Cựu Lớp Trưởng, Chúng Ta Yêu Nhau Chưa?

Chương 46




Nguyễn Yến Linh gật gật đầu, Đỗ Anh Thư tháo bỏ kính xuống tắt laptop. Cô đứng dậy dọn bát đũa nàng vừa ăn xong để vào bồn bắt đầu rửa, vài phút sau cô lau khô tay tới ngồi đối diện nàng. Khóe miệng nở nụ cười thoải mái, tự nhiên như mọi khi, Nguyễn Yến Linh lại có cảm giác khác.

" Có chuyện gì mà sáng sớm không ngủ đến nhà tao phá giấc ngủ của tao? Mày làm gì mà mang bộ dáng nhếch nhác tới tìm tao?".

" Tao…" Nguyễn Yến Linh ngập ngừng vài giây, nàng cúi gằm mặt xuống bấu lòng bàn tay đỏ bừng.

Nguyễn Yến Linh:" Đêm qua chỗ nhà tao cháy, tao cũng không biết vì sao tao lại tới tìm mày!".

Đỗ Anh Thư trợn mắt ngạc nhiên, cô bàng hoàng khi nghe nàng nói, miệng cắn chặt không muốn mở miệng hỏi thăm nàng nhưng ánh mắt vẫn đang dò tìm xem trên người nàng có vết thương nào không.

" Cháy to không?".

Nguyễn Yến Linh:" Mất hết, bay sạch trong một đêm…". giọng nàng thều thào, yếu ớt tựa như sức lực chẳng còn người gục xuống sụp đổ.

" Cả nhà mày không ai bị thương gì đi?".

" Đều ổn, chạy ra kịp chỉ là… mẹ tao sốc quá ngất đi vào viện rồi."

Đỗ Anh Thư thương xót cho nàng nhìn nàng cúi gằm mặt cảm nhận được giọng nàng thay đổi:" Không sao là tốt rồi… ".

" Vậy mày còn tiền không? Điện thoại đâu rồi?".

Nguyễn Yến Linh:" Bị đốt sạch rồi, chẳng kịp cầm ra." Nàng cảm thấy không ổn nhưng lại cố tỏ ra không sao chỉ tiếc cảm xúc đã quá thành thật, nước mắt trực trào khóe mắt tuôn rơi xuống bất ngờ khiến nàng sửng sốt.

Đỗ Anh Thư đẩy hộp giấy đến, tay cô ở giữa không trung khựng lại khi muốn ôm nàng an ủi. Có lẽ đừng đi.

Sự thật là!

Cô đã không thể trơ mắt nhìn nàng khóc lóc như vậy, ôm chặt lấy nàng vỗ vai miệng không ngừng nói:" Không sao, khóc đi sẽ đỡ hơn."

Nguyễn Yến Linh như một đứa trẻ bị đánh, nàng yếu đuối nép vào lòng cô, tay bám víu lấy áo cô. Nước mắt dính vào áo Đỗ Anh Thư, cô mặc kệ, căn phòng trọ nhỏ chật hẹp chất chứa hai con người với hai nỗi niềm khác nhau.

Nàng khóc đến thân tàn ma dại mà ngủ thiếp đi trong lòng cô. Đỗ Anh Thư nghiêng người nằm xuống giường thuận tiện cho việc nàng dễ nằm xuống. Ánh mắt xót thương, đau lòng thay nàng. Cô đưa tay vuốt lại sợi tóc ngắn dính trên má nàng, ngắm nàng hồi lâu cũng từ bỏ. Đứng dậy về chỗ cũ làm việc.

Một vụ cháy hỏa hoạn đã bùng cháy dữ dội tại cửa hàng bán quần áo cao 4 tầng vào 2 giờ 15 rạng sáng khiến cả khu dân cư náo loạn.

Thông tin ban đầu, người dân địa phương do phát hiện muộn nên những người trong căn nhà 4 tầng bán quần áo đã nghẹt thở do ngạt khói bởi số lượng khói dày đặc mà ngất đi, vật trong nhà lúc cháy đã đổ lên người khiến họ bị thương thật may người dán xung quanh đã phá cửa lao vào cứu ra hiện tại đang được đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Nhận tin báo, Phòng SC PCCC đã được huy động hết lực lượng tới hiện trường để dập tắt vụ lửa nhưng do các nhà dân sát ở nhau lại có đồ gây cháy nổ dễ lây lan làm cho nhiều nhà bị cháy theo.

Khoảng nửa giờ sau, ngọn lửa đã được khống chế và dập tắt. Hiện trường chưa rõ nguyên nhân vụ cháy nhưng tại hiện trường, căn nhà bị cháy rụi, nhiều vật dụng, tài sản cháy đen chẳng còn nhận ra hình dạng.

Đến 8 giờ sáng, công an đang điều tra sự việc.

Đỗ Anh Thư nheo mắt lại đọc, tâm trạng phức tạp cô nhâm nhi li cà phê nóng được tặng.

" Đang đọc gì đó? Chăm chú thế định cắt xén thời gian cống hiến cho chị à?".

Đỗ Anh Thư giật mình, đặt cốc xuống cười gượng gạo:" Đâu có chị, em đang giải lao tí. Giờ vào việc tiếp đây."

Nguyễn Phùng Ly mặc bộ váy ngắn thêm áo khoác hoodie, dáng người nhỏ con ngang bằng Trần Ngọc Anh khiến cô cảm giác thân quen.

" Chị nói chơi thôi chứ làm gì nghiêm túc như vậy."

Đỗ Anh Thư:" Thôi chị, em đã bán mình cho tư bản thì phải nghiêm túc rồi."

" Vậy sao? Vậy chị sẽ vắt kiệt sức em cho đúng nhà tư bản."

" Ôi đừng chị ơi, em không có tiền mua thuốc mất."

Nguyễn Phùng Ly tiến tới chỗ cô, trên khuôn mặt tròn tròn phúc hậu, nàng liếc mắt đọc qua tin tức trên màn hình laptop của cô đang chiếu:" Cháy nổ sao? Có gần chỗ em không?".

" Không chị, chỗ em ở nhà xa chỗ đấy."

" Sau một đêm liền thành vô gia cư, những người ở đó đều là bán hàng nhỏ. Tội nghiệp.". Truyện Khoa Huyễn

" Vâng." Đỗ Anh Thư liền nghĩ tới nàng mấy hôm trước rơi vào trầm tư, Nguyễn Phùng Ly nhìn cô ủ rũ thì vỗ vai cô.