Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi

Chương 5




Mạc Phương Mẫn chủ trương, an dân cần lấy luật pháp làm gốc, đầu tiên là vấn đề trưng thu thuế, chỉ khi cho dân chúng có cơ hội bình đẳng như nhau, mới có thể làm cho dân chúng trong thiên hạ thoát khỏi bần hàn khốn khổ.

Thi Mẫn cho là, triều đình nên phá bỏ quan niệm trọng Sĩ khinh Thương, bởi vì người làm ra nhiều bạc nhất chính là thương nhân, nếu nàng làm hoàng đế, nhất định để cho thương nhân vào triều, vì quốc gia mở ra tài nguyên mới.

Chỉ là đứa trẻ, lại có thể nói ra đạo lý như vậy, đủ thấy hai đứa thông tuệ hơn người, vì sao Mạc lão gia không coi trọng hài tử như vậy?

Năm Khang Nguyên 29, Mạc Lịch Thăng lên chức, bởi vì thành tích tốt, được thăng làm quan lục phẩm, vào kinh nhậm chức.

Mạc phủ chuyển đến sống ở Kinh Thành, nhưng bởi vì phụ mẫu tuổi già không thích rời đi, trạch viện trong Kinh Thành đắt đỏ, sợ không đủ viện để ở nhiều người như vậy, Mạc Lịch Thăng lưu lại vợ cả và cặp hài tử ở Tấn Châu để chăm sóc song thân, hầu hạ dưới gối.

Uyển nương không dị nghị đồng ý, đối với trượng phu, nàng sẽ không tốn nửa phần hi vọng, hôm nay trong mắt nàng chỉ có nhi tử và nữ nhi, nàng mong đợi hai hài tử của mình mau mau lớn lên, trong mong bọn họ thành tài, hơn người.

Năm Khang Nguyên 33, cha mẹ chồng lần lượt qua đời.

Đến khi công công bệnh nặng, Uyển nương mới để nhi tử đến phòng cha mẹ chồng an ủi.

Cầm tay tổ phụ, Mạc Phương Mẫn khẽ nói với hai người trước mặt: “Tổ phụ, tổ mẫu, Phương Mẫn không phải người ngốc, Phương Mẫn nhất định sẽ giống phụ thân, làm rạng danh Mạc gia.”

Tổ phụ tổ mẫu nhìn thấy trong mắt cháu trai trong suốt thông minh, hai người an lòng.

Bọn họ không hiểu vì sao nàng dâu lại muốn dấu một bí mật lớn như vậy, nhưng Uyển nương làm như vậy, nhất định nàng có nỗi khổ tâm riêng, khốn đề cập đến cái khác, Uyển nương gả vào Mạc gia hơn mười năm, là người như thế nào, hai người còn không hiểu sao.

Mạc lão thái gia không ngờ như vậy, nở nụ cười rời khỏi trần thế, ba ngày sau lão phu nhân ưu tư thành tật cũng theo đi trượng phu.

Mạc Lịch Thăng dẫn Giang Mỵ Nương, Mạc Hâm Mẫn và Mạc Phân Mẫn vội vã về chịu tang ông bà.

Giang Mỵ Nương vừa bước vào linh đường, ở trước linh cữu của cha mẹ chồng khóc rống, đấm ngực dậm chân, vừa khóc vừa nói, phu thê họ không phải là không nguyện ý phụng dưỡng cha mẹ chồng, phu quân ngày đêm cần cù cố gắng, nơm nớp lo sợ, toàn tâm toàn ý làm một vị quan lớn, kiếm nhiều bạc hơn, ở Kinh Thành mua một tòa nhà lớn để dón hai vị lão nhân gia vào kinh…

Trình diễn đặc sắc cực kỳ, đồng hương cũng nhận định nàng là một hiếu tức, nhưng lời này nghe vào trong tai Thi Mẫn, không nhịn được cười, người khác không hiểu tâm tư Giang di nương, nàng há có thể không hiểu?

Lời kia chính là chọc vào tâm bệnh của phụ thân.

