" Mở cửa".
Giọng nói quen thuộc vang lên, Đỗ Anh Thư ngẩng đầu đem theo tia hoài nghi ra phía cửa. Cửa hiện tại đang bị cô khóa bên trong, cánh cửa rung vang lên dữ dội Đỗ Anh Thư bỏ xuống máy tính tháo cả tai nghe.
Ánh sáng tràn ra con ngõ nhỏ tối tăm, Nguyễn Yến Linh một thân đơn giản, hai má khẽ ửng đỏ ánh mắt mê mang, đôi mắt sưng hồng lên, khóe mắt còn tồn đọn nước mắt. Chiếc mũi nhỏ cũng không tự chủ được mà hít hít lên, đôi môi hé mở ướt át. " Ực". Nàng nấc lên một tiếng…
Đỗ Anh Thư ngỡ ngàng, luống cuống đưa nàng vào trong, bộ dáng khóc lóc khổ sở của nàng khiến cô đau lòng, lòng nhói lên, tìm kiếm chút giấy dịu dàng lau lên những giọt nước mắt đang lăn dài trên làn má hồng của nàng. Đôi mắt ấy đã thấy thứ gì mà khiến nàng như vậy?
" Hức, huhu… uhuh…"
" Làm sao vậy? Sao lại khóc thành ra thế này?".
Đỗ Anh Thư dò hỏi, hỏi thăm nhưng nàng chẳng chịu mở miệng trả lời, cô chỉ có thể vỗ lưng nàng bất lực mà nói vài câu an ủi.
Mãi một một lúc sau, Nguyễn Yến Linh mới dịu dần đi. Đưa tay dụi mạnh vào mắt, cô vội kéo tay nàng xuống. Cô vuốt lại mái tóc ướt át dính lên trán và má nàng, thở nhẹ:" Làm sao mà khóc."
Nhìn nàng ngập ngừng, nước mắt lưng tròng vừa dừng lại thì có dấu hiệu sắp tuôn ra.
" Được rồi, được rồi. Không hỏi mày nữa xin đừng có khóc ra đây. Khổ quá đấy."
Miệng tuy kêu là vậy nhưng vẫn quan tâm nàng, Nguyễn Yến Linh ôm chầm lấy cô nước mắt, nước mũi giàn ra lau hết vào áo cô.
Đỗ Anh Thư tay đang cầm giấy:"…"
" Mày đùa tao đấy à? Tao còn tưởng mày thất tình khóc ra đấy, ai ngờ mày lại khóc vì nhân vật chết."
" Nhưng mà, tao cũng đau đớn lắm. Cặp đôi trong phim tao yêu thích, my love của tao người thì chết, người còn lại thì bóc lịch. Mày có hiểu không? Chó má, phim không có tình người."
Đỗ Anh Thư cạn lời, tuy cô không thích xem phim nhưng cũng có thể hiểu cho nàng:" Phim gì chó má vậy?".
Nguyễn Yến Linh ngồi cạnh cô, đầu tựa nhờ bờ vai, nàng xụ mặt xuống. Cô ngửa cổ ra sau kệ nàng dựa vào vai mình, lâu như vậy cả người tê dại gần như mất cảm giác tới nơi. Ánh mắt di dời từ bóng đèn trần sang chiếc đồng hồ treo tường. Bối rối, đẩy đẩy nàng.
" Muộn rồi đấy, khóc xong chưa tao đưa mày về."
Nguyễn Yến Linh sững sờ:" Mày đuổi tao?."
" Không, giờ muộn rồi mày không về bố mẹ mày lo ra."
Nàng nhảy vọt lên giường nằm sõng soài, dang rộng tay chân ra lớn miệng nói:" Kệ, tao tối nay ngủ ở đây. Bố mẹ cho tao ở nhà mày rồi."
Cô nghe vậy cũng không ý kiến gì, chỉ là nếu nằm ngủ với nàng sẽ có phần ngại, hai má cô đỏ lên nhanh chóng, cả người cảm thấy nóng hừng hực. Phải quạt bớt một lúc mới đỡ.
" Mày nãy gọi xe sang đây à?".
" Không gọi xe chả lẽ đạp xe."
Đỗ Anh Thư cười trừ, mở miệng căn dặn nàng:" Sau này, tối mà qua nhà tao thì gọi tao qua đón. Chứ đi tối nguy hiểm lắm, có ngày bị hiếp cũng đéo biết sao."
