Cửu Giới Thần Chiến

Chương 23: Trung ấm.




Vũ Thần Trương Lăng mở mắt ra đã thấy Vũ Lam Trạch Văn đang ôm mình, nếu lúc đó hắn ta không nhanh chóng mở rộng cánh ra bao lấy cả hai thì có lẽ đã bị tay bồ tát bóp cho nát thịt tan xương.

Hắn ta có lẽ vì kiệt sức mà đến giờ vẫn chưa tỉnh, mãi đến khi hắn bóp mũi hắn ta thì hắn ta mới tỉnh.

Hắn nhìn hắn ta hỏi: "Có bị thương ở đâu không?"

Hắn ta ngồi dậy đáp: "Không có."

Hắn cười nói: "Vậy thì tốt.", lại đánh mắt nhìn xung quanh không gian một lượt đoạn nói: "Giờ chúng ta đang ở trong giỏ của kẻ địch, hoàn toàn không có mấy quyền chủ động trong tay, ngay cả sức mạnh cũng bị hạn chế không ít, ở đây gần Vũ Lam như vậy, ngươi nếu có chạy được trước ta thì cứ chạy trước đi."

Hắn ta phì cười nói: "Sao có thể để ngươi ở lại đây một mình chứ. Ngươi còn chưa thành thân với ta, còn chưa để ta đưa ngươi về chính cung làm quân hậu. Có rời khỏi đây cũng phải là cả hai người cùng đi."

Hắn liếc nhìn hắn ta bĩu môi nói: "Bổn toạ chê không muốn làm quân hậu của ngươi. Nên ngươi tiếp tục ngủ tiếp đi. Đi ngủ tiếp có khi lại mơ thấy cảnh ta với ngươi thành thân."

Hắn ta cười nói: "Trương Lăng, ngươi phũ phàng thật đấy, mơ thì ta mơ nhiều rồi, còn mơ đến làm sao để khiến ngươi rên rỉ trên giường sao cho đẹp nhất có thể cơ mà. Nói chi đến ngày thành thân, đêm tân hôn ta cũng mơ xong rồi."

Hắn nghe vậy tức đến đỏ mặt liền đấm ngay mặt hắn ta mắng: "Vô sỉ.", xong hắn cũng quay ra giận dỗi không thèm nói chuyện với hắn ta nữa luôn.

Hắn ta ôm mặt quay ra thấy hắn giận dỗi liền cười phì rồi vươn tay ra ôm hắn nói: "Trương Lăng của ta, đừng có giận dỗi ta mà. Cũng đâu phải là chưa làm, sao nói có vài câu mà đã giận dỗi vậy hả?"

Hắn giận không thèm đáp, hắn ta thơm nhẹ một cái vào má hắn nói: "Hết giận chưa?"

Hắn quay ra lừ hắn ta nói: "Chưa."

Hắn ta nũng nịu nói: "Thế làm sao thì phu nhân của ta mới hết giận?"

Hắn lạnh lùng nói: "Xía cái mặt ra thì ta hết giận."

Hắn ta như cún con vạ phải tội liền lủi thủi ra ngồi một góc, hắn tức phồng má không thèm để ý hắn ta một lúc xong đứng dậy khi thấy phía trước hình như có một bức hoạ.

Hắn đến gần ngắm nhìn thì mới nhận ra đây là tranh kính hoạ ngũ vị tiên nữ mặt khổ, mỗi vị cầm một nhạc cụ trên tay, theo sau có trăng máu khuyết tròn theo từng thời kì cùng các loài động vật tượng trưng lần lượt cho núi, sông - đồng bằng, biển, sa mạc, hang động, màu sắc và quang cảnh theo ngũ hành nguyên tố lấy mộc làm trung tâm, bốn nguyên tố còn lại sắp xếp theo bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Bức tranh này thường được khảm phản hoạ, để khảm được một bức ngũ vị tiên nữ mặt khổ đẹp như này thì người hoạ nó phải thật kì công và khéo léo nếu không kính mỏng sẽ bị vỡ. Trên tranh có mấy dòng thơ được đề ngay ngắn:

..."Tình khó cầu, người khó định....

...Duyên không tới, ắt tự tận."...



Hắn kéo kéo roi tiên trên tay để gọi hắn ta qua bên này cùng hắn nhìn bức hoạ này.