Phụ thân mặc dù khinh thường thương nhân nhưng lại rất có khí chất của người đọc sách, trước dùng tiền đồ cưới của thê tử là bất đắc dĩ, một khi có chức quan, hắn liền không them để ý tới.

Hắn không nghĩ, nhưng Giang di nương, chưa chắc không nghĩ, ngoài sáng trong tối đã thử dò xét qua nhiều lần.

Tết năm ngoái, Giang di nương trở về Tấn Châu hầu hạ thân nhân, nàng không ngừng ra ám hiệu với mẫu thân, trong kinh tòa nhà rất nhỏ, nhưng bổng lộc của trượng phu lại mua không được tòa nhà lớn, nếu sau khi cha mẹ chồng trăm tuổi, muốn dời đến kinh thành, sợ là không có chỗ để ở.

Còn nói, hôm nay giá phòng tốt trong kinh thành không quá đắt, nên sớm tính toán, tránh để ngày sau mẫu tử bọn họ tiếp tục cùng phụ thân ngăn cách hai nơi, phu thê không thân thiết, tình phụ tử cũng xa cách.

Mẫu thân nghe, chỉ nhàn nhạt nói: “Mẫu tử chúng tôi ở Tấn Châu đã quen, không theo lão gia vào kinh cũng không sao.”

Tất niên năm nay trở lại, Giang di nương càng quá phận, nàng ta đặt mông ngồi trong Trúc viên, không nên ép mẫu thân lấy ngân lượng ra mua phủ trạch.

Mẫu thân lạnh lùng cự tuyệt, nàng nói: “Đồ cưới của ta dùng để chữa trị bệnh cho Phương Mẫn, nếu bạc của lão gia không đủ dùng, xin lão gia cùng ta quay về nhà mẹ đẻ một chuyến, các ca ca của ta ở Hạ gia nhất định nguyện ý giúp việc này.”

“Chữa bệnh gì, ngu ngốc làm sao chữa được, tội gì tốn tiền uổng phí? Mời sư phó dạy cái gì, tỷ tỷ nhiều tiền, đâu cần phải hắt đi như nước thế chứ.”

Nàng ở bên cạnh nghe, giận không chịu được, lại cười hì hì với Phương Mẫn ca ca nói: “Ca ca, chúng ta đi học bài được không?”

Thấy ánh mắt muội muội chuyển một cái, hắn sao không biết lòng nàng đang tính cái gì, liền vỗ tay, bộ mặt vui vẻ nói: “Học bài, học bài, Phương Mẫn thích học bài nhất.”

Nàng lôi kéo tay ca ca, nói: “Chẳng lẽ chúng ta nằm chờ chết sao, vậy không được. Tiếp theo sẽ làm gì?”

“Gặp kẻ khó thì nhất định phải dùng tiền bạc, còn thấy kẻ tri thư và giàu có thì nhất định phải dùng sắc đẹp…”

Phương Mẫn ca ca độc chậm chạp từng chữ, sắc mặt chuyên chú mà nghiêm túc, Giang di nương sắc mặt khó chịu, tức giận cũng không có nơi phát tiết, bởi vì Mạc Hâm Mẫn suốt ngày ở trường lêu lổng, đừng nói những bài của hài tử, ngay cả bài thơ ngắn cũng đọc không xong, mặt nàng ta trầm xuống, không thể làm gì khác hơn là nói những lời cay độc.

“Hừ, tốn nhiều bạc như vậy, có là vẹt cũng học được.”

“Đúng vậy, lại có người chi nhiều bạc hơn nữa nhưng ngay cả vẹt cũng không bằng, còn là…Triệt để, triệt để đến nỗi ngay cả bạc dùng để đọc sách cũng không chịu lấy ra.” Nàng nói mấy câu ác độc, bức Giang di nương không phản bác lại được, tức giận đùng đùng.

Đi. Giang di nương chân trước vừa đi, Phương Mẫn ca ca liền ngắt cái mũi của nàng, cười nhạo, “Cuối cùng vẫn mạnh miệng, nói phải ẩn nhẫn, khuất mà không kiêu, nói! Hôm nay là ai thiếu kiên nhẫn?”

“Không phải tại bực mình sao? Không mắng nhi tử ngu ngốc của nàng ta, ngược lại mắng đến người bên cạnh, ai mà chịu được.”

