Cũng đúng, thời tiết thay đổi nằm dưới mặt đất cô cảm thấy lưng lạnh buốt, vội bế nàng lên giường. Nguyễn Yến Linh rơi vào giấc ngủ triền miên tuy vậy nàng vẫn cảm nhận được có gì đó đang tách nàng khỏi thứ ấm áp tạo cho nàng cảm giác an toàn. Nàng trong mơ hồ, vô thức đưa tay ôm chầm, Đỗ Anh Thư bối rối khi nàng ôm cổ mình, gương mặt nàng sát lại gần tầm mắt của cô, chóp mũi cô đụng phải trán nàng.
Đỗ Anh Thư không dám hít thở mạnh, một lần nữa có lẽ là lần thứ hai cô lén lút hôn lên trán nàng, nhỏ giọng:" Ngoan, ngủ đi. Tao ở đây, cạnh mày."
Một lời như vậy, Nguyễn Yến Linh liền thả tay ra. Đỗ Anh Thư an tâm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dính chặt trên người nàng, cẩn thận đắp chăn lên cho nàng tránh làm nàng tỉnh giấc.
Cô mở điện thoại lên nhắn cho sếp, sau đó vào phòng tắm chuẩn bị một chậu nước ấm nhỏ thêm chiếc khăn rửa mặt mới, bưng tới cạnh giường Đỗ Anh Thư ngồi xuống, vắt khô khăn nhẹ nhàng lau sạch những vết bẩn trên mặt nàng.
“Cháy rồi! Cháy rồi. Mọi người mau chạy ra khỏi nhà đi.” Tiếng hò hét, la lớn vang lên khắp nơi.
" Cháy rồi, cháy rồi. Mau dập lửa đi."
" Nhà tôi, trời ơi! Xin hãy cứu tôi."
" Mau gọi mấy nhà khác dậy không chết hết bây giờ."
" Dậy! Dậy nhanh, muốn chết không? Cháy đến nơi rồi."
" Chạy đi, cháy rồi. Khói quá tránh xa ra đám cháy ra."
" Mang nước đến đây, mau gọi cứu hỏa."
“… Cứu hỏa tới chưa? Nhà tôi sắp cháy hết rồi.”
Người đàn ông gào thét khàn giọng nhìn quán ăn nhỏ mà bao năm gây dựng là cả sự nghiệp của ông ta đang bị thiêu cháy trong tích tắc cứ ngỡ như đây là một giấc mơ và quán ăn mà ông ta gây dựng mở được bao năm chỉ là ảo giác. Ngọn lửa lớn đang dần lan ra xung quanh mấy cửa hàng nhỏ, gần đó cũng bị cuốn vào. Ai cũng trơ mắt ra bất lực, có người còn ngất đi.
Đám cháy dần lan ra xung quanh, không ai biết nó cháy từ đâu. Nguyễn Yến Linh trong giấc ngủ ngon nghe được tiếng la hét, giấc mơ của nàng xuất hiện cả đám người gõ cửa nhà nàng.
Nguyễn Yến Linh giật mình tỉnh dậy, bên ngoài ồn ào đầy tiếng la hét. Nàng giật mình chạy tới bên cửa sổ kéo rèm sang một bên, ngạc nhiên mà nhìn gần đó đang có đám cháy lớn dần lan sắp tới nhà nàng, khói đen bao phủ cả một khoảng trời lớn.
Đám người phía dưới đông nghịt như là những con kiến nhỏ lúc nhúc dập lửa cho tổ của chúng.
Bố mẹ nàng phía dưới đã dậy, hét lớn gọi nàng. Nguyễn Yến Linh mặc quần áo ngủ xộc xệch, đầu tóc xõa bung chạy ra ngoài. Quả nhiên chưa đầy 5 phút sau cháy cả sang nhà nàng, dùng nước dập lửa từ ban nãy đều vô dụng. Cứu hỏa vẫn chưa tới, đám người chỉ có thể trơ mắt, lẳng lặng gục xuống khóc. Tất cả tài sản của họ đều bị một đám cháy cuốn sạch trong đêm tối chỉ vài phút ngắn ngủi còn nhanh hơn cả cờ bạc.
Nhà nàng cũng chỉ là quán tạp hóa nhỏ, tất cả tiền bạc tích góp bao năm chưa có cơ hội tiêu đều bay sạch. Bố mẹ nàng ngồi gục bên ven đường, họ không nỡ nhìn cảnh tượng này. Cu cậu Nguyễn Tiến Long nép vào lòng mẹ, lần đầu trong đời cậu hiểu thế nào là mất sạch tất cả.
Khoảng 15 phút sau, cứu hỏa tới đám cháy mới tắt dần, Nguyễn Yến Linh sững sờ, bàng hoàng đi lại gần ngôi nhà nhỏ của gia đình nàng ở bao năm liền cháy đen chẳng còn gì sót lại.
" Linh ơi, mất hết rồi. Còn gì nữa đâu." Mẹ nàng khóc sướt mướt, bám víu tay áo nàng trụ vững. Khuôn mặt đầy nếp nhăn do năm tháng vùi dập, mẹ nàng tích góp từng ấy vì điều gì?.
" Phải làm sao đây? Những ngày sau phải sống sao đây?." Một câu hỏi khiến hàng người chết lặng, mất của còn hơn mất người. Còn sống có thể làm lại mà.
Bố nàng, người đàn ông kiên định, mạnh mẽ nhất của gia đình cũng không trụ vững nổi. Ông lẳng lặng ngồi yên mộ góc, bóng tối che lấp đi nỗi đau của ông, cú sốc lớn như vậy chỉ một đêm hàng loạt người người dân trở thành vô gia cư.
Nàng bước đi loạng choạng, sức lực như biến mất chân này vấp chân kia, nàng ngã xuống trong đống tàn tro.
Mẹ nàng vì sốc quá mà ngất đi, giờ đã được chuyển vào viện. Nguyễn Yến Linh lúc 3 giờ sáng ngồi bên cạnh giường nghỉ của bệnh viện. Bố nàng không nỡ nhìn con gái tiều tụy, ngày mai lại còn đi làm.
" Linh, con về ngoại nghỉ ngơi đi để bố ở lại đây với mẹ được rồi. Con đưa thằng Long về luôn, mai nó còn đi học."
" Bố…" Nàng ngập ngừng do dự, ghé mắt sang Nguyễn Tiến Long đang nằm gục trên giường.
" Đi đi, mai còn đi làm. Bố ở lại được rồi không phiền hai đứa, có gì mai qua xem mẹ sau."
" Giờ ngoại đang nghỉ ngơi."
" Biết sao được đây, đành phải làm phiền ngoại một chút rồi. Có gì gửi lời xin lỗi đến ngoại hộ bố." Phòng nghỉ bệnh viện tối om, cửa sổ được mở ra ánh trăng mờ nhạt soi vào.
Chẳng có điện thoại, tiền mặt một đồng cũng không. Nàng rơi vào bế tắc, bắt xe lúc sáng trở nên khó khăn…
" Ngoại ơi, …cho con để nhờ thằng Long ở đây."
" Vậy cháu đi đâu? Đã 4 rưỡi sáng rồi còn không ở lại đây ngủ nghỉ."