Hắn ta nhanh chóng bắt tín hiệu mà qua bên chỗ hắn. Ké sát người hắn, hắn ta hỏi: "Bức tranh này lại có gì đặc biệt?"

Hắn đáp lời: "Đây là tranh kính, ta cũng không biết nó có gì đặc biệt không nhưng có vẻ như nó cũng bất ổn giống như tranh Vu nữ."

Hắn ta lo sợ lại có chuyện xảy ra nên liền kéo hắn về sau tránh xa bức tranh kính này đoạn nói: "Nếu vậy thì tốt nhất là tránh xa bức tranh này một chút, không lát nữa lại có chuyện."

Hắn gạt tay hắn ta ra đoạn nói: "Ngươi không muốn biết ý nghĩa của chúng sao?"

Hắn ta đáp: "Ta trước giờ không thích hội hoạ, nhưng là ngươi giải thích ta nghe thì ta sẵn lòng nghe cả buổi cũng được."

Hắn bất lực xong nhìn vào tranh vừa chỉ vừa nói: "Năm khuôn mặt khổ, năm nỗi khổ trong tình trường, khuôn mặt mỉm cười có giọt lệ là khổ vì biết bị lừa nhưng vẫn tự cười cho qua gọi là cam chịu. Khuôn mặt mếu máo kia là khổ vì không thể than trách ai gọi là tự làm tự chịu. Khuôn mặt buồn rầu kia là khổ vì không thể được đáp lại tấm chân tình gọi là cô đơn. Khuôn mặt khóc ròng này là khổ vì chịu quá nhiều mất mát gọi là tổn thương. Còn khuôn mặt có hai dòng lệ đỏ kia chính là khổ vì bị phản bội."

Hắn ta ghé sát chạm má vào má hắn ôm hắn nói: "Nếu khổ vậy thì chi bằng không yêu nữa không phải được rồi sao?"

Hắn bất lực đảo mắt nói: "Ngươi nói xem, sao ai ai cũng phải trải qua tình kiếp mới có thể phi thăng đến cấp bậc tối cao nhất? Nếu nó mà đơn giản như ngươi nói là chỉ cần tránh là được thì đã có rất nhiều người làm được điều đó rồi. Trong lục đạo luân hồi, phàm là sinh mệnh sống thì đều sẽ phải trải qua tình kiếp, trừ khi ngươi là Phật, nếu không thì tình kiếp sẽ mãi mãi theo ngươi dai dẳng cho đến khi ngươi hoá thành Phật thì thôi. Còn thành phật được hay không thì còn phải xem ngươi có đàng hoàng tu hành hay không, vì muốn thành phật thì phải trải qua cõi tạm mười kiếp tu hành mới đủ để ngươi thành phật."

Hắn ta cười đoạn ngước lên nhìn hắn nói: "Vậy có phải ngươi chính là tình kiếp vạn vạn kiếp của ta không?"

Hắn cười bất lực nói: "Ngươi đang nghĩ gì vậy, làm gì có chuyện ta lại bám ngươi dai dẳng như vậy."

Hắn ta ôm dính lấy hắn nói: "Cũng có khả năng mà."

Hắn kéo tay hắn ta ra đoạn nói: "Suốt ngày ôm với chả ấp, ngươi không thấy nóng hả?"

Hắn ta cười nói: "Là ôm ngươi thì ấm chứ không nóng."

Hắn tức giận nói: "Ngươi không nóng nhưng ta nóng."

Có tiếng cười nhạo lớn vang vảng ở phía trên đầu hai người, cả hai cùng ngước lên nhìn nhưng lại chẳng thấy có bất kì ai ở đó, chỉ thấy một vài bức hoạ không rõ ý nghĩa.

Trong lúc không đề phòng, có một cánh tay từ trong bức hoạ ngũ vị tiên nữ mặt khổ kéo lấy Vũ Thần Trương Lăng vào trong tranh.



Hắn ta gọi với tới nhưng không thể giữ được hắn trong vòng tay, cố gắng tìm cách để bước vào trong bức tranh đó nhưng không thể, tiếng cười từ trong bức tranh vang lên.

Một đường lụa từ trong tranh tấn công hắn ta, hắn ta tránh được lùi ra xa bức tranh, từ trong bức tranh, ngũ vị tiên nữ bay ra khỏi bức tranh.

Hắn ta biến ra hắc đao trên tay rồi chém tới.

