Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 214




Trong thành Thanh Châu, dân chúng đang ngủ say giật mình tỉnh giấc.

Mọi người thắp đèn dầu lên, mặc thêm áo vào, mở cửa ra hỏi: “Quân gia, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Thế là quân gia bèn kể lại sinh động y như thật: “Tối nay, phó thống lĩnh Tào Báo và thiên nhân tướng Tào Mã của đoàn ky binh Thanh Châu ta dẫn đầu hai ngàn binh mã đi thao diễn ở dã ngoại trở về, kết quả bị sát thủ của phái Tung Hoành mai phục ở ngoài thành.”

“Đám yêu nhân Tung Hoành này thả khói độc, hạ độc chết toàn bộ hai ngàn tướng sĩ, đúng là tội ác tày trời!"

Mọi người kinh hãi: “Yêu nữ Tung Hoành càn rỡ tới vậy ư?”

Quân gia gật đầu: “Đúng vậy!” “Những người này rất giỏi chế tạo độc dược, độc vừa vào cơ thể là lập tức ngấm thẳng vào tim, đi ba

bước là ngãit”

“Ngay cả chiến mã cũng chỉ đi được bảy bước!”

Mọi người giật mình la lên: “Độc tính mạnh như vậy liệu có lan vào trong thành không?

Mọi người luống cuống! Đúng lúc này. “Âm...”

Bên ngoài cửa thành phía Tây của thành Thanh Châu sáng lên ánh lửa ngút trời, cháy hừng hực.

Quân gia chỉ tay về phía ánh lửa, trấn an mọi người: “Chư vị không cần lo lắng, đoàn ky binh Thanh Châu ta đã đốt sạch thi thể của chiến mã và binh lính rồi, sẽ không lan vào trong thành đâu!”


Mọi người nghe vậy mới thoáng yên tâm, cắn răng nghiến lợi nói: “Yêu nhân phái Tung Hoành chết tiệt, thật là càn rỡI”

“Quân gia nhất định đừng tha cho bọn ác độc đó!”

Quân gia vui mừng nói: “Yên tâm, bọn ta đã gi ết chết đám yêu nhân Tung Hoành đó rồi, chỉ còn sót lại Thánh nữ của bọn họ đang lẩn trốn, nếu như bắt được sẽ được thưởng một ngàn lượng vàng!

“Được!”

Mắt dân chúng Thanh Châu sáng lên lấp lánh ánh vàng, bọn họ chia nhau ra tìm kiếm khắp nơi, động tĩnh cực kỳ lớn.

Đồng thời, bộ khoái của nha môn Thanh Châu cũng được điều động bắt nhốt các thuyết thư tiên sinh vào đại lao của phủ Thanh Châu.

“Vù vù vù..."

Bên ngoài thành Thanh Châu, mũi tên của đoàn ky binh Thanh Châu xẹt qua không khí, bắn bị thương toàn. bộ các võ giả chột dạ muốn tháo chạy khỏi thành Thanh. Châu, đưa tất cả về đại lao của Thanh Châu.

Không bao lâu sau, một vó ngựa chạy ra khỏi thành Thanh Châu mang theo tin tức Tào Báo, Tào Mã và hai ngàn ky binh Thanh Châu bị Thánh nữ phái Tung Hoành hạ độc bỏ mạng về đế đô.

Để diệt độc, bắt buộc phải đốt hết thi thể của người và chiến mã.

Còn người ở đế đô có tin hay không cũng không quan trọng.

Dù sao, bọn họ cũng đã đốt đi rồi.

Trong phủ Thanh Châu Vương.

Thanh Châu vương nghe các báo cáo xong, mặt mày vui vẻ: “Lý Phi làm tốt lắm!”

“Đúng ra thành Thanh Châu phải dẹp đám rác rưởi đó từ lâu rồi mới phải!”

“Ta đã dâng tấu lên triều đình, xin phong ngươi làm Tổng đốc Thanh Châu rồi.”

“Binh bộ Thượng thư là nghĩa phụ của ngươi, chuyện này chắc hẳn không có vấn đề gì.”

“Giờ ta sẽ giao toàn bộ chuyện phòng ngự của Thanh Châu cho ngươi. Ngươi nhất định không được phụ lòng tin tưởng của bản vương đâu đấy.”

