Nàng nhanh chóng bỏ vào xe đẩy, cô đi quan sát hồi lâu bắt đầu nhặt vào món vào xe đẩy, đi tới khu đông lạnh đủ loại đồ rán hay là hấp gì đấy.
Đỗ Anh Thư không quá phân vân cứ thế nhặt bỏ vào xe đẩy. Nàng ngoái lại:“Cái này mua bên ngoài cũng được mà? Mà mày thích mấy cái này à?“.
Đỗ Anh Thư làm bộ dáng điềm đạm, thành thật:“Không.”
Cô không chuộng mấy loại này, nói thẳng ra thì không thích ăn mấy cái này.
“Thế sao lấy?“.
“Cho bạn tao.” Cô nghĩ tới Trần Ngọc Anh rất khoái mấy món này.
“Ghê vậy, bạn tốt ghê.”
Đỗ Anh Thư ngẩn người ra, cô nghe giọng nàng có phần thay đổi chợt cười nhẹ:“Gì đây? Sao nghe cái điệu chua ngoa thế?“.
“Đâu, cảm động tình bạn tốt. Thôi“.
Đúng vậy, nàng cũng cảm nhận được bản thân lại không vui. Bạn cô có phải là người đó ngồi sau xe cô, tuy không nhìn rõ nhưng nàng vẫn còn nhớ mang máng.
“Là cái người mà mày đèo lần trước á?“.
“Ừ.”
Mỗi “ừ” vậy thôi sao? Lạnh nhạt, nhạt nhẽo như vậy, Nguyễn Yến Linh phồng má vừa vui không được lại hết, nàng có phần ghen tỵ với người bạn của cô.
“Hắt xì.”
Nguyễn Yến Linh hít hít chiếc mũi nhỏ, dụi dụi một cách khó chịu, cô kéo nàng sang một bên. Vẻ mặt lo lắng:“Mày bị cúm, đứng gần chỗ đông lạnh vậy khí lạnh nó vào người về ốm thêm thì mệt.”
Cô kéo nàng rời đi khu thực phẩm đông lạnh, nàng:“Mày không lấy gì nữa sao?“.
“Vậy đủ rồi. Lên tầng hai chơi thôi.”
Hai mắt nàng mở lớn, nhảy nhót theo cô ra thanh toán, đống đồ được chia ra ba túi, túi nhỏ nhất của cô, túi to nhất của nàng, túi vừa vừa là của người khác.
Đỗ Anh Thư bỏ tiền ra thanh toán tất cả, nàng bên cạnh cô thủ thỉ:“Về tao chuyển khoản.”
Dù sao tranh nhau trả tiền không phải cách hay, nàng cũng hiểu chuyện không nên ăn quá của người khác.
Tạm thời túi đồ ăn được cất vào tủ, đồ đông lạnh thì có hơi sợ nó sẽ chảy nước nhưng cô mặc kệ. Dẫn nàng lên tầng hai, khu vui chơi rộng lớn trước mắt Nguyễn Yến Linh, từ trẻ nhỏ, cặp đôi cũng có.
Ánh đèn điện sáng trưng, lối đi rộng rãi khu gắp thú trải thẳng tắp một hàng, thú bông nào cũng có. Từ size lớn đến size rất nhỏ như cái móc khóa xe.
Nguyễn Yến Linh chạy tới chỗ gắp thú dâu, nàng chỉ tay vào mấy con này. Cô không quá thích mấy trò này liền đi đổi xu cho mình nàng gắp.
Đầu tiên ấn xuống, di chuyển cái gắp nhắm thật chuẩn nàng canh ấn xuống gắp lên căng thẳng, tập trung vào con gấu dâu. Đỗ Anh Thư cũng áp lực thay cho nàng, khi móc vào cái dây trên đầu con gấu kéo lên bất ngờ nó tụt xuống.
“A”, nàng kêu lên tiếc nuối quay qua nhìn cô, cô an ủi vỗ vai nàng thật nhẹ.
Đỗ Anh Thư cầm tới cả rổ xu đến trước mặt nàng:“Cầm lấy, chơi bao nhiêu thì chơi.”
“Mày đi đâu? Không chơi gắp thú à“. Nàng hỏi.
“Không, tao qua đua xe tí.”
Cô chỉ đến hai chiếc xe được lắp màn hình lớn để theo dõi đằng trước kia, hiện tại đang trống.
Nàng nháy mắt cũng không muốn gắp thú nữa, kéo tay cô qua đó, Đỗ Anh Thư nghi ngờ:“Không gắp thú nữa à?“.
“Không, chán rồi.”
“Không thì gắp vài lần nữa đi tao chờ.”
“Không, qua kia chơi vui hơn.”
Cô cũng chẳng còn cách nào khác đành lựa theo ý nàng, cả hai mỗi đứa một xe, nhét 3 đồng xu vào mới chơi được.
Cô vặn ga, dưới chân có cái đạp để tăng tốc Nguyễn Yến Linh không rành mấy cái này thành ra thua cô.
“Có cái đạp dưới chân ấy đừng đáp cả hai, một cái chậm lại một cái nhanh. Thử lại là được.”
Được cô nhắc cho, Nguyễn Yến Linh nắm thóp trò này, sau gần năm lần chơi lại nàng cũng thắng cô một cách thuyết phục.
“Yeah, hú. Quá đỉnh cao.”
Đỗ Anh Thư vỗ tay chúc mừng nàng, tay cô khẽ siết lại kiềm chế. Điện thoại trong túi quần lại chẳng thể lôi ra chụp khoảng khắc nàng vui sướng như này thật quá đáng tiếc.
Từ gắp thú sang đua xe, rồi ném bóng rổ, bắn zombie đủ loại chơi. Hôm nay cô cho nàng thử hết một lượt cũng như chính mình lần đầu trải nghiệm cùng nàng.
Chiều chuyển tối nhanh, nhìn qua lớp cửa kính đã thấy sắc trời tối om, mù mịt. Đỗ Anh Thư đưa mắt qua nàng đang chăm chú tô tượng, cô không muốn quấy rầy nhưng xem qua thời gian đã bảy giờ tối rồi.
“Có lẽ nước mắt trong em cạn rồi, có lẽ...” là tiếng nhạc chuông từ điện thoại nàng phát ra, màn hình tối đen tức khắc chuyển đến cuộc gọi dòng chữ to trên cùng va vào mắt cô “mẹ yêu“.
Nguyễn Yến Linh cầm điện thoại lên bắt máy.
“Alo, mẹ.” Nàng cất lên một giọng nói thật mềm nhẹ, âm thanh nhỏ vừa tai, ngọt xớt lén lút đi vào trong lòng cô.
Nàng bật lên loa ngoài vì tay đang bận tô tô chát chát.
“Đang ở đâu đấy? Có về ăn cơm không?“.
“A, mấy giờ rồi ạ?“.
“7 giờ tối rồi, có về ăn không báo một tiếng cả nhà chờ.”
Nguyễn Yến Linh đưa mắt qua cô, Đỗ Anh Thư không hiểu.
“Con tối nay không ăn cơm nhà đâu ạ.”
“Thế ăn bên ngoài hả?“.
“Vâng ạ.”