Hắn lùi người dính sát vào thùng hàng phía sau đoạn nói lắp: "Ai.. ai sợ ngươi. Ngươi đừng có bị ảo tưởng. "
Nàng hồ ly cười đoạn búng tay vào trán hắn rồi đứng dậy quay sang thấy ánh nhìn khó hiểu của nàng Long tộc.
Vũ Lam Trạch Chương ôm trán khó hiểu nhìn nàng ta đoạn nghĩ - cái quần què gì vậy trời?
Nàng ta cười rồi ôm lấy eo của thiếu nữ Long tộc kia đoạn cười nói: "Thật ra cũng không có gì. Xin lỗi điện hạ nhá, người là của ta. "
Ủa là sao? Chuyện gì đang diễn ra trước mắt ta? Ta lần này không bị đá nữa mà bị cắm sừng rồi à?
Vũ Lam Trạch Chương bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì xảy ra, mà chuyện xảy ra rồi làm hắn lúng túng muốn khóc thật sự.
Nàng Long tộc kia thì lại chẳng phủ nhận, ý người ta là không muốn nói lời làm tổn thương hắn đấy, hồ ly kia che miệng cười cũng cảm thấy tội hắn mà thôi cũng kệ.
Hắn đúng là thảm hại, người yêu đầu đã đá hắn sau năm ngày thì thôi, giờ lại quay lại cướp người yêu mới của hắn, quá đáng, các người quá đáng lắm.
Hắn lững thững đi về đúng lúc gặp một quầy bói toán đông nghịt người, người ta đến là muốn xem ông ta bói tình duyên cho mình, hắn còn chẳng có hứng bận tâm, nhảm nhí, với hắn đúng là nhảm nhí, này lừa nhân gian phàm tục thôi chứ sao tiên cũng hùa vào vậy?
Hắn nghĩ thấy lạ liền nhảy vào ngồi xem bói thử đoạn nói: "Thầy! Thầy xem rồi nói cho ta xem nào."
Hắn rõ là cái tướng ngồi cưỡi voi xem hoa trước mặt ông thầy, ông thầy đeo cái kính mắt lạ không tưởng, chắc này là xu hướng mới.
Ông ta gập quạt rồi phán: "Ngươi ấy à, tình duyên lật đật, không bói không bói."
Hắn nhếch mép nheo mắt đoạn nghĩ - Mẹ, ông ta lăm băm thật mà? Thế sao nhiều người bị ông ta lừa thế nhỉ?
Hắn không tin, rõ là ông ta giấu nghề, hắn đặt một cục kim thạch lên trên bàn hùng hổ nói: "Nói đi, chỗ này của ông."
Mấy vị cô nương xung quanh nhìn hắn thấy mê mà chẳng hiểu sao hắn ế đến mức phải đi xem bói tình duyên, thì tám phần người đi xem bói tình duyên là ế đến mức chó không thèm rước mà. Nhưng họ lại nghĩ lại, chắc anh này là thiểu số. Hoặc là đẹp quá nên ế cũng phải, khỏi bàn cãi đi.
Ông ta nhìn cục kim thạch trên bàn rồi nói: "Thiếu niên, cậu tìm tới ta chi tiền chỉ để nhận lại tổn thương sao? Ta thấy cậu có vấn đề rồi đấy, ta đã nói tình duyên cậu lật đật sao cứ muốn ta nói toẹt ra trước bao nhiêu người mới chịu nhỉ?"
Hắn nheo mắt nói: "Thế ông cứ nói đi xem nào. Nói thì có tiền mà không nói thì không tiền."
Ông ta chậc chậc miệng tay đập đập quạt đoạn nói: "Này nhá, thiếu niên, ta khuyên cậu, tốt nhất là đừng yêu đương nữa thì hơn."
Hắn nhíu mày không hiểu đoạn hỏi ông ta: "Là sao? Nói rõ ra xem nào?"
Ông ta dựa lưng về sau vung quạt chỉ trỏ nói: "Người như cậu đấy à, có yêu thêm trăm người nữa thì người ta cũng bỏ đi yêu nhau hết thôi. Còn cậu thì ế lâu dài, ế vĩnh cửu."
