Cứu Mạng, Xà Yêu Lại Muốn Ăn Ta

Chương 6




14.

Dưới sự chỉ huy của Bàng đại sư, đủ các loại lưỡi cuốc, hái, gậy ném về phía ta, ta ngây ngốc đứng tại chỗ.

Tả Liễu thở dài, ôm ta vào trong ngực, thay ta đỡ đòn công kích của mọi người.

Bàng đại sư cầm kiếm gỗ đào, đánh Tả Liễu một cái, khiến hắn phun ra một ngụm máu.

Ở phía bên kia, các vị đại sư cũng ném ra pháp khí, Tả Liễu cố hết sức bảo vệ ta, đành bất đắc dĩ hiện ra nguyên hình.

"A, xà yêu! Đúng thật là xà yêu! Giết chết bọn chúng!"

Tả Liễu lại phải che chở ta, không dám làm bị thương những người vô tội kia, thật là ném chuột sợ vỡ bình, nhất thời khiến hắn vô cùng chật vật.

Hắn dứt khoát bế ta lên, trực tiếp chạy thục mạng xuống vách đá.

Bàng đại sư đuổi theo sát phía sau, nhưng rốt cuộc hắn ta vẫn là người phàm, tốc độ vốn không thể theo kịp, huống hồ dọc đường toàn là cỏ dại đầy gai nhọn, hắn ta cũng —— hừ?

Ta sai rồi, ta xin rút lại lời vừa nói.

Quay đầu nhìn lại, không thấy bóng dáng của người dân nào cả, Bàng đại sư đột nhiên ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, sau đó chính mắt ta nhìn thấy hắn ta xé hết quần áo, dưới vạt áo lộ ra một cái đuôi màu đen khổng lồ.

Bàng đại sư cũng là xà yêu hả?

Đầu óc ta lại hoàn toàn ngưng trệ, Tả Liễu hình như đã biết rõ mọi chuyện, niệm phép chiến đấu với Bàng đại sư với khuôn mặt lạnh lùng đầy giễu cợt.

"Hắc Nham, trước kia ngươi không phải đối thủ của ta, bây giờ lại càng không phải, ta khuyên ngươi tốt nhất là buông bỏ chúng ta đi."

"Cái gì, hắn ta là Hắc Nham?"

Ta chấn động, trên núi Vô Vi, ngoài ta với Tả Liễu thì còn có một con yêu quái nữa, chính là Hắc Nham. Chẳng qua là mấy năm trước hắn ta đã bị một vị đạo sĩ thu phục, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế?

Bàng đại sư nghe vậy thì giống như bị đả kích lớn, khuôn mặt trở nên vô cùng dữ tợn.

"Xà yêu đáng chết, ta sẽ giết ngươi, giết chết ngươi!"

Sau đó, hắn ta đột nhiên thay đổi, lại làm ra vẻ mặt tươi cười.

"He he he, Tả Liễu, ngươi mau giao nội đan của ngươi cho ta, nếu không ta sẽ kể hết mọi chuyện với Hoa Doanh."

Tả Liễu hừ lạnh một tiếng, tiếp tục niệm chú, đuôi của Bàng đại sư bị đánh một cái, trên vảy đen xuất hiện vài đường nứt, máu tươi chảy ra không ngừng.

"Khốn kiếp! He he he, Hoa Doanh, ngươi còn chưa biết sao? Ban đầu Tả Liễu dẫn tên đạo sĩ thối kia đến đối phó ta, hắn thấy ta và ngươi có quan hệ tốt, sợ ta sẽ bảo vệ ngươi, hắn thật ra luôn muốn ăn thịt ngươi!

Lòng tốt của hắn đối với ngươi tất cả đều là giả, lúc tu luyện hắn cố ý phóng thích linh khí cho ngươi, cố ý đem đến rất nhiều bảo vật cho ngươi. Ngươi nghĩ hắn thích ngươi sao? Ha ha ha, chẳng qua hắn muốn nuôi ngươi mập lên, rồi ăn thịt ngươi vượt qua thiên kiếp mà thôi!"

Ta rất tự nhiên gật đầu một cái, nhìn Bàng đại sư như kẻ ngốc.

