Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 309




“Võ Nghĩa, để toàn bộ người ngoài thành vào thành, quân Hoang Châu tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu!”

“Vâng!”

Nam tử trẻ tuổi tên Võ Nghĩa nhận lệnh rời đi, để lại một câu: “Thành chủ, thật ra ta cho rắng, trận xâm chiếm của đại quân Thiên Lang lần này sẽ khiến chúng ta nhìn ra được mục đích của Hoang Châu Vương”

Nam tử trung niên nối gót theo sau: “Thành chủ, ta đi làm nhiệm vụ thủ tường thành!”

“Được!”

Sau khi hai người rời đi.

Cánh cửa được đóng lại.

Bạch Phượng khởi động cơ quan trên ghế thái sư.

Bức tường phía trước di chuyển, một cánh cửa bí mật xuất hiện!

Một đám người mặc áo choàng đen không nhìn rõ mặt mũi lần lượt bước ra khỏi cửa, tổng cộng có hai mươi người.

Bạch Phượng chắp tay, vẻ mặt tôn kính: “Các vị thúc bá, tin tình báo cho biết, cuộc xâm lược của đại quân Thiên Lang lần này không giống trước đây, bọn họ sẽ không rút lui mà sẽ hoàn toàn chiếm đóng Hoang Châu, sáp nhập Hoang Châu vào lãnh thổ của đế quốc Thiên Lang”

“Chúng ta nên làm thế nào đây?”

Hai mươi hắc y nhân rơi vào im lặng.

Trong lúc nhất thời. Không khí trong đại sảnh trở nên vô cùng áp lực!

Một hắc y nhân nói: “Nếu lần này đại quân Thiên Lang không rút lui, phương thức chiến đấu nhất định sẽ khác trước."

“Bọn họ sẽ không bao vây cướp bóc, biến Hoang Châu thành thành không nữa.”



“Bọn họ không rời đi, mà sẽ phá thành.”

“Nữ chiến thần của đế quốc Thiên Lang kia rất khó đối phó!"

“Lần này thành Hoang Châu gặp nguy hiểm rồi!”

Một giọng nói già nua khác vang lên từ trong áo choàng đen: “Tiểu Phượng Nhi, thành Hoang Châu tổng cộng có 20 ngàn người, tuy rắng đều là gia binh, nhưng mỗi lần đại quân Thiên Lang đến đều không dưới số lượng 100 ngàn, với binh mã của thành Hoang Châu, chỉ sợ không thể ngăn cản được cuộc tấn công của đại quân Thiên Lang.”

“Ngươi lập tức sai người liên lạc với sơn trại người Hán trên Thập Vạn Đại Sơn, kết thành liên minh, chống lại sự xâm

lược của đế quốc Thiên Lang!”

Bạch Phượng bất đắc dĩ nói: “Ta đã phái người đi liên lạc từ lâu!”

“Nhưng đều không thể đàm phán được!”

“Những năm gần đây, người Hán chạy đến Thập Vạn Đại Sơn dựng trại đều là người có mâu thuẫn với chúng ta, bọn họ không thể sống sót ở Hoang Châu, đành phải chạy đến Thập Vạn Đại Sơn để sinh tôn!”

“Bọn họ đều oán hận chúng ta!”

“Cho nên, liên minh này không dễ thành lập!”

Giọng nói già nua kia tiếp tục: “Đương nhiên bọn ta biết chuyện này!”

“Cho nên bọn ta quyết định sẽ đích thân vào núi, tự mình thuyết phục các sơn trại, cần phải thành lập liên minh, cùng nhau chống lại đại quân Thiên Lang!”

Bạch Phượng có chút cảm động: “Các vị thúc bá, nếu như mọi người làm vậy, thân phận của mọi người sẽ bại lộ!”

“Mọi người vất vả giả chết nhiều năm như vậy, nỗi đau khổ không thể nhìn thấy ánh sáng sẽ uổng phí!”

Giọng nói già nua nói: “Được rồi!”

“Chống lại sự xâm lược của đại quân Thiên Lang là chuyện lớn, cho dù có chết thật, cũng không thể dâng Hoang Châu cho người Thiên Lang!”



“Còn nữa, Tiểu Phượng Nhi, đến nay vẫn không rõ ý đồ của Hoang Châu Vương Hạ Thiên, ngươi nhất định phải cẩn thận!”

“Vị hoàng tử phế vật trong truyền thuyết này không hề đơn giản!"

“Vâng!”

Bạch Phượng cung kính nói. Một lúc sau.

“Vù vù vù..”

Hai mươi người áo đen đẩy cửa ra, nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

Vào lúc này.

Núi Thần Long, bên cạnh sông núi.

Một quân trại khổng lồ đã được dựng lên!

Người của phủ Hoang Châu Vương đều đã ăn no ngủ say!

Hầm trú ẩn dưới chân núi đã được chất đầy củi khô và đá vôi, khói đen cuồn cuộn khiến bầu trời đêm càng trở nên tối tăm.

Trong nước thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cả nhảy khỏi mặt nước, tiếng đuôi cá đập xuống nước vô cùng vang dội.

Vào lúc nửa đêm.

Đỉnh núi Thần Long.

Một tảng đá khổng lồ bị đẩy đi với một lực rất lớn. Sau đó.

Một đôi mắt khổng lồ đáng sợ phát ra ánh sáng màu xanh lục xuất hiện trên đỉnh núi...