Cửu Gia Sủng Thê Thỉnh Tiết Chế

Chương 116: 116: Tôi Nấu Cho






Cửu Châu mím môi gật nhẹ một cái, trên khuôn mặt hoàn mỹ vẫn giữ nguyên một nét cương nghị. Có trời mới biết, hiện tại hắn đang xấu hổ biết chừng nào.

Cô bất đắc dĩ nhìn hắn. Chiếc bụng kêu réo là dấu hiệu của một bữa tối đến rồi.

Cô quên mất, thường thì giờ này hắn đã ăn. Triệu Gia Hân đặt tay lên bụng, hắn không nói thì cô không nhớ, nhắc đến thì cô bắt đầu có chút đói bụng. Thường thì ở một mình cô sẽ tìm cái gì đó ăn qua loa cho đầy bụng. Nhưng hôm nay nhà có khách, cô không thể ăn uống xề xòa được.

Nghĩ lại thì cô có thể lấy cớ bữa tối để giữ Cửu Châu ở lại. Chắc chắn Cửu Châu sẽ không từ chối đâu.

- Chậc!

Triệu Gia Hân tặc lưỡi, vừa cười vừa lắc nhẹ cái đầu. Từ bao giờ cô lại có suy nghĩ hèn mọn như vậy? Nghiệp đúng là không chừa một ai. Chính miệng nói không bao giờ muốn gặp lại nhau nữa, mà tâm lại luôn muốn giữ người ta lại.

- Ở lại ăn tối luôn đi. Dù sao thì tôi cũng chưa ăn.

Cô tự lừa dối bản thân rằng đó chỉ là phép lịch sự khi khách đến nhà thôi.

- Ừ.

- Vậy anh ngồi đây chờ, để tôi đi nấu.

- Có cần tôi giúp gì không?

- Không cần đâu, tự tôi nấu cũng... A!

Triệu Gia Hân đột nhiên há hốc mồm kêu một tiếng.

- Có chuyện gì vậy?

Hắn tưởng cô bị thương ở đâu, vội vàng chạy lại.

- Không có. Tôi chỉ, chỉ là nhớ ra trong nhà không có gì để nấu hết.

- Vậy thì đi mua.

Hắn còn tưởng là chuyện gì to tát lắm. Những chuyện như thế này, chỉ cần một chữ duy nhất "tiền", đỡ phải nghĩ nhiều làm gì cho mệt óc.

- Nhưng trời mưa thế này, còn không có xe...

- Cô không có, tôi có.

- Xe anh bị hỏng mà?

Nhìn ánh mắt nai tơ của cô, hắn xấu hổ quay sang chỗ khác. Suýt thì bại lộ chuyện hắn giả vờ hỏng xe để được ở cùng cô rồi.

-À, tôi sẽ đặt đồ ăn ngoài nhé. Không cần phải nấu cũng không cần đội mưa.

Như phát hiện điều gì cao cả lắm, hai mắt Triệu Gia Hân bật sáng lên. Cô ngồi phịch xuống sô pha mềm mại mở điện thoại ra định đặt hàng. Nhưng vừa bấm được vài cái, bàn tay cô bị hắn giữ lại. Triệu Gia Hân không hiểu, ngước lên nhìn.

- Đừng, đồ ăn ngoài có hại cho sức khỏe của cô lắm.

Cửu Châu giải thích. Hắn thì sao cũng được. Cô vừa mới ốm xong, không thể ăn linh tinh. Chế độ ăn uống ở bệnh viện hắn đã chọn khẩu phần tốt nhất cho cô, không thể làm gián đoạn lộ trình ăn uống khỏe mạnh này.

- Vậy thì phải làm sao đây?

Tủ lạnh vẫn có điện nhưng sạch bách, lấp đầy những chai nước khoáng. Đặt đồ ăn ngoài đâu còn xa lạ gì trong giới trẻ hiện nay nữa. Đâu phải chỉ có mình cô là làm thế, sao hắn lại sợ? Thực ra đồ ăn ngoài cũng rất ngon, ngon hơn cả cô nấu, nên thi thoảng, Triệu Gia Hân muốn ăn một bữa.

- Để tôi đi mua cho, em ở nhà đi.

Hai mắt cô nheo lại. Người này thiệt tình phiền phức. Mua về thì cô là người nấu chứ hắn có biết nấu đâu. Có đồ ăn ngoài thì cô đỡ phải nấu. Chỉ cần nghĩ đến chuyện trời tối rồi mà vẫn phải lọc cọc trong bếp để nấu ăn, tâm trạng Triệu Gia Hân trùng xuống, có đói cũng hết muốn ăn rồi.

- Tôi nấu.

Có lẽ là tâm giao nhau, hoặc cũng có thể là Cửu Châu có thể nắm được suy nghĩ của người khác mà đã trả lời hết thảy suy nghĩ trong đầu của Triệu Gia Hân. Sợ cô có thêm nỗi sợ khác, hắn còn trả lời thêm.

- Tôi cũng rửa cho.

- Ơ, thế thì được.

