Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Quyển 2 - Chương 7




Nhẫm Cửu mơ mơ màng màng nghĩ, hoa lâu, hoa tửu, trong rượu đương nhiên phải có chút gì đó tang hứng thú. Lúc này đầu óc hỗn loạn đến gần như mụ mẫm, nhưng Nhẫm Cửu lại nhớ rất rõ ràng, lần đầu tiên Nhẫm Cửu bỏ thuốc Sở Cuồng, hắn đau bụng cả đêm. Thì ra không phải thuốc có vấn đề, là người có vấn đề. Nhẫm Cửu lặng lẽ cuộn người lại trong chăn. Mặc dù biết không nên trách ai, nhưng… Nhẫm Cửu muốn khóc quá. Nhẫm Cửu vừa khóc vừa ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau thức dậy, phòng đã được dọn dẹp gọn gang, bàn ghế bày biện chỉnh tề, nền nhà sạch sẽ. Nếu bây giờ không phải Nhẫm Cửu đang nằm trần chuồng trong chăn thì có lẽ sẽ cho rằng hết thảy những chuyện xảy ra tối qua đều là một giấc mộng xuân của mình khi say rượu.

Một bộ váy áo đẹp đẽ đặt trên đầu giường, Nhẫm Cửu tự mình mặc vào, vừa kéo vạt áo rườm rà vừa cân nhắc hôm nay mình phải đối diện Sở Cuồng với vẻ mặt như thế nào. Bây giờ hai người họ không hợp chơi bài tình yêu đau khổ vật vã, có thể Sở Cuồng cũng sẽ không hiểu được vì sao Nhẫm Cửu cảm thấy đau buồn, cho nên tốt nhất tỏ ra không quan tâm. Cứ như bình thường, coi như chỉ là tỏ tình bị từ chối mà thôi. Hoặc dứt khoát giả ngu, chỉ cần không ai hỏi thì đánh chết cũng không nhắc tới chuyện này nữa. Dù sao thì… Sở Cuồng cũng sẽ không muốn nhắc tới nữa.

Chẳng bao lâu sau khi Nhẫm Cửu mặc xong váy áo, bên ngoài có người gõ cửa. Nhẫm Cửu do dự một hồi lâu, cuối cùng lấy dung khí ra mở cửa. Phó Thanh Mộ thở dài một tiếng, kéo Nhẫm Cửu đi: “Cuối cùng cô nương cũng ngủ dậy rồi. Tối qua không biết Sở huynh uống phải thuốc gì mà đau bụng cả đêm, mà sống chết không chịu đi khám bệnh, bây giờ vẫn còn nằm ngay đơ trong phòng bên cạnh. Cô nương mau khuyên Sở huynh đi khám”.

Nhẫm Cửu ngơ ngẩn để mặc Phó Thanh Mộ kéo mình sang phòng bên cạnh. Đi tới bên giường, Nhẫm Cửu thấy Sở Cuồng nhắm chặt mắt, sắc mặt còn trắng hơn giấy, không biết tâm tình trong lòng mình lúc này là gì.

“Sở huynh, huynh vẫn không chịu đi khám bệnh à?”. Phó Thanh Mộ sau lưng Nhẫm Cửu nói: “Ta thấy sắc mặt huynh còn kém hơn lúc trước một chút”.

Sở Cuồng cắn răng nói: “Đây là phản ứng kháng thuống mang tính kết cấu sinh lí, thuộc dạng bài xích sinh lí… Không khám bệnh…”.

“Trong áo anh có thuốc gì có thể làm cho anh đỡ hơn một chút không? Để em lấy cho anh”. Nhẫm Cửu vừa mở miệng, Sở Cuồng cũng mở mắt ra. Bốn mắt gặp nhau, trong mắt Nhẫm Cửu không có bất cứ tâm tình gì, vẫn giống như bình thường.

Ngón tay Sở Cuồng trong chăn co lại, hắn thở gấp mấy hơi, nhìn đi nơi khác: “Không cần, nghỉ ngơi một ngày là khỏi”.

Ánh mắt Phó Thanh Mộ không ngừng nhìn hai người, đột nhiên hắn đưa tay đặt lên vai Nhẫm Cửu, nói bâng quơ: “Đã vậy thì ta và Cửu cô nương vào thị trấn đi dạo một vòng, đã nói mua kẹo hồ lô mà Cửu cô nương còn chưa được ăn”.

“Ờ được”.

Ánh mắt sắc như kiếm, lạnh như băng đâm vào tay Phó Thanh Mộ, xuyên qua thịt, thấu qua xương, dường như muốn chém rụng cổ tay hắn. Phó Thanh Mộ cười lớn, buông tay ra: “Ha ha, hôm nay chúng ta mỗi người mua hai xâu. Đi nào”.

Cửa phòng đóng lại, Sở Cuồng thở dài. Hắn đưa tay day ấn đường, những hình ảnh tối qua giống như yêu ma quỷ quái ẩn nấp trong xó tối, thừa dịp xung quanh không có người lại lao tới cắn xé hắn.

Hôm qua Nhẫm Cửu say, nhưng hắn luôn rất tỉnh táo. Hắn luôn biết mình đang làm gì. Tuy nhiên càng biết rõ, lúc này hắn càng cảm thấy không thể tha tứ cho bản thân. Không thể khống chế được dục vọng sơ cấp của mình, hắn cảm thấy chuyện này quả thực chính là… sự thoái hóa của sinh mạng.