Cựu Lớp Trưởng, Chúng Ta Yêu Nhau Chưa?

Chương 20




Nguyễn Yến Linh nhớ lại lúc ở nhà, nàng không khỏi than thở, mùi hè mấy bữa chính thật sự khá kén chọn, ăn uống cũng là một vấn đề nan giải khó mà có câu trả lời hợp lý.

Đỗ Anh Thư gật đầu, đèn đỏ đã hết, cô vội lái xe đi vào mấy con phố cổ các quán ăn không thiếu đều là gia truyền từ đời nàng truyền đời khác. Con cháu cứ vậy mà nối nghiệp, con đường khá nhỏ, hàng cây bên đường lại lớn, bóng râm tỏa ra chiếm phần lớn đường giúp cái nắng bớt nóng.

Nguyễn Yến Linh chỉ vào một quán trông khá mới, cô liền quẹo vào, bếp là bếp mở để cho mọi người nhìn, bảng menu lớn treo ngay bên ngoài, nàng nhìn vào lướt qua một lượt dò xét. Cuối cùng chọn một bát bún thập cẩm cho nàng và một bún măng cho cô.

Đỗ Anh Thư không ý kiến, cả hai cùng ra bàn ngồi chờ thức ăn lên, trong quán có mấy chiếc quạt trần lớn bật hết công suất tiếng vù vù trên đầu, cuối quán có một chiếc quạt hơi nước đang bật chế độ quay quạt quanh quán. Nàng kéo cô ngồi gần dưới, khi quạt hơi nước quạt tới chỗ cả hai.

Một luồng gió mát lạnh như xuyên qua từng chân tóc, kẽ ngón tay của hai người, sảng khoái mà ánh mắt nuối tiếc đưa theo chỉ chờ đến chỗ mình.

“Ăn nhanh rồi đi ăn chè hoặc uống trà sữa gì về còn nghỉ ngơi.”

“Biết rồi, mát quá.” Nàng kéo chiếc cổ cổ gắng để gió quạt vào người một chút. Mồ hôi nhễ nhại dính nhớp nháp vào quần áo khiến nàng khó chịu mà chau mày.

Đỗ Anh Thư thu hết tất cả vào đáy mắt, cô lau đũa để bên cạnh cho nàng, chậm rãi mở miệng:“Muốn ăn gì không gọi đồ hoặc bảo tao, tao mang tới cho. Việc gì phải ra ngoài như vậy? Không sợ cháy nắng thành da đên châu Phi à?.”

“Không, tao bôi kem chống nắng mà. Với cả ăn dưới căn tin đông lắm, toàn mùi người ghê bỏ xừ.”

Nghe nàng nói vậy, cô có chút buồn cười:“Thế ở đây không mùi người chắc?“. Vì đây là quán ăn chắc chắn sẽ đông khách.

“Không, ở đây khác. Ở đây cũng nhiều người nhưng là không gian nhỏ, ở căn tin là nguyên cái sân bóng chật chội, chen chúc, eo ôi.“.



Nguyễn Yến Linh diễn tả không khỏi rùng mình một cái, nàng ám ảnh cái ảnh như chết đói năm 45 Ất Dậu, sợ thật chứ.

Đỗ Anh Thư nghe nàng diễn tả không khỏi cười phá lên, nàng được cái biết sử dụng cơ mặt để diễn tả có năng khiếu hài hước.

Chờ không lâu, hai bát bún nóng hổi, bốc khói được bê lên. Trên bàn đầy đủ rau sống với chanh để vắt vào. Cô cầm miếng chanh vắt lên thìa rồi chắt ra bát đổ hạt chanh ra thùng rác dưới chân, ánh mắt cô hướng lên trên người nàng đang loay hoay tìm kiếm.

Đỗ Anh Thư mở miệng:“Làm gì vậy? Ăn nhanh đi.”

“Nhưng mà, tao không thấy lọ tương ớt đâu. Cho giấm rồi thiếu mỗi tương ớt là ngon thôi mà không thấy.”