Triệu Gia Hân không phải là kiểu người sẽ ngần ngại mà tranh những việc như vậy. Dù hắn có là khách, có là đàn ông đi chăng nữa, cô cũng không coi việc nấu ăn, rửa bát là việc của riêng mình đâu. Có lẽ Triệu Gia Hân đã coi Cửu Châu là người thân của mình rồi. Chỉ có người thân mới cho cô có suy nghĩ như thế.

- Vậy em ở nhà, tôi đi nhé!

Nhà cô không quá lớn. So với nhà hắn, nói một cách thẳng thắn là cả căn nhà cũng chỉ bằng một phòng khách trong biệt thự của Cửu Châu. Thế nên, chỉ với vài sải chân dài, Cửu Châu đã có thể bước ra đến cửa.

- Đi nhé!

Hắn định nhắc cô ở nhà cẩn thận. Mà miệng còn chưa mở ra đã bị Triệu Gia Hân cướp lời:

- Tôi đi cùng anh.

Không phải là trọng nam khinh nữ, nhưng từ thuở sinh ra, ngoài ba cô, cô chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào tự đi chợ, tự nấu ăn, tự dọn dẹp cả. Chắc là tính cách khép kín đã ngăn cản cô tiếp xúc với nhiều thứ, cô trở nên hạn hẹp rồi. Vì vậy, cô rất tò mò, tò mò xem từ công đoạn hắn chọn đồ để nấu sẽ như thế nào. Hơn nữa, lời hứa hẹn mình sẽ không phải đụng vào nấu ăn và rửa bát đã cho cô thêm rất nhiều động lực. Tạm thời quên đi cái đói, Triệu Gia Hân háo hức muốn cùng hắn đi mua thức ăn.

- Cô còn mệt, không thể đi. Một mình tôi đi là được rồi.

Anh có phải là tôi đâu mà biết rõ thế. Tôi ổn rồi. Muốn hít thở không khí ngoài trời một chút.

Cô thấy trong người rất là khỏe. Mười ngày ăn không ngồi rồi, đâu phải làm việc gì đâu mà không khỏe được. Cửu Châu chỉ toàn lo lắng thừa thãi.

- Em sao vậy? Mưa thế này thì hít thở gì?

Cô mà cứ như thế, hắn sẽ hiểu lầm là cô đang tìm cách tiếp cận hắn đấy.

- Kệ tôi.

Đôi khi Triệu Gia Hân tự cảm thấy mình thật trẻ con.

Cô lại tủ đồ gần cửa, lục lọi để tìm ô. Nhưng mà không có một chiếc nào hết, thôi thì cầu xin Cửu Châu cho đi nhờ cũng được. Sợ hắn đi mất, cô đi như chạy thay giày trong vòng nửa phút rồi nhanh chóng đứng song hành với hắn ta.

- Anh không biết đâu, khi mưa, không khí sẽ được thanh lọc, sẽ trong lành hơn.

Để tăng sức thuyết phục, Triệu Gia Hân còn giảng thêm cho Cửu Châu một chút kiến thức về tự nhiên.

- Được rồi, đi thôi.

Cửu Châu cười cười, trên khuôn mặt đẹp trai lộ ra hàm răng trắng. Cô đã quyết tâm thì hắn không nỡ từ chối. Nói mới nhớ, trong khoảng thời gian sống cùng nhau, số lần cô và hắn dạo chơi cùng nhau còn chưa đủ mười đầu ngón tay. Hắn không hề ghét bỏ yêu cầu này, ngược lại thâm tâm còn rất thích thú. Đây cũng là một cơ hội ngàn năm có một để hắn được ở cạnh người mình thích lâu hơn.

- Cứ mặc như vậy mà đi mua à?

Hắn nhìn từ trên xuống dưới bộ quần áo ngủ màu xanh mà cô đang mặc bằng ánh mắt ái ngại. Hắn không để ý, trong thời gian qua tóc của cô đã dài hơn một đoạn, xõa ngang vai. Chỉ là đồ ngủ thôi nhưng nhìn cô vẫn rất xinh đẹp. Đồ ngủ thì mỏng manh, cô thì phóng khoáng, hắn sợ hắn không để mắt một chút sẽ có người cướp cô đi.

- Thôi không sao đâu. Trời mưa thế này vãng khách mà.

Không lắm khách thì cũng không có gì phải ngại. Nói là đi mua đồ nhưng có xa xôi gì đâu, các cửa hàng chỉ cách nhà cô vài chục đến vài trăm mét. Và tất nhiên, với một người chuyên đi mua đồ ăn trong nhà như cô thì đã quen với gần hết các chủ cửa hàng xung quanh đây. Hắn cứ lo thái quá. Bộ đồ trên người cô mặc tuy là đồ ngủ thật như rất kín đáo. Bộ pijama dài đến mắt cá chân, màu xanh đậm, không nhìn thấy bên trong, còn có cả cổ áo nữa. Chỉ nhìn hơi lỗi thời chứ có hở hang gì đâu. Cô lười thay đồ nên đành chịu.

- Đi thôi, nhanh lên, tôi đói rồi.