“Nếu sau này bản vương ngồi lên được long ỷ, ngươi sẽ được phong hầu bái tướng!”

Lý Phi nói đây chân thành: “Cảm ơn sự coi trọng của Vương gia.”

“Lý Phi nguyện dốc sức làm trâu làm ngựa cho ngài!” Thanh Châu vương rất vui vẻ.


Hắn ta lại có thêm một viên đại tướng dưới trướng nữa rồi.

Quả nhiên hắn ta là thiên mệnh chỉ tử!

Ở một bên khác, trong dịch trạm yên tĩnh. Đội xe của phủ Hoang Châu Vương nghỉ đêm ở đây.

Dịch trạm của Đại Hạ bắt đầu ở đầu quan đạo, cứ cách ba mươi dặm lại xây dựng một cái để truyền tin quân sự và văn thư của quan phủ.

Đồng thời, nơi này cũng cung cấp chỗ nghỉ chân, thay ngựa trên đường quan viên đi lại.

Thế nhưng đội xe của Hoang Châu vương quá lớn nên hầu hết phải ngủ qua đêm ở bên ngoài.

Trong xe ngựa của Hạ Thiên, nến thắp sáng trưng.

Hạ Thiên lấy tờ giấy nhỏ Triệu Trinh Tử đưa cho. mình ra, đọc chữ viết xinh đẹp trên giấy, nét mặt tuấn tú trở nên ôn hòa hơn nhiều: “Đồ ngốc, đằng trước có thập đại ác phỉ trong thiên hạ tụ tập, tổ chức đại hội tiêu diệt ngươi bằng được. Bọn họ có ba ngàn lính thổ phỉ, thực lực lớn mạnh. Nếu như ngươi không muốn chết thì về lại Thanh Châu!”

“Có ta ở Thanh Châu, nhất định sẽ bảo vệ ngươi bình an!"

“Triệu Trinh Tử!"

Triệu Tử Thường ở bên cạnh mỉm cười hỏi: “Vương gia, Triệu tiểu nương tử này thích Vương gia ư?”

Hạ Thiên lắc đầu: “Nàng ấy chỉ thích ta hồi nhỏ thôi, hay nói đúng hơn là thích tình nghĩa vào thời điểm đó.” “Người trưởng thành rồi sẽ thay đổi.” “Tình nghĩa cũng sẽ thay đổi.”

“Nàng ấy không còn là nàng ấy khi đó, ta cũng không còn là ta khi đó nữa.”

Triệu Tử Thường chỉ hiểu hòm hòm, hắn ta lắc đầu: “Vương gia, thập đại ác nhân trong thiên hạ đều là cao thủ hạng một, ngoài ra ba ngàn ác phỉ dưới trướng bọn họ cũng khá khó chơi, chẳng lẽ chúng ta vẫn xông lên giết ư?”


Hạ Thiên gật đầu: “Đương nhiên!”

“Ta đã nói rồi, phải giết sạch ác phỉ trong thiên hạ, đương nhiên sẽ không tha cho bọn họI”

“Hiện tại, chúng ta còn cách trại phỉ của bọn họ hơn mười ngày đường, vẫn còn đủ thời gian cho chúng ta chuẩn bị rất nhiều thứ.”

Triệu Tử Thường tò mò: “Vương gia, chúng ta phải chuẩn bị thứ gì?”

Hạ Thiên cười đầy bí hiểm: “Ngày mai ngươi sẽ biết!” “Chẳng mấy khi thập đại ác phỉ trong thiên hạ mới tụ tập lại một chỗ, không thể để tên nào chạy thoát được, nếu không sau này khó mà tìm lại được.”

Triệu Tử Thường suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vương gia, liệu có nên đi tìm xem bảo khố của thập đại ác nhân trong thiên hạ này ở đâu không?”

“Đương nhiên!”

“Vâng!”

Hạ Thiên vén rèm vải lên, bước ra khỏi thùng xe, nhìn bầu trời đêm mênh mông, thì thầm nói: “Kế ở Thanh Châu đã thành công!”

“Đại Hoang Châu cũng càng ngày càng gần!”

“Rốt cuộc ngươi hung ác cỡ nào?”

“Ngươi thực sự sẽ ăn thịt ta ư?”