Đỗ Anh Thư thành thật đáp lại:" Nói rồi còn ngày hôm nay tao được nhìn thấy mày sao? Còn làm bạn với mày sao? Có khi lúc ấy nói ra mày lại đem tao đi kể cho đám bạn của mày làm trò cười. Vui sao? Giờ nói rồi đấy, mày có thể đi k… “Chát” một tiếng tát oan nghiệt xé tan bầu không khí u ám này.
Cô bàng hoàng, mặt nghiêng sang một bên trên má xuất hiện vết ngón tay in hằn đỏ bừng, cơn đau rát ập tới. Nguyễn Yến Linh hít thở thật sâu, nàng không ngờ cô lại nghĩ nàng như vậy, vừa hờn vừa tủi. Nàng đúng là có chuyện sẽ kể cho đám bạn nhưng không phải chuyện gì cũng kể. Nàng cắn răng nhìn vết đỏ trên má cô.
" Mày nghĩ tao là loại người tồi vậy à?".
Đỗ Anh Thư chưa kịp định hình lại, cô liếc nhìn đôi mắt biết cười ấy hôm nay đỏ mắt lần thứ hai, cô ngập ngừng ngậm ngùi nhận. Nguyễn Yến Linh túm lấy cổ áo cô bắt buộc cô phải nhìn nàng:" Tao là người, không phải là chó mà cái gì cũng sủa."
Đỗ Anh Thư hoảng loạn, cô bây giờ giống như một chú thỏ nhỏ bị con sói lớn nhăm nhe đe dọa. Nguyễn Yến Linh thở phảo buông cổ áo cô, tay đưa lên xoa bên má cô.
" Có đau không?".
Mới đầu Đỗ Anh Thư chưa thích ứng có chút né tránh sau mặc kệ nàng xoa. Cô dựa lưng vào tường nhắm mắt rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Cô muốn chấm dứt chuyện này, nàng ỷ vào lòng cô làm cô muốn phát điên lên.
" Không đau."
" Nói thật."
" Có chút thấm." Cằm cô dựa trên vai nàng thuận tiện cho việc nàng xoa xoa má cô, Đỗ Anh Thư giấu tay ra sau lưng vì sợ bản thân chẳng thể kiềm chế ham muốn ôm chặt nàng, mùi hương ngọt ngào bao quanh chóp mũi cô tuy vậy lòng lại đắng ngắt, tâm trí cô càng rơi vài điên loạn.
" Ừm, cho chừa nghĩ xấu bạn bè sau lưng."
Đỗ Anh Thư:" Mày… không nghe à. Tao không muốn làm… ưm".
Nguyễn Yến Linh đưa tay che miệng cô, nàng hai má đỏ bừng nhưng cô lại chẳng thể thấy, người nàng nhanh chóng nóng lên.
" Tao biết, tao cũng không muốn làm bạn nữa nhưng… tao cần thêm thời gian để nghĩ chuyện này, tao nhận ra tao đã có tình cảm với mày. Trách tao nhận ra muộn nhưng tao muốn thêm thời gian để chắc chắn."
" Vậy là…" Đỗ Anh Thư chậm hiểu còn đang loading… thì Nguyễn Yến Linh đã trả lời luôn cho cô.
" Tao sẽ xem xét về việc tao với mày làm người yêu."
“…” Đỗ Anh Thư như không tin vào tai chính mình nhưng trong giây phút còn chưa kịp vui mừng vì hạnh phúc bất ngờ ập tới, cô nhận ra nàng từ trước đều yêu con trai giờ bất ngờ đổi hướng sang con gái điều này có hơi bất khả thi.
Nguyễn Yến Linh phát hiện cô đang chuẩn bị hớn hở lại xụ mặt, chau mày:"???".
Nguyễn Yến Linh:" Làm sao vậy?".
Đỗ Anh Thư chần chừ, thở dài:" Mày bây giờ thích con trai hay gái?"
" Liên quan?".
" Trước mày thích con trai giờ nói cũng có tình cảm với tao mà tao là gái. Việc này có hơi khó chấp nhận được."
Nguyễn Yến Linh cục súc:" Đéo liên quan. Mày đéo tin tao?"
" Không phải, mà là … chậc, đúng là có hơi không tin."
" Mẹ mày, bị ngu nữa à? Tao thích mày liên quan gì trai hay gái, quan trọng là có tình cảm với mày. Mày lo mấy cái đấy làm mẹ gì?".
" Tao…"
Nguyễn Yến Linh quay đầu lại lườm cô:" Còn gì nói nốt nhanh."
" Giả dụ, trong lúc đang quen tao mày lại hợp ý với một anh khác vậy chẳng phải là…"
Nguyễn Yến Linh lần nữa trợn tròn mắt, nàng tức giận đến muốn đánh chết người trước mặt nàng:" Mày, tao muốn đánh chết mày. Tao cho rằng tao là đứa tồi tệ thế à? Rốt cuộc quen nhau từng ấy năm tao trong đầu mày thành cái loại gì rồi?"
" Girl phố, nhiều người thích mà đó là trước."
" Thế mà tao nghe được lại khác đấy."
Đỗ Anh Thư:" Vì nhiều người thích mới sinh ra lo sợ."
" Mày…"
Nguyễn Yến Linh muốn nói lại thôi, nàng công nhận nàng được nhiều người yêu quý, nàng chẳng biết nói gì thêm hóa ra từng ấy đều từ quan sát chút một mà thành ra.
Cô đầu dựa tường, cái khoảnh khắc nhìn nàng bị thằng khác ôm lấy lòng nhói chứ mà chẳng là gì mà xen vào. Đỗ Anh Thư cười trừ, nàng như mặt trăng trên trời xung quanh là những vì sao tinh tú nhỏ còn cô chỉ là áng mây nhỏ ngước lên nhìn trong ham muốn xa vời.
" Mặc kệ trước kia như nào, hiện tại là hiện tại. Tao sẽ cần thời gian để xử lý mối quan hệ của hai ta, tao sẽ cho mày câu trả lời."
" Ơ, nhưng tao có nói…". Đỗ Anh Thư khó hiểu, ngơ ngác muốn nói lại.
" Nín." Nguyễn Yến Linh trừng mắt với cô, Đỗ Anh Thư vô thức run sợ.
" …"
" Mày không muốn có tao?" Nàng quay lại bóp lấy má cô, nhìn cô khuôn mặt hài hước mà nhịn xuống không muốn cười rộ lên.
" Ông ó, ưng ( không có, nhưng)".
Nguyễn Yến Linh hài lòng gật đầu, ngón trỏ đặt lên môi cô:" Im, muốn là muốn tuyệt không nhưng."