Beep mẹ, ông ta nói trúng tim đen của hắn khiến hắn sặc nước bọt ho lụ khụ. Hắn nhướng mày đoạn hỏi ông ta: "Thế có cách nào hoá giải không?"
Ông ta xoè quạt ra đưa trước người, khom người nhìn hắn đoạn nói: "Này cậu thiếu niên trẻ tuổi, ta bảo rồi, cách hóa giải ấy, ngươi cứ không yêu nữa thì hết lật đật liền."
Hắn cười hừ một cái nheo mắt nheo mày đoạn nói: "Ây, ông già lăm băm, ông nói thế ta cũng nói được. Ông nói xem không yêu bao lâu thì hết lật đật đây?"
Ông ta tựa lưng ra sau tay phẩy phẩy quạt nói: "Tình duyên là phải không cầu, phải tự duyên thì sẽ tới lâu bền. Ngươi gấp như vậy có duyên cũng không bền."
Hắn nghe chẳng lọt tai câu nào nheo mắt cười hừ xem ông ta giở trò, ông ta ghé sát rồi nói với hắn: "Hay là hai chúng ta yêu nhau đi, ta ế cũng phải mấy trăm năm nay rồi, gặp được người như ngươi đúng là có hời, chỉ cần làm người yêu ngươi lập tức có người yêu mới liền tay, ta thấy cái này lợi hơn cái cục kim thạch giá trị của ngươi nhiều."
Có tiếng keng két sượt qua trong đầu hắn, hắn tức muốn tăng xông máu não không biết lúc nào mà tay đã dí đầu tên thầy bói lăm băm này úp mặt xuống bàn, nghe tiếng sầm lớn một cái có vẻ là đau đấy.
Mẹ, hắn là trò đùa của ông già này đấy à, hắn nghĩ mà tức đoạn nói: "Nếu cảm thấy tiền này không đáng vậy thì khỏi lấy đi.", hắn cầm tiền đi luôn, chứ ở đây làm cái đếch gì.
Ông ta máu mũi chảy ròng ròng đoạn nói: "Ây cậu thiếu niên, ta thấy lần hợp tác này có hời mà, cậu không suy tính cho kĩ một chút sao?"
Suy cái lòn què, hắn chẳng nhẽ lại quay lại đấm ông ta một cái nữa.
Chán quá rồi, hắn về đến phòng hắn là nhảy vụt lên giường ôm chăn gối đoạn nghĩ - Phận ta tình duyên éo le thật, giá mà có người yêu thật thì giương oai với ông anh già rồi.
Mà hắn nghĩ lại, chắc hắn cũng chẳng cần phải vậy đâu, dù gì thì ông anh này của hắn cũng đang ế vêu mồm.
Người anh đang ế vêu mồm của hắn ở trong thư phòng liền hắt hơi đoạn lại đổ thừa là Vũ Thần Trương Lăng nhớ hắn ta làm hắn ở Vũ Thần tự nhiên thấy sởn gai ốc.
Tiểu muội hắn đang ngồi bên thấy vậy hỏi: "Sao vậy? Trời nay đâu có lạnh mà huynh tự nhiên co rúm người như vậy?"
Hắn xoa xoa cho da bớt ớn đoạn nói: "Ai biết, tự nhiên có luồng gió lạnh thổi qua."
Vũ Thần Lưu Âm nhíu mày đoạn nhìn xung quanh lá cây: "Nhưng có cơn gió nào thổi qua nãy giờ đâu?"
Vũ Thần Trương Lăng nhét bánh vào mồm nàng ta đoạn nói: "Ăn bánh của muội đi."
Nàng ta nhíu mày khó hiểu đoạn vừa gặm bánh vừa nói: "Huynh dạo này lạ lắm nhá."
Tối đến Vũ Thần Trương Lăng làm việc xong là đã canh ba, hắn thoát y lên giường đi ngủ thì ngủ chưa được đẫy giấc đã cảm thấy có gì đó là lạ chạm vào mông mình.