Nguyễn Yến Linh trừng mắt, nàng túm lấy cái gối ném vào mặt cô quát:" Phủi phủi cái mồm mày đi."
Đỗ Anh Thư biết mình lỡ miệng liền thành khẩn xin lỗi, nàng không thèm để ý đến cô quay lưng lại xem điện thoại. Cô thì đứng dậy khóa cửa nhà cầm tiếp máy tính bảng lên làm tiếp việc đang dở.
Nguyễn Yến Linh hờn dỗi. Thỉnh thoảng lại ghé mắt qua con người đang thu mình một góc kia, ánh mắt tập trung chăm chỉ vào máy tính. Khung hình sáng nhỏ hiện lên trong một góc kính của cô. Hai má nàng hơi ửng đỏ, tóc cô chia theo 3, 7 một bên vuốt gọn lên, bên còn lại thì tóc mái rũ xuống đến ngang mắt. Cô nghiêm túc khác hẳn lúc bình thường của mọi hôm, hiếm khi nàng thấy cô làm việc, có sức hút!?.
Ngay cả trong quá khứ, chưa từng thấy cô nghiêm túc quá.
Nguyễn Yến Linh nằm trên giường vội lắc đầu, ánh mắt di rời đi chú ý đến màn hình điện thoại sau lại nhàm chán liếc cô thêm vài lần nữa.
Điện trong phòng đều được tắt hết, chỉ còn lại ánh đèn ngủ hiu hắt đằng xa. Đỗ Anh Thư cảm thấy bả vai ươn ướt lành lạnh, cô khẽ rùng mình một cái, bên tai lại vang lên âm thanh nức nở, cô vội mở mắt bàng hoàng trước khung cảnh xung quanh. Mọi thứ đều bị bóng tối nuốt chửng, mù mịt, tối đen.
Cô chẳng thể thấy gì ngoài ánh đèn lắt léo nhỏ nhỏ, mờ mờ. Đỗ Anh Thư muốn nhấc tay lên xoa xoa đôi mắt nhưng bả vai là nặng trĩu, ướt sũng. Cô đưa tay còn lại có thể nâng lên, mê mang chạm phải một cái đầu.
Cô hoảng hốt, sợ hãi hai mắt mở lớn, bừng tỉnh. Thính giác liên tục thu vào những tiếng khóc nấc khe khẽ như chú mèo con bị tổn thương.
" Làm sao vậy? Nửa đêm rồi."
Đỗ Anh Thư còn phát giác ra một thứ nhạc, tiếng nhạc nhỏ phát ra từ điện, là nhạc Trung nhưng cáu giai điệu lại buồn thương, đau khổ, da diết nhẹ nhàng cứa vào tim gan người ta. Đỗ Anh Thư thầm chửi thề trong bụng " mẹ, đang bình thường cũng tụt mood". Cô loạn xạ sờ soạng xung quanh chạm vào điện thoại của nàng đang lăn lóc bên cạnh, màn hình sáng chói chọc thẳng vào mắt cô khiến cô không kịp phòng bị.
" Cộp" điện thoại trực tiếp rơi xuống mặt.
" Ahh…"
Thứ âm thanh va chạm vụn vỡ hơn cả tiếng nhạc vang lên, cô cầm điện thoại lên tắt đi, xoa xoa chiếc mũi không biết đã gãy chưa, đau nhức dồn dập tới sống mũi, mặc kệ ăn đau là vậy, cô nhẹ giọng:" Lại xem gì trên tóp tóp về cặp đôi của mày à?".
Cô cảm nhận được bả vai bị động tới, khả năng là nàng gật đầu. Nguyễn Yến Linh không trả lời, cô cũng không cần nàng nói, Đỗ Anh Thư quay người có phần do dự nhưng rồi vẫn làm chẳng qua nhịp tim của cô sẽ đập nhanh hơn bình thường.
Đem nàng kéo vào lòng ôm, bả vai nàng run lên nhè nhẹ, cô thầm nghĩ:" Đau khổ không tìm tới chẳng qua chính mình cầu đau khổ."
Nguyễn Yến Linh ôm chặt lấy cô, giờ chẳng thể lấy giấy mà lau nước mắt cho nàng vậy cứ để nàng lau nước mắt bằng áo cô tạm.
Đôi mắt cô đã dần quen với bóng tối, cô nhận được âm thanh hít thở khe khẽ, trầm ổn, nhịp nhàng, có lẽ khóc nhiều quá đến mệt nên thiếp đi.