Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 342





















“Nói!”

Hai người nói chuyện rất nhỏ tiếng, bên thứ ba không thể nghe thấy.

Hạ Thiên chững chạc đàng hoàng trả lời: “Ta là thần y, đương nhiên có thể phân biệt được tiền bối có phải là xử nữ hay không!”

“Để làm được vậy không cần phải cởi sạch đồ ra kiểm tra người mới biết.” “Cho nên, tiền bối đừng nghĩ lung tung.”

Tần Hồng Y muốn nói lại thôi, có một số việc để về rồi nàng ta sẽ hỏi tiếp, nơi này không tiện.

Hiện tại phải làm nhiệm vụ trước đã.

Đúng lúc này.

“Vù vù vù..."

Tiếng ám khí xẹt qua không khí đột ngột vang lên trong sơn động.

Tiếng ám khí chuyển động rất nhanh, đi kèm với đó là tiếng chuyển động của cơ quan.

Đội ngũ chiến binh Bạch Hồ trở nên hỗn loạn, người nào người nấy tới tấp lui lại hoặc tìm vật che chắn.

Ba người Hạ Thiên nhân lúc hỗn loạn, phi mình lên trên nóc hang, bám vào thạch nhũ như những con dơi, neo mình trên trần hàng, quan sát động tĩnh ở đằng trước.

Trên mặt đất.


“Cẩn thận!”







A Đan biến sắc, vóc dáng uyển chuyển nhanh chóng lùi lại né tránh, tốc độ nhanh như một làn khói, tối thiểu phải là võ giả hạng nhất.

Vốn dĩ A Đan chỉ tiết lộ cảnh giới võ đạo của mình không quá cảnh giới võ giả hạng hai.

Mắt Hạ Thiên, Triệu Tử Thường, Tần Hồng Y sáng lên.

A Đan không đơn giản.

“Phập phập phập...

Tiếng ám khí cắm trúng vào cơ thể vang lên. “Ầm ầm ầm..”

Toàn bộ đội quân tiên phong ngã xuống đất. Trong hang trở nên hỗn loạn.

Ở ngoài cửa hang bên sườn núi Thần Long. “Rắc rắc rắc..."

Ngoài cửa hang vang lên tiếng cơ quan chuyển động.

Thiếu niên tàng kiếm đứng gác lối vào nhớ lời Vương gia căn dặn lập tức chạy vào trong hang.

Ngay sau đó. “ÄÂm..”

Một tảng đá lớn rơi từ trên trần hang xuống, bịt chặt cửa hang, không để lộ chút khe hở nào, cực kỳ kín kẽ.

Thiếu niên tàng kiếm lập tức chạy như điên vào trong hang để báo cáo tình hình ở đây cho Vương gia biết, sau đó dùng mạng mình bảo vệ Vương gia.

Nếu như Hạ Thiên có mặt ở đây, chắc chắn hắn sẽ biết tảng đá này là đá Đoạn Long.



Ở Hoa Hạ, đá Đoạn Long được dùng trong xây dựng lăng tẩm của đế vương và trong mộ huyệt của các ẩn sĩ. Một khi chủ nhân của ngôi mộ đã được an táng thỏa đáng, sẽ có người thả đá Đoạn Long xuống, đề phòng sau này có người lẻn

vào trộm mộ.

Một khi đá Đoạn Long rơi xuống, cửa mộ bị bít chặt, từ đó âm dương cách biệt đôi đường.

Nói cách khác, nếu như sơn động này ở Hoa Hạ thì rất có khả năng nó là lối vào của một ngôi mộ khổng lồ.

Ở dưới chân núi, tộc trưởng mắt xanh đầu trọc trợn trừng hai mắt: “Đụng phải cơ quan trong hang rồi!”

“Ha ha ha..."

Mắt gã lóe lên thứ ánh sáng khác thường, biểu cảm lộ vẻ mừng rỡ: “Hay ắm!” “Chuyện này rất tương đồng với truyền thừa mà tộc trưởng nói!”

“Cánh cửa kho báu sắp mở ra rồi!”

“Các con, bao vậy chặt đám người Hán này lại, chờ A Đan cô nương tìm được kho báu, chúng ta sẽ tiêu diệt bọn người Hán!”

Trên bức tường gỗ của quân trại Hoang châu, mọi người giật mình.

Vương gia bị nhốt trong hang rồi! Vô Diện Nhân ôm bảo kiếm, thản nhiên nói: “Chớ hoảng hốt!”

“Trước khi đi, Vương gia đã dặn rồi, nếu như cửa hang bị bịt thì không cần bối rối, cứ lo bảo vệ tốt quân trại, chờ hắn về là được!”

“Các ngươi xem, trên tảng đá lớn bịt cửa hang có chữ “Mặc”, đây là cơ quan do Mặc gia chế tạo ra.”

“Vương gia có trí tuệ như thánh nhân, thuật cơ quan của Mặc gia không làm khó được hắn đâu!”

Tô Kỳ lại nghiêm túc lắc đầu: “Tiền bối, trên tảng đá lớn bịt cửa hang ngoài chữ “Mặc” ra còn có chữ “Tử” nữa!”