Nguyễn Yến Linh vươn đôi mắt cầu cứu đến chỗ cô, Đỗ Anh Thư từ chối nhìn thẳng vào, cô đang sợ lún sâu lắm rồi. Cô quay đầu đi, giả bộ nhìn chỗ khác nói:“Cứ vắt chanh hay rau sống vào bát thì trước đi. Tao đi xin cho.”

Cô có chút ái ngại khi hỏi chuyện người lạ nhưng nghĩ đến nàng sẽ khó khăn khi thiếu chút cay cay tê tê lại không kiềm lòng được, cô chỉ muốn thấy gương mặt nàng thỏa mãn, hạnh phúc mà thôi.

“Chú ơi, cho cháu xin lọ tương ớt được không?“.

Cô quay sang bàn bên cạnh liền hỏi một chú trung niên đang ngồi ăn một mình, gương mặt già nua chất chứa đầy nếp nhăn, làn da sạm nắng, nhăn nheo. Chú ngẩng đầu lên nhìn cô sau lại nở nụ cười lấy chai tương ớt bên trong bàn mình đưa cho cô.

Cô nhận lấy vội cảm ơn:“Cháu cảm ơn ạ.”

Chỉ thấy chú đáp lại bằng cách vẫy tay đi đi, Đỗ Anh Thư vội lui đi đưa đến trước mặt nàng. Đôi mắt nàng sáng lên như thấy chân ái đời mình, còn không quên công lao của cô:“Xin trân trọng cảm ơn nha, bạn tốt.”

Hai chữ “bạn tốt” ập vào tai khiến cô sững sờ, mỉm cười chua xót không quá lâu cô lấy lại bình tĩnh. Nhưng trong lòng đã rách nát đến mức nào rồi? Hôm nay cô đã quên đi cái khiến cô mất ngủ mấy hôm liên tiếp, cô do dự, chần chừ lời bên miệng muốn nói cũng không thể thốt ra, chữ kẹt lại trong cổ họng. Một thứ vô hình nào đó đang bóp cổ cô dần dần, nhìn nàng tập trung ăn uống ánh mắt cô rời đi.



Tô bún khá lớn đang dần tỏa bớt khói và có dấu hiệu nguội, cô lại không muốn ăn chỉ muốn về nhà đi ngủ chợp mắt cho quên chuyện tháng qua.

Nguyễn Yến Linh đang cặm cụi ăn uống mà thấy đối diện mình không có động tĩnh gì vội ngẩng đầu lên nhìn phát hiện cô đang thất thần ra nhìn bát bún, ánh mắt vô hồn, đôi mắt như mất đi sự sống.

Nàng giật mình thức ăn trong miệng cũng chưa kịp nhai vội hô cô:“Anh Thư.”

“Anh Thư“.

“...”

Đỗ Anh Thư nghe như có ai đó đang gọi mình, cô ngẩng đầu lên cùng lúc đối diện với ánh mắt của nàng làm cô giật nảy người.

“Làm sao vậy?“. Cô khẽ mở miệng hỏi lại.

“Làm sao cái gì? Tao mới phải hỏi mày câu đấy đấy, ăn không ăn đi làm gì đấy. Ngồi ngây ngẩn ra ngắm cái gì, thức ăn nguội hết giờ.”

“A.” Đỗ Anh Thư thốt lên một tiếng, cô vội cầm đũa lên cười một cách gượng gạo.

“Không có gì đâu, đang suy nghĩ chút chuyện nhà thôi. Mày ăn đi, kệ tao giờ ăn tao nhưng chưa biết ai xong trước đâu.”

Cô cười hòa giải bầu không khí trầm mặc, khó xử, yên tĩnh này. Nguyễn Yến Linh thấy cô nói thế cũng thở phào nhẹ nhõm đi không ít, tự dưng nhìn cô như vậy trái tim nàng khẽ réo lên.