Cửu Gia Sủng Thê Thỉnh Tiết Chế

Chương 21: 21: Suýt Gây Tai Nạn






Người đàn ông hoa sắc lạnh lùng bỗng nhiên ngưng cười, trở nên nghiêm túc. Cửu Châu ghé sát đầu cô, mùi thơm nam tính phả ra, bao phủ lấy cô. Hắn cứ âm trầm nhìn cô như thế làm Triệu Gia Hân phải nuốt nước bọt, bồn chồn không yên.

- Anh... Anh sao vậy? Mặt tôi có dính gì sao? Mà thôi, kệ đi! Đang lái xe đó, mau nhìn đằng trước đi!

Hắn vẫn yên lặng nhìn cô, ánh mắt không chút gợn sóng, khiến cho Triệu Gia Hân đoán mãi cũng không ra hắn đang nghĩ gì. Điều làm cô cảm thấy đau tim nhất chính là khi hắn nhìn cô, chiếc xe vẫn chạy băng băng trên đường.

- Này, Cửu Châu, tôi bị yếu tim! nếu anh cứ nhìn chúng ta sẽ bị tai nạn đó.

Mặt Triệu Gia Hân tái xanh lại, cô mếu máo, khổ sở nhắc nhở hắn. Trong lòng không kìm được mà hét lên tiếng khóc đau thương. Trời ơi, hắn không nhìn thẳng mà nhìn cô làm gì chứ? Lỡ đâm vào đâu thì sao? Đường thì lớn, lắm xe cộ qua lại. Cửu Châu chơi liều lĩnh như thế, cô sẽ chết cùng hắn đó. Hắn muốn chết thì chết một mình đi, sao lại kéo theo cô làm gì chứ? Người đàn ông này đúng thật là vô trách nhiệm mà. Cô còn trẻ, còn mẹ già, còn sự nghiệp tươi sáng phía trước, cô chưa muốn chết oan uổng như vậy.

Nghĩ đến một mớ những bi kịch trong đầu, lòng cô càng sợ hãi. Đôi mắt Triệu Gia Hân ươn ướt, long lanh nhìn hắn, cô hạ giọng xuống, giống như lời cầu xin tha thiết cô dành cho hắn:

Cửu Châu, anh tập chung lái xe đi mà!

Âm thanh ngọt ngào vang lên trong không gian ngột ngạt đã khiến cho trái tim hắn loạn nhịp. Cửu Châu giật mình, nhìn vào nơi phát ra thanh âm trong trẻo ấy. Đôi môi đỏ chúm chím hơi ươn ướt hiện lên trước mắt hắn, vì sợ hãi nên sắc đỏ lại càng đậm hơn. Có một ham muốn mãnh liệt phút chốc nhen nhóm lên trong lòng hắn. Và rồi cái ham muốn ấy ngày càng lớn dần, cháy mãnh liệt. Trong đầu Cửu Châu hiện lên một ý nghĩ không mấy đường hoàng: Được bao phủ lấy môi cô, càn quấy trong khoang miệng, hút cạn hương vị ngọt ngào trong khoang miệng cô. Xa hơn nữa, hắn muốn cảm nhận mùi vị của thiên đường, mùi của hạnh phúc.

Nghĩ đến đây, phía dưới của Cửu Châu không nhịn được mà căng phồng lên, muốn thoát li khỏi lớp vải đắt tiền, tự do tung hoành và phóng khoáng trên thân thể nhỏ bé của cô.

- Này!

Một tiếng la thất thanh vang lên, tiếp sau đó, chiếc xe rẽ sang hẳn phía bên phải mà không hề báo trước, rồi đâm thẳng vào một gốc cây lề đường, làm cho Cửu Châu mất đà, theo phản xạ ôm chầm lấy cô.

- Anh bị làm sao vậy? Muốn hại tôi chết cho vừa lòng anh ư?

Triệu Gia Hân điên tiết, hét toáng lên mặc cho ngoài đường có nhiều người qua lại. Hắn làm cô tức chết mà. Bình thường thì thôi đi, sao tự dưng đang lái xe mà cũng phải nhìn cô vậy? Nhìn cô lạ lắm sao? Vừa rồi, nếu Triệu Gia Hân không kịp cầm vội tay lái rồi lái bừa đâm vào cây thì cô và hắn có lẽ không còn nguyên vẹn ở đây la mắng nhau mà bị chiếc xe tám bánh to lớn kia kẹp nát rồi. Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà rùng mình một cái. Thật quá đáng, đến giờ cô vẫn còn run rẩy đây này.