Hắn giật bắn mình đoạn nhướn người quay sau xem là thứ gì thì thấy cái tên vô sỉ nào đó đang khoả thân nằm kề hắn, đầu hắn nảy bôm bốp toàn là những thứ ngôn từ không tiện nói, nói ra trẻ con học theo thì cũng bại hoại quá rồi.
Hắn không do dự mà đá thẳng tên này xuống giường, chỉ là chân hắn bị tên này nắm ngay trong chăn không đá được, hắn ta vậy mà chưa ngủ, tay hắn ta không yên, trong lớp chăn kia, hắn ta làm gì chắc chỉ có Vũ Thần Trương Lăng mới biết.
Vũ Thần Trương Lăng nổi cơn nộ khí liền vả đôm đốp vào mặt hắn ta đoạn nói: "Da mặt quân thượng cũng dày gớm nhỉ? Bị ta đánh như vậy mà vẫn còn mặt mũi chạy đến đây nằm lên giường bổn toạ?"
Hắn ta nắm lấy tay của Vũ Thần Trương Lăng cắn nhẹ một cái vào cổ tay trắng mềm mại của hắn đoạn nói: "Tay hư phải bị phạt."
Cắn nhẹ một cái mà tay hắn đã ửng hồng, Vũ Lam Trạch Văn nhìn mà không nỡ cắn sâu hơn, Vũ Thần Trương Lăng nhíu mày cau có nói: "Ngươi loạn đủ chưa? Bổn toạ nay phải thức muộn không muốn chơi với nhãi ranh như ngươi."
Vũ Lam Trạch Văn vậy mà nay trầm tĩnh điềm tĩnh nói: "Bảo bối, ngươi đừng quấy, ta chỉ muốn ngủ một giấc bên cạnh ngươi thôi."
Vũ Thần Trương Lăng nhướng mày không tin đoạn ồ một tiếng nói: "Thế à? Thế mà ngươi khoả thân ngay trong chăn của ta cũng là chỉ muốn ngủ một giấc à?"
Vũ Lam Trạch Văn nhéo mũi hắn nói: "Chứ còn sao nữa? Chẳng lẽ là thiên quân đang nghĩ cái khác?"
Ủa là sao? Tên này từ bỏ ý định rồi à? Không đúng, Vũ Thần Trương Lăng nghĩ lại, hắn là ai chứ? Hắn mà tự nhiên như này á? Bổn toạ không tin.
Ngón chân hắn không yên lại làm hành động gì đó không trong sáng phía bên trong, quá quắt quá mà, Vũ Lam Trạch Văn khó mà chịu nổi liền đẩy chân hắn ra rồi ôm hắn vào lòng đoạn nói: "Ngoan, hôm nay ta cũng như ngươi, rất mệt, đừng quấy."
Vũ Thần Trương Lăng không chịu, ai muốn làm gấu bông của hắn ta cơ chứ? Hắn liền vùng vẫy đòi thả ra: "Nhà ngươi thiếu chỗ ngủ à mà đến chỗ ta chiếm giường? Tốt nhất là cút về Vũ Lam đi, ở đây chật giường bổn toạ."
Mà nhìn toàn cảnh cái giường này có cái gì chật chứ? Cả cái giường lớn như này cơ mà, đủ để hai người lăn mười vòng luôn mà không sợ ngã đấy. Vũ Thần Trương Lăng quần quại đòi hắn ta thả ra nhưng hình như hắn ta quả thật rất mệt, đã nhắm mắt ngủ mất rồi.
Nhìn hắn ta ngủ thế này rất đẹp, ngũ quan tinh xảo mê hoặc lòng người, này mà hắn mà là kẻ mê trai chắc phải chảy miếng đầy giường trông vừa vô lại vừa vô sỉ mất, Vũ Thần Trương Lăng mệt mỏi nhắm mắt thở xuống một hơi đoạn nghĩ - Thôi được, bổn toạ cũng mệt rồi, tha ngươi hôm nay.