Chúng đan khăn thành lá chắn nên một đường đao của hắn chỉ có thể chặt đứt số khăn bay đó thành vải vụn, bọn chúng lại dùng khăn bay để tấn công.

Hắn ta cầm đao trên tay chậc một tiếng lo lắng không biết tình hình của Vũ Thần Trương Lăng thế nào rồi.

Hắn thì ở bên trong bức hoạ, trong đây không khác gì chỗ ban nãy hắn ở cùng hắn ta, chỉ khác có điều là không gian như bị đảo ngược giống như tấm gương phản chiếu.

Hắn thấy roi tiên vẫn nối vào bên trong bức tranh nhưng lúc hắn kéo thì roi tiên cứ dài mãi dài mãi mà không thấy có điểm dừng. Hắn cũng lo rằng không biết hắn ta ở bên kia có sao không.

Hắn ngưởng cổ lên nhìn không trung, trên đó quả vẫn còn những bức tranh mà bên kia có, nhưng vì bên đây như một tấm gương phản chiếu mà các bức tranh đã bị đảo ngược.

Hắn quyết định bay lên đó để nhìn những bức tranh ấy, những bức tranh ấy cứ nối nhau dài vô tận lên phía trên, hắn không biết khi nào thì chúng mới hết, nhìn chúng chẳng biết là có ý nghĩa gì nữa vì hầu như đều là hình các vị phật nối đuôi nhau dài vô tận.

Lướt nhìn mãi thì hắn dừng lại ở bức tranh vẽ Khổ Diện bồ tát, hắn nhìn kĩ bức tranh này thấy có điều lạ thường. Bất ngờ hai mắt của Khổ Diện bồ tát mở ra nhìn chằm chằm hắn với đôi mắt không có con mắt bên trong mà chỉ có hai cái chấm đỏ sáng giống mắt của Vu nữ.

Hắn giật mình giật lùi người lại, từ trên không, hai bàn tay Khổ Diện bồ tát đặt lên hai thành của không gian phía trên tưởng như vô cùng tận kia, mặt bà ta ló xuống.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy bà ta liền nhanh chóng mà phi lao thẳng xuống phía dưới, bà ta cho một tay vào trong rồi mò tìm cố gắng bắt lấy hắn.

Tất cả những bức tranh phật chuyển động vòng xoay như một mê cung lớn, hắn chẳng màng tất cả, cố gắng bay thẳng xuống dưới nhưng lại thấy một khuôn mặt nữa của bà ta đang há miệng ra ở phía dưới đợi hắn bay vào, hắn thấy thế liền quay đầu tránh vào khe ngón tay của bà ta rồi bay thẳng theo đường cánh tay của bà, bà ta nắm tay lại nhưng không bắt được hắn, hắn bay được lên trên, quả thật trên đó không còn thấy đầu của bà ta nữa, hắn liền bay vọt ta ngoài, ở đây như một vũ trụ khác, đúng hơn là trung ấm của hỗn ảo này.

Đầu bà ta lại di chuyển nhập thể với thân thể của bà ta, hắn quay lại nhìn bà ta với sáu cánh tay đang vươn ra.

Hắn ta lúc này thì vẫn một mình đối phó với ngũ vị tiên nữ mặt khổ, hắn ta đánh tới một đòn thì bọn chúng cũng đáp trả một đòn, tiên nữ mặt mếu bay tới vung khăn quấn lấy roi tiên rồi quật hắn ta xuống đất. Các tiên nữ khác liền nhân cơ hội mà muốn giết hắn ta. Hắn ta nhanh chóng né, rồi lắt léo qua bọn chúng để tránh các đòn hiểm vào thân.

Bọn chúng không dùng khăn đánh tới nữa mà tạo trận pháp bằng nhạc cụ, tiếng nhạc vang khiến đầu hắn ta nhức nhối.

Hắn ta cố trụ vững tình hình, nhưng càng thêm tiếng cười của bọn chúng thì hắn ta càng cảm thấy khó mà đứng vững.

Khăn bay vung tới, khăn quấn lấy mắt hắn ta, khăn thì trói chặt hai cánh tay hắn ta khoá về sau lưng, khăn thì bắt hắn ta phải quỳ rồi trói chặt lấy, hắn ta giờ ở trong thế bị động, ngàn cân treo sợi tóc.