Tất cả sự việc trải qua nhanh gọn, chỉ vỏn vẹn một phút đồng hồ. Cửu Châu giật mình, chưa kịp định hình việc gì đang xảy ra. Hắn cảm nhận được độ mềm mại âm ẩm của tay cô đang đặt lên tay mình chỗ vô lăng. Ngẩn một lúc, hắn mới nhận ra mình đang lái xe, sự thật còn đáng sợ hơn nữa khi hắn suýt nữa sẽ hại chết cả hắn lẫn Triệu Gia Hân.

Chết tiệt!

Cửu Châu thầm chửi thề một câu trong bụng.

Hắn đang bị làm sao vậy chứ? Chính hắn cũng không hiểu vì sao ban nãy hắn lại đột nhiên quay sang nhìn cô khi đang lái xe. Chết tiệt! Hắn lại thầm chửi rủa chính hắn. Ban nãy, hắn còn nổi lên ham muốn dục vọng với Triệu Gia Hân nữa. Nếu không nhờ cô thức tỉnh kịp thời, hắn đã làm chuyện đồi bại với cô rồi.

Triệu Gia Hân vẫn luôn làm hắn như thế, không đêm nào Cửu Châu không tơ tưởng đến cô cả. Cô làm hắn mất kiểm soát, dù ở bất kể nơi đâu, dù trong hoàn cảnh nào hắn cũng có thể dễ

dàng nghĩ đến Triệu Gia Hân.

Hắn đúng là bất cẩn mà, suýt chút nữa hại chết cô rồi. Nhìn sang Triệu Gia Hân với gương mặt đỏ lên vì tức giận, bàn tay nắm tay hắn trên vô lăng làm hắn cảm nhận rõ rệt sự run rẩy của cô.

Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng hận chính bản thân mình. Dù hắn biết bây giờ đã muộn, nhưng Cửu Châu vẫn muốn tạ lỗi tử tế với Triệu Gia Hân:

- Tôi xin lỗi, là tôi sai.

- Anh biết nói, nghe rồi cơ à? Tại sao vừa rồi anh lại không nghe thấy tôi gọi? Anh có biết, thiếu chút nữa tôi bị anh hại chết rồi hay không?

- Tôi xin lỗi!

Xin lỗi, xin lỗi. Ngoài xin lỗi ra hắn không biết làm gì. Cửu Châu cao ngạo, không coi ai ra gì lại biết xin lỗi? Mà đối phương lại chính là một cô gái. Thật đúng là điều lạ, làm cho người khác không thể ngờ tới.

- Thôi bỏ đi, dù sao tôi cũng chẳng bị gì.

Hắn thành khẩn nhận lỗi như thế, Triệu Gia Hân đâm ra lại mủi lòng. Hai hàng lông mi cong dài cụp xuống, cô rút tay lại nói giọng mỉa mai. Cô cũng không dám làm càn. Hắn xin lỗi cô là thế nhưng lỡ hắn nổi điên lên thì sao? Triệu Gia Hân vẫn còn nhớ rõ Cửu Châu đã dùng thủ đoạn nào để bắt cô về. Hắn dịu dàng là thế, chiều chuộng cô, nhường nhịn cô như thế. Nhưng Triệu Gia Hân vẫn tỉnh táo để nhớ được đằng sau vẻ mặt điềm đạm của hắn chính là một con quỷ đội lốt người giấu sâu thẳm trong lòng Cửu Châu.

Cô đang kí hợp đồng với hắn, còn cần hắn để trả tiền viện phí cho mẹ nên không dám làm liều.

- Xin lỗi! Tôi không nên lớn tiếng với anh như thế.

Dù sao thì Cửu Châu cũng đang là ông chủ của cô, cô chịu bớt lời, nhịn một chút thì cũng đâu có chết được.

Hắn nhìn cô cười khổ, cất giọng khàn khàn, không giấu nổi vị chua chát:

- Không phải, tôi mới là người nên nói lời xin lỗi. Xin lỗi em! Chút nữa là tôi hại chết em rồi. Và, cảm ơn em, vì đã cứu cả em lẫn tôi.

Nếu cô chết, hắn có xuống địa ngục cũng không thể tha thứ cho mình. Hắn không ngờ thái độ của hắn lại làm cô đề phòng như vậy. Nhìn ánh mắt sợ hãi của cô, trong như có một con dao phảng phất đâm vào tim hắn. Thà cô cứ mắng, cứ chửi đi. Đằng này cô lại chịu tha thứ cho hắn nhanh đến vậy. Như thế, Cửu Châu cảm thấy khoảng cách hai người thật xa xôi.

Xin lỗi, Triệu Gia Hân! Đến bao giờ tôi mới có thể khiến em không đề phòng tôi.