"Ngươi tưởng ta ngu hả, Tả Liễu muốn ăn thịt ta, chuyện này ta sớm biết rồi. Còn ngươi! Nói cái gì mà che chở ta, hứ, lúc ấy ngươi cũng muốn ăn ta mà, ngươi muốn gạt ai chứ!"

"Xớ ~ "

Ánh mắt Bàng đại sư đờ đẫn, Tả Liễu cười ra tiếng.

"Hoa Doanh, đừng để ý tới hắn, ban đầu hắn vọng tưởng sẽ ăn được tên đạo sĩ kia, ai ngờ lại bị người ta đánh nát nội đan. Bây giờ hắn lúc người lúc yêu, phải dùng chung thân thể với tên đạo sĩ kia, nên đầu óc có chút vấn đề."

Bàng đại sư hiển nhiên không cách nào biết ta với Tả Liễu có quan hệ gì, hắn ta sửng sốt trong thoáng chốc, sau đó chợt phát điên lên. Liều mạng dùng yêu thuật lẫn lộn với pháp thuật hàng yêu phát ra, ta cẩn thận quan sát, rất sợ hắn ta sơ sẩy ném trúng.

Tả Liễu không để ý tới ta nữa, để ta qua một bên, đấu phép với Bàng đại sư đến u ám cả trời đất.

Bàng đại sư vừa đấu với Tả Liễu vừa thỉnh thoảng đánh một chưởng sang ta, ta bị hắn ta chọc cho khó chịu. Ta rất muốn lao tới cùng chiến đấu, nhưng cả người giống như bị mất khống chế, không phản ứng chút nào.

Như Tả Liễu đã đoán trước, hai người họ ngang sức ngang tài. Hai người đánh nhau suốt một ngày, đến cuối cùng, ai cũng thương tích đầy mình, mệt mỏi kiệt sức.

Và ta, trở thành người duy nhất còn đứng vững, sau tất cả là người chiến thắng.

Ta đi về phía Tả Liễu, ngồi xổm xuống, ghé vào tai hắn cười nói.

"Tả Liễu, ngươi còn xem ta là kẻ ngốc không?"

15.

Bàng đại sư mở to mắt, hắn ta ngửa mặt lên trời cười to, vỗ tay khen.

"Ta biết, trên cõi đời này không có người đàn bà nào đơn giản. Hoa Doanh, bây giờ chúng ta ai cũng bị thương nặng, ngươi mau giết hắn rồi ăn thịt hắn, vậy thì ngươi chắc chắn sẽ suôn sẻ vượt qua thiên kiếp rồi."

Ta quay đầu hừ lạnh.

"Ngươi câm miệng, có giết thì ta cũng giết ngươi trước."

Nói xong, ta quay đầu tiếp tục nhìn Tả Liễu, duỗi tay chậm rãi sờ gò má trắng nõn của hắn, sau đó nhẹ nhàng nắm cằm hắn.

"Tả Liễu, đừng xem ta là kẻ ngốc nữa nhé. Tất cả ta đều biết hết, ngươi bắt ta làm những chuyện kia, rõ ràng là cố ý bôi xấu danh tiết của ta, khiến sau này không ai thèm lấy ta."

Tả Liễu cười, hắn cười cong cả mắt, đôi đồng tử sáng như sao trời.

"Hoa Doanh."

Tả Liễu ho nhẹ một tiếng, lại mím môi cười, đôi mắt nóng rực nhìn thẳng vào ta.

"Ngoài ta ra, ngươi còn muốn gả cho ai?"

Bị hắn nhìn như vậy, tim ta bỗng đập liên hồi.

Ta nhìn chằm chằm đôi môi mỏng xinh đẹp của hắn, giống như bị mê hoặc vậy.

Tả Liễu chống một tay trên mặt đất, bình tĩnh nhìn ta, như có thiên sơn vạn thủy lao tới.

Ta càng đến gần càng nhìn thấy rõ, trong con ngươi của hắn có hình bóng của ta.

Sau đó ta mở miệng, lộ ra hai cái răng nanh nhọn hoắc