Cửu Môn Ký Sự

Chương 156




Kỳ thật đơn giản là vì Tề Thiết Chuỷ tính được nửa canh giờ sau khi hạ nhân ở Giải gia tặng bánh trung thu xong, ô tô của Phật Gia sẽ quét một đường khói bụi tiến vào Trường Sa. Cộng thêm năm nay là ngày tốt Cửu Môn tề tụ, tự nhiên không thể thiếu mọi người tặng đáp lễ cho nhau. Những người khác Tề Thiết Chuỷ không dám cam đoan, nhưng quà của Phật Gia thì mọi người đều phải nễ mặt mũi mà nhận lấy, ít nhất là ngoài mặt nhận lấy, còn mở ra để ăn hay làm gì thì không biết.

Đương nhiên, Ngô Lão Cẩu không ăn bánh trung thu cũng là một bí mật được công khai trước quần chúng, nhưng Tề Bát gia lại tựa hồ cho rằng năm nay Trương Đại Phật Gia sẽ khiến cho Cẩu Ngũ gia ăn cái bánh trung thu đầu tiên ở Trường Sa.

Giải Cửu gia ngồi trong hí viện sắp biểu diễn, nhìn tấm màn sân khấu sắp rơi xuống, chờ mỹ nhân sắp lên sân khấu, mỉm cười không nói.

“Từ Bắc Bình mang về.” Trương Khải Sơn ngồi ở phòng khách nhà Ngô gia, thổi thổi tách Bích Loa Xuân trên tay, như nhìn mà không nhìn hộp bánh trung thu *** xảo đặt trên bàn.

“Làm gì phải mang xa xôi về đây.” Ngô Lão Cẩu nhíu mày, nói: “Ngài biết tôi không ăn thứ này.”

Trương Khải Sơn nâng mắt, dừng một chút, nói: “Trước kia không ăn, không phải có nghĩa là về sau không ăn.”

Ngô Lão Cẩu nhướng mày: “Vì sao?”

Trên mặt Trương Khải Sơn không thấy gợn sóng: “Ngày lễ gì làm chuyện nấy.”

Ngô Lão Cẩu nở nụ cười: “Từ trước đến nay lão tử làm việc luôn không theo quy củ.”

Trương Khải Sơn nghe vậy lại ngoài ý muốn nhếch môi cười: “Trùng hợp, ta cũng vậy.”

Ngô Lão Cẩu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói: “Có phải ngài đã gặp Lão Bát rồi không?”

Trương Khải Sơn từ chối cho ý kiến, uống ngụm trà không nói gì.

Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên thở dài một hơi, tâm nói tuy đã biết lòng tốt của ngài, nhưng như thế nào cũng không để Lão Bát thực hiện được âm mưu, nói: “Muốn ăn cũng phải qua đêm trung thu này.”

“Không được. Trước nửa đêm nay.” Trương Khải Sơn nói chuyện luôn không chừa đường thương lượng.

Ngô Lão Cẩu giận dữ: “Tại sao?”

Trương Khải Sơn bưng chén trà trong tay nhìn chằm chằm Ngô Lão Cẩu thật lâu, nói: “Không có gì.”

Ngô Lão Cẩu sửng sờ, mở miệng muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Trương Khải Sơn buông tách Bích Loa Xuân trong tay, đứng dậy nói: “Quá khứ chung quy cũng chỉ là quá khứ, cậu không phải chỉ cô độc một mình.”

Ngô Lão Cẩu vuốt lông Tam Thốn Đinh trên tay, im lặng một lúc lâu sau, nói: “Không tiễn.”

Trương Khải Sơn đi đến trước cửa, nghe vậy bỗng dừng chân, quay đầu lại nói: “Hộp bánh Tiểu Cửu tặng vừa đủ chín cái, nhớ kĩ tối nay chờ ta ăn cùng.”

Nghe tiếng giày Trương Khải Sơn ra đến cổng ngoài, Ngô Lão Cẩu nhìn thoáng qua hộp bánh trung thu Hằng Nga bôn nguyệt, cảm thấy động tâm, đưa tay mở ra thử, phát hiện bên trong quả nhiên có chín viên bánh trung thu.

Sở dĩ nói là chín viên, là bởi vì mặc dù làm thành hình bánh trung thu, nhưng cũng chỉ lớn bằng lòng bàn tay trẻ sơ sinh, mà trên mặt của mỗi cái bánh trung thu còn khắc tên của từng người trong Cửu Môn.

Ngô Lão Cẩu cúi đầu sờ sờ Tam Thốn Đinh, thấy nó ngửi ngửi bánh trung thu rồi xoay mũi đi, cười nói: “Quả nhiên là bánh trung thu Chó phớt lờ, đồ của Tiểu Cửu nhà cậu xem ra không hợp với chó nhà tôi, bất quá lần này tôi sẽ cố gắng nhận giùm. Chỉ là, lần này lại bị Lão Bát lừa rồi?”

Tam Thốn Đinh trong tay y rầm rì một tiếng, tựa hồ là bất bình thay chủ nhân.

Y ngẩng đầu nhìn hai hộp bánh trung thu trước mắt, cười cười với Tam Thốn Đinh: “Lần này xem ra hắn gặp may, về sau có cơ hội sẽ tìm hắn tính sổ.”

Đêm trung thu năm nay, trăng tròn, người càng tròn.