“Con thật coi nàng ta như người ngoài?” Uyển nương chọc chọc đầu nữ nhi.

Thi Mẫn nhíu lỗ mũi, dựa vào trong ngực mẫu thân làm nũng. “Là hàng xóm cũng không được, làm gì có hàng xóm nào dám tính toán đồ cưới của người bên cạnh?”

Kiếp trước, Phương Mẫn ca ca chết, mẫu thân hoang mang lo sợ, chỉ cần Giang di nương không làm khó, nàng muốn cái gì cũng chiều theo.

Vì vậy năm Khang Nguyên 29, phụ thân vào kinh thành làm quan, mẫu thân liền xuất bạc để mua tòa trạch viện trong kinh, đưa cả nhà lớn nhỏ vào kinh, bởi vì lần chi bạc này, hai lão nhân gia làm chủ, để mẫu thân quản chuyện trong nhà.

Có lẽ do có cha mẹ chồng và phu nhân đè ép ở trên, Giang di nương dù quá đáng, cũng không có giống như hôm nay không biết quy củ, xem ra ở kinh thành làm một người độc quyền, làm nàng ta quên mất, mặc dù phách lối, nàng ta cũng chỉ là thiết lên không được bàn chính.

Mấy câu nhắc nhở của muội muội , ngược lại làm cho Mạc Phương Mẫn lưu tâm.

Qua năm, Mạc Phương Mẫn đã là thiếu niên mười ba tuổi, gặp chuyện thỉnh thoảng cũng có chủ kiến của mình, sẽ không giống như mấy năm trước, phải có Thi Mẫn ở bên cạnh nhắc nhở, mới có nhiều thêm mấy phần tâm ý.

Xem xét thời cơ, hắn cẩn thận nói: “Nương, nếu Giang di nương đã có lòng động đến của hồi môn của người, ngày sau nhất định sẽ có phiền toái, không bằng qua năm, sau khi phụ thân và Giang di nương hồi kinh, chúng ta mang mấy gánh sính lễ này đổi hết thành ngân phiếu, kể cả khế đất cũng giấu đi.”

“Làm sao chuyển đây? Toàn bộ hàng xóm ở đây đều nhìn chằm chằm, tin tức rất dễ bị tiết lộ.”

“Cái này con sẽ nói một chút với sư phụ, xem xem có cách gì tốt không.”

Mạc Lịch Thăng hồi kinh sau mấy ngày, Lăng Trí Thanh và Trang Bách Hiên tính về quê nhà thăm hỏi thân thích, Uyển nương ra mặt mua vài xe thổ sản, để hai vị sư phụ mang về, không ai biết, trên xe tất cả đều là hoàng kim bạc trắng, ngọc ngà châu báu đếm không hết, trong khố phòng, chỉ để lại những đồ vật lớn không mang đi được.

Năm đó Hà gia gần như cho nữ nhi mang đi một nửa gia sản khi hồi môn, cho là sau này hiền tế làm quan sẽ chiếu cố lẫn nhau, việc buôn bán chắc chắn sẽ lớn hơn, không ngờ hiền tế vong ân phụ nghĩa, được làm quan, liền cắt đứt quan hệ với Hạ gia.

Nửa tháng sau, hai vị sư phụ trở về, mang theo hai trăm mấy chục ngàn ngân phiếu, những ngân phiếu và khế đất kia để bà vú chùm vải dầu lên, tinh tế vá vào bên trong cái áo choàng hơi cũ của Thi Mẫn.

Thi Mẫn và ca ca nhìn chằm chằm một cái, đều cảm thấy buồn cười, bọn họ nhìn Giang di nương nhiệt tình diễn trò, ruột cũng kìm nén đến đau, Nhưng Mạc Phương Mẫn phải làm một kẻ ngốc, không giống Thi Mẫn giám cúi đầu cười lạnh, nàng biết vâng lời, đáy lòng thầm nghĩ, buổi tối hôm nay sợ rằng lại có một trận đại náo.

Thi Mẫn đoán sai, Giang Mỵ Nương đợi sau khi đưa tang cha mẹ chồng mới phát tác.

