Cửu Dung

Quyển 5 - Chương 4: Giữa nửa mừng nửa lo (2)




Thư Vũ lại hỏi: “Nương nương, người gọi nô tỳ và Băng Ngưng là muốn hỏi chuyện nương nương bị bỡn cợt hôm qua phải không. Chuyện này, nô tỳ với Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi đã trao đổi với nhau rồi”.

Sắc mặt tôi nặng trĩu: “Người này không phải chỉ đơn giản muốn trêu đùa ta, mà là muốn đưa ta vào chỗ chết. Người này cũng biết đắc tội Minh quý phi sẽ có kết cục gì, vậy mà còn cố tình lấy sự sống chết của Băng Ngưng ra để làm ta sợ, sau đó để ta đến Phượng Hoa cung mạo phạm Minh quý phi. Nếu không phải vì muốn 

tính mạng của ta, há lại phải như vậy?”.

Thư Vũ tán đồng: “Nương nương, người nói có lý. Những năm gần đây, những người đắc tội với Minh quý phi đều không một ai có được kết cục tốt. Nương nương, người còn nhớ rõ cái chết của Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử không? Lúc ấy, Niệm Kim và Lý công công từng lén lút bàn bạc với nhau, nói là tất cả mọi chuyện bọn chúng làm đều do ‘nương nương’ căn dặn. Có thể thấy rằng, nhất định là có một vị phi tần trong cung đang muốn hãm hại nương nương. Kẻ hãm hại nương nương vẫn một mực chưa dừng lại. Theo những gì nô tỳ chứng kiến, tuy rằng Minh quý phi là đao phủ trực tiếp giết chết Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử, song ‘nương nương’ đứng sau lưng kia mới là tên đầu sỏ hại chết bọn họ, mà nương nương người cũng suýt chết trong tay ả ta. Nếu hôm qua không phải vừa lúc Hoàng thượng, Băng Ngưng đến Quỳnh Anh lâu, Băng Ngưng lại đưa Hoàng thượng đến Phượng Hoa cung, chỉ sợ là hậu quả thật sự khôn lường. Với thủ đoạn làm việc của Minh quý phi, nếu nàng ta thật sự muốn tính mạng của nương nương thì cũng không phải là không có khả năng. Đến lúc đó, nương nương quả thật là một thây hai mạng. Đáng thương thay cho tiểu hoàng tử mới được mấy tháng…”.

Thư Vũ mặt mày tỉnh rụi nói nhiều như thế, tôi biết cô cũng không nói những lời vô nghĩa mà là muốn cho tôi biết nhất định phải tranh thủ, cho dù không tranh thủ cho chính bản thân mình thì cũng phải suy xét cho đứa con trong bụng. Sự tranh quyền đoạt thế trong hoàng gia, tôi đã nghe nói nhiều rồi. Vĩnh viễn đều là người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, lấy Tiết vương gia và Hoàng thượng ra mà nói, Hoàng thượng đã làm hoàng đế mà vẫn lo ngại về Tiết vương gia, tính mạng của Tiết vương gia sẽ vô cùng nguy khốn, y cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải lấy chơi bời đàng điếm, phong lưu háo sắc để che giấu bản thân, để tránh Hoàng thượng có lòng nghi ngờ mình. Nếu quả thật có lời nói việc làm nào bất lợi đối với Tiết vương gia, chỉ e Hoàng thượng sẽ không dễ dàng tha cho y.

Bằng sự hiểu biết của tôi với Hoàng thượng mà nói, Hoàng thượng vẫn còn là một vị quân vương nhân từ, thế mà còn kiêng kỵ huynh đệ của bản thân mình như thế, vậy thì người khác cũng khỏi cần phải nói. Từ thời Tam quốc có truyền lại rằng, Tào Phi vì muốn giữ được ngôi vị hoàng đế, lấy danh nghĩa chúc thọ cho mẫu thân Biện phu nhân, cho triệu hai vị đệ đệ từ nước chư hầu đến, sau đó dùng rượu độc độc chết Tào Chương, lại lệnh cho Tào Thực trong vòng bảy bước phải làm ra được một bài thơ về huynh đệ. Nếu không phải Tào Thực bộc lộ tài thơ, chỉ sợ cũng đã chết dưới tay của Tào Phi. Bởi vậy có thể thấy, tranh đấu trong hoàng cung rất quyết liệt. Hiện giờ, tôi là người đã mang thai, dù tôi không vì người khác, không vì bản thân, cũng phải tính toán kỹ càng vì đứa con trong bụng. Nếu chỉ tính sai một chút, chỉ e sau này ngay cả tính mạng của con tôi cũng không thể giữ được.

Tôi hỏi: “Thư Vũ cô cô, cô truyền Tiểu Lục Tử đến đây, để ta giáp mặt hỏi cho rõ ràng