Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 324




“Lãi vay một năm bằng gấp đôi tiền vốn.” "Bọn ta không có lựa chọn, đành phải cản răng mượn."

Người phụ nữ gầy gò lau nước mắt và nói: “Năm thứ hai, cuối cùng cũng mưa thuận gió hòa, có vẻ cánh đồng của nhà bọn ta sắp được mùa”

“Nhưng vào buổi đêm khi sắp bắt đầu thu hoạch, một trận hỏa hoạn vô cớ bùng lên đã thiêu rụi mười mẫu lương. thực của bọn ta, nam nhân của ta cũng chết trong đám cháy.”

"Bọn ta không chỉ không thu hoạch được lương thực mà còn một lần nữa không có thức ăn."

“Đám cường hào Trương gia tìm tới cửa nhà, nói nếu ta dùng nhà thế chấp thì có thể vay tiền và lương thực thêm một năm nữa”

"Bọn ta là mẹ góa con côi, căn bản không có sự lựa chọn nào cả."

“Năm thứ ba, lương thực mà ta dày công trồng trọt lại bị lửa thiêu rụi”

“Bọn ta bị đuổi ra khỏi nhà tổ, không nhà không đất, lang thang trên quan đạo, đứa trẻ đói đến mức gào khóc, ta chỉ có thể tự cắt thịt mình cho nó ăn."

"“Hu hu hu..."

Người phụ nữ nói đến vết đau của mình: “Nếu không phải vương gia cứu hai mẹ con bọn ta thì bây giờ bọn ta đã chết ở trên quan đạo rồi.”

“Hu hu hu..."

"Cái thế đạo chết tiệt này, tại sao muốn sống thôi mà lại khó đến vậy?"

Những người ngồi quanh đống lửa trại bật khóc khi nghĩ đến nỗi đau khổ của chính mình.

Một người phụ nữ đứng lên nói: “Trên đời này, thế gia môn phiệt hay đám hào môn đều điên cuồng lấn chiếm đất đai khiến người thường như chúng ta khó sống nổi. Thế đạo như vậy, thiên hạ như vậy, không phải là những gì chúng ta muốn."



"Đúng."

Người phụ nữ gầy gò lau nước mắt, giận dữ hét lên: "Sau. khi bước vào đoàn xe phủ Hoang Châu Vương, ta mới nhận ra mọi người ăn no rồi nằm trên xe ngựa thật sự hạnh phúc."

“Thì ra đứa trẻ được ăn no sẽ im lặng như vậy, không hề làm ầmĩ”

"Thì ra có vương gia và chiến sĩ bảo vệ an toàn của chúng †a, ta sẽ yên tâm như vậy."

"Cho nên, ta quyết định sẽ giặt giũ nấu ăn ở phủ Hoang Châu Vương cả đời này, đi theo vương gia sống đến hết đời."

“Bởi vì ta muốn xem chốn bồng lai tiên cảnh mà vương gia đã nói là gì, nơi mà ai cũng có cơm ăn, ai cũng có quần áo mặc, có nhà để ở và không cần lo lắng về an toàn... trông như thế nào?"

Mọi người hưng phấn: "Ta cũng vậy."

"Sau này nếu có người dám phá hủy chốn bồng lai tiên cảnh của chúng ta, chúng ta sẽ liều mạng với họ."

"Liều mạng!"

Vào lúc này, đôi mắt của mọi người đều tràn ngập nước mắt. Người nghèo khó sống, ngay cả thở thôi cũng là sai.

Vô Diện Nhân trầm giọng nói: “Thiên hạ này đã sớm bị bệnh nặng

“Người nghèo sống không nổi.” "Vương gia, loạn thế tạo ra anh hùng."

Hạ Thiên siết chặt nằm đấm: "Trước tiên hãy lấy đất phong, đẩy lùi người Thiên Lang rồi nói sau."



"Vâng"

Lần này, hội kể khổ của phủ Hoang Châu Vương được tổ chức đúng lúc khiến lòng người xích lại gần nhau hơn.

Trong doanh trại Hoang Châu, một luồng khí chất khó hiểu đang sống lại.

Đó là bởi vì người của phủ Hoang Châu Vương đã tìm được mục tiêu của mình và trái tim họ đã được tái sinh.

Bấy giờ, Hạ Thiên nhìn ánh sáng phía chân trời, hắn nói: “Trời sáng rồi”

"Đã đến lúc tộc Bích Nhãn theo dõi náo nhiệt ở bên ngoài cả đêm phải tiến vào trong núi Thần Long để dò đường."

"Tàng Nhất, chấp hành kế hoạch tác chiến đầu tiên." "Vâng!" Giọng nói của Tàng Nhất truyền đến từ hư không.

Lúc này.

Trong lòng núi Thần Long.

Một con quái vật mắt xanh khổng lồ khiến lòng người hãi hùng.

Như thể có điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra?

Ở Thập Vạn Đại Sơn.

Tộc trưởng đầu trọc của tộc Bạch Hồ chợt thấy lạnh sống lưng, gã nhấc đầu ra khỏi cơ thể mềm mại của A Đan và lẩm bẩm nói: “Ai muốn hại bổn tộc trưởng?”

"Là ai?"