Nhưng mặc cho nàng ta ầm ĩ cỡ nào, Uyển nương vẫn không chịu đưa ra, vẫn là câu kia, nếu lão gia cần bạc, hãy đi tìm Hạ gia cữu lão gia.

Uyển nương đoán chắc, trượng phu không thể hạ thấp mặt mũi như vậy được.

Nàng hôm nay, nàng sớm đã không còn là vị chủ nhân hay đắn đo nữa, vì hài tử, phải cứng rắn, nàng không sợ!

Thấy nàng cố chấp như vậy, Giang Mỵ Nương sinh lòng bất mãn, không thể làm gì khác hơn là quay trở về bắt trượng phu ra mặt.

Buổi tối, khi Mạc Lịch Thăng đi đến Trúc viện thì Mạc Phương Mẫn đang yên lặng đọc sách,mà Phương Mẫn thì thong thả đi xem thuốc, vừa nhìn thấy bóng dáng của phụ thân, nàng vờ như không nhìn thấy, xoay người học giọng điệu của tiểu oa nhi, nói chuyện với ca ca.

“Nhị ca, huynh học lâu như vậy, đã học thuộc chưa? Sư phụ ngày mai muốn kiểm tra.”

Nghe nàng đột nhiên thay đổi giọng điệu, Mạc Phương Mẫn bật cười, cũng hiểu được Trúc viện có khách tới, Uyển nương và bà vú ở một bên thêu thùa may vá, mặc dù không ngẩng đầu, nhưng trong lòng đều đã có chủ ý.

“Đã học thuộc lòng rồi.” Hắn nói thận trọng từng chữ từng chữ, giống như có học nhiều hơn nữa cũng không sao.

“Vậy muội kiểm tra, đạo sinh tồn vừa… Sau đó?”

“Là cầu xin nhiều người, chuyện dễ lại cầu khó khăn. Người người thân thiện, trường tồn, thiên hạ thái bình.”

Hắn học thuộc lòng, Thi Mẫn nhảy lên vỗ tay cho ca ca một tràng vỗ tay nói: “Nhị ca thật giỏi, lần này đọc không bị vấp, ngày mai, sư phụ nhất định sẽ khen thưởng. Nhị ca, huynh hãy nhìn một chút, coi đây là cái gì?”

“Nha… Nói như vậy, đạo thống trị thiên hạ đang ở bên cạnh không cần cầu xin ở nơi xa… Oa, chuyện thống trị thiên hạ rất dễ dàng, không cần bắt đầu làm từ nơi khó khăn, chỉ cần mỗi người đều yêu thương phụ mẫu, hiếu thuận với phụ mẫu, còn nữa, còn phải tôn kính trưởng bối, thiên hạ liền thái bình.”

“Nhị ca thật là lợi hại, nhị ca phải nhớ kỹ, về sau phải hiếu thuận với nương, làm một nhi tử ngoan biết nghe lời.”

“Cũng muốn hiếu thuận với phụ thân.” Mạc Phương Mẫn nói thêm một câu.

“Nhưng phụ thân lại không muốn chúng ta, làm sao để hiếu thuận?” Thi Mẫn quyết nâng cái miệng nhỏ nhắn, thở phì phò nói.

Thi Mẫn lại dám bịa đặt phụ thân ruột thịt như vậy? Nếu như lúc trước nàng còn không biết khách đến là ai, hiện nay cũng hiểu được bảy tám phần.

Uyển nương cả giận nói: “Thi Mẫn, đừng dạy hư ca ca.”

“Thi Mẫn nào có dạy hư ca ca, ca ca ngốc, không hiểu được phụ thân chính là không cần chúng ta, mới có thể chỉ đưa đại ca đại tỷ và Giang di nương vào kinh.”

“Không phải lỗi của phụ thân, tổ phụ tổ mẫu vốn cần người ở bên cạnh chăm sóc,nương là vợ cả, nên tự gánh vác trách nhiệm này, huống chi tổ phụ tổ mẫu rất yêu thương các con, đại ca đại tỷ của các con sẽ không có phúc phận hầu hạ dưới gối như vậy đâu.”

