối xả.

"Dừng lại đi...hức..."

"Đừng động...tôi chọc vào trong giảm khó chịu cho em.

Tình cổ sẽ không cắn em đau nữa."

Ngón tay lúc đầu mới đâm thọc vào trong vài cái liền ướt đẫm, hiện tại hắn lại tiếp tục cho vào sâu hơn, thêm một ngón tay nữa, từ từ nớ lỏng nơi chật hẹp, làm cho xuân thủy bên trong quá nhiều chảy ra dọc theo ngón tay, tí tách rơi xuống đẫm ga giường trắng mơ.

Hành động bỡn cợt của hắn vậy mà lại thật sự làm ruột gan đang bị cắn đau đớn dần dần dịu đi. Tuy nhiên, nơi riêng tư lại bị hắn bức cho hư hỏng.

Quyên Nhi căn bản không khống chế được, cổ trùng vào cơ thể làm loạn đến mức băng thanh ngọc khiết như cô còn không nhịn được, bụng nhỏ kích thích điên cuồng, tiết ra nước dịch nóng bỏng. Cô bỗng thấy mình đột nhiên khao khát hơi ấm của đàn ông, đầu óc xáo trộn chẳng thể thanh tỉnh.

Bây giờ, cô đã biết uy lực đáng sợ của cổ trùng này, ai trúng phải cũng sẽ sôi trào dục vọng, hèn gì mà nó được gọi là tình cổ.



Người đàn ông nhìn bên ngoài vẻ mặt vẫn lạnh lùng đạm bạc, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu hình ảnh mỹ lệ của cô gái.

Ngon tay càn rỡ vào trong kích thích, chạm vào thịt non bên trong làm cô phát sinh cảm giác sướng đờ người, chỉ muốn ra sức hút chặt lấy ngón tay thô thiển để giảm cơn khó chịu.

"Ô ô~đừng, khó chịu quá...hic..."

Cô gái nhỏ mơ hồ khóc nấc lên, tóc tai hỗn độn.

Quách Hạo Minh vuốt ve lên chân cô, hắn vuốt từ dưới lên trên rất nhẹ nhàng, thấy toàn thân tuyết trắng đã đỏ ửng lên thì biết cô mẫn cảm lắm rồi.

Hắn chậm rãi dùng sức di chuyển ngón tay ra vào, cảm nhận mị thị.t bên trong hút chặt làm hắn cũng sôi sục, điên máu.

Quyên Nhi lúc này mẫn cảm cùng cực, eo thon chấn động, liền ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, khóc đứt quãng.

"Không, không cần... Ưm ~ cầu xin chú a..."

"Hức...đừng động nữa..."

Ngón tay của hắn tuy cắm vào không sâu, nhưng thao tác thuần thục của hắn đã thành công làm cô gái nhỏ rối mù tâm trí, bên dưới khó chịu lại sướng vui.

Cổ trùng liên tục tác động, làm dục hỏa trong người cô như cháy bùng lên, ngứa từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, thống khổ kêu lên "A a!!".

Cô quá khó chịu, ngón tay kích thích nhưng về cơ bản không đủ to, không đủ dài làm cô khuây khỏa.

Thân thể mềm mại run run như cây liễu trước gió, nước mắt vòng quanh, dục hỏa thiêu đốt thống khổ.

Quách Hạo Minh không động ngón tay nữa, hắn nhìn thiếu nữ đang vặn vẹo r.ên rỉ thanh âm mềm mai, khóe môi bạc hơi câu lên, tay kia viết tiếp lên bụng cô.

"Bảo bối, nếu đêm nay em không dâng mình cho tôi...thì cổ trùng sẽ ăn hết nội tạng của em...

Chết một cách đau đớn như vậy...Quyên Nhi có muốn không?"

Tí tách ! Đầu ngón tay hắn lưu lại chút mùi hương nước dịch của cô gái nhỏ, mùi vị thật kỳ diệu.



Cổ trùng nghe theo mệnh lên của hắn hành hạ làm cô gái vừa khó chịu vừa đau đớn, khóc lớn, hai mắt đẫm lệ nhìn đàn ông cao lớn ngồi kia, phát ra tiếng r.ên rỉ.

"A~ chú Minh, đừng giết Quyên Nhi...

Quyên Nhi đồng ý...

Chú muốn làm gì thì làm nhanh đi...hức..."

Thanh âm nhút nhát bất nhược, hòa lẫn chút d.âm mị thêm chút ngây thơ. Nếu cô không bị cổ trùng tác động, có lẽ sẽ không phát ra được thanh âm xấu hổ kia.

"Tiểu quỷ, tôi từ trước giờ không coi trọng trinh tiết mấy.

Cho nên...sau đêm nay...dù là lần đầu hay lần thứ mấy cả đời này em cũng đừng hòng thoát khỏi tôi."

Lời nói hắn ra mang ý vị làm cô không hiểu hết, chỉ biết lắc đầu trong vô lực.

Lần đầu tiên tự mình giải cổ, Quách Hạo Minh sớm đã lộ ra vòng ngực rắn chắc, giữa háng lộ ra vật to lớn dữ tợn.

Hai mắt Quyên Nhi đẫm lệ, thấy người đàn ông trần trụi dần áp thân xuống, dưới hạ bộ là thứ đồ vật thô to run lên theo từng chuyển động, nhìn đến đây trong hoa viên bỗng dưng lại run rẩy trào ra tiết dịch càng dữ dội.

Cô đến tột cùng vẫn là bị cổ trùng và bản năng sinh lí điều khiển, không thể kháng cự lại suy nghĩ lệch lạc.

Quách Hạo Minh bắt đầu cho chuyện chính, đem một chân thon thả của cô gái nâng lên, càng làm lộ rõ hoa viên nhỏ xinh phấn nộn.

Bàn tay to lớn đỡ lên eo nhè nhẹ xoa rồi hướng lên ngực cô gái nhỏ xoa nắn, hai bên nụ hoa bị tác động cứng đờ, cô hét lên một tiếng.

Hắn đã lâu không quan hệ, kinh nghiệm tuy có nhưng chỉ sợ không còn giỏi giang như trước. Sợ mình làm cô gái nhỏ đau, miễn cưỡng hắn phải mơ hồ nhớ lại đã từng quá trình, kích thích thêm cho cô gái nhỏ.

Quyên Nhi bị hắn chạm loạn càng thấy thoải mái, bên trong hoa viên nóng bừng căng thẳng.

Dị vật nóng bỏng của hắn căng cứng chọc vào chân cô gái nhỏ. Người lộn xộn giãy giụa khóc ngâm lên một tiếng, hắn liền lấy tay đè lên địa phương nhạy cảm, giữ chặt cô lại.

"A không ~ đừng làm vậy, van xin chú..."