“Đúng vậy, muốn thương yêu phụ mẫu, hiếu thuận ông bà. Nương rất tốt, biết hiếu thuận, Giang di nương không được, phụ thân cũng không tiện.” Mỗi câu Mạc Phương Mẫn đều tốn rất lâu mới nói ra được.

“Cái người ca ca ngốc này, gì cũng không biết, phụ thân đến kinh thành, để lại toàn bộ cái nhà này cho mẫu thân, lại không chi tiền trợ cấp, những năm nay thân thể tổ phụ tổ mẫu ngày càng kém,đồ cưới của nương không thể không lấy ra, dùng nhân sâm thượng hạng để giữ lại mạng cho ông bà.”

“Huynh không nhìn thấy người làm càng ngày càng ít à? Không phải là vì tiết kiệm bạc sao? Muốn trị bệnh của huynh, muốn mời sư phụ, cái nào không cần tiền? Tầm mắt của phụ thân lại cao, xem thường đám cậu bên ngoại, lần trước Giang di nương tới cãi lộn, bắt nương phải lấy đồ cưới ra, để phụ thân mua tòa trạch viện lớn ở kinh thành, nương không thể không làm mặt dày viết thư nhờ nhà mẹ đẻ, đã viết ta phong, năm phong thư, nhưng cữu cữu đâu chịu để ý đến nương?”

Uyển nương than thở, thuận thế diễn trò cùng nhi tử nhi nữ. “Thi Mẫn, con hù dọa ca ca rồi, hắn sao hiểu được những thứ này, hắn chỉ muốn an tâm đọc sách, chữa lành bệnh là được.”

“Phương Mẫn hiểu.” Mạc Phương Mẫn không thuận theo, đi tới trước mặt mẫu thân, kéo tay của nàng. “nương, Phương Mẫn không đọc sách, nương đưa bạc cho phụ thân mua trạch viện lớn đi.”

“Đứa nhỏ ngốc, đây là một số bạc lớn, nương biết lấy ở đâu ra.” Dứt lời, lại thở dài.

“Nương, phụ thân có khi nào muốn người bán trạch viện này đi không?” Như nhớ tới cái gì đó, Thi Mẫn làm ra vẻ kinh hoàng hỏi.

“Không biết, nhưng bán cũng không được bao nhiêu bạc, sống ở kinh thành rất khó khăn, sợ là không bao lâu sẽ xài hết.” Uyển nương vuốt nhẹ tóc của nữ nhi.

“Chúng ta sẽ không có tiền ăn cơm nữa sao?” Mạc Phương Mẫn đi tới trước mặt mẫu thân hỏi.

“Phương Mẫn đừng sợ, tay nghề thêu của nương càng ngày càng tốt, nhất định có thể kiếm được bạc cho Phương Mẫn chữa bệnh, không phải Phương Mẫn đã hứa với tổ phụ, phải thi Trạng Nguyên, đem Mạc phủ phát dương quang đại sao?”

Mẫu thân ba người hợp diễn một màn kịch như vậy, khiến Mạc Lịch Thăng đang đứng ở cửa phòng cảm thấy hổ thẹn.

Hắn ho nhẹ một tiếng, nhấc chân đi vào trong phòng. Kể cả bà vú, bốn người “Thất kinh”, vội vàng hấp tấp để việc đang làm trên tay xuống.

Thi Mẫn lôi kéo ca ca nhút nhát gọi một tiếng phụ thân, bà vú vội vàng lôi kéo hai đứa trẻ sang một bên, Uyển nương nhìn trượng phu, muốn nói cái gì đó, nhưng đến cuối cùng, vẫn nuốt lời muốn nói về.

Nàng đứng dậy, rót một cốc nước cho trượng phu, sau đó ngồi xuống bên cạnh.

Mạc Lịch Thăng nhìn xiêm áo vải thô trên người thê tử, lại nhớ đến Giang Mỵ Nương mặc trang phục tinh tế, thở dài một hơi.

Hắn từng cười nhạo đồng liêu ái thiếp diệt thê, không để ý quy củ, mình thì tốt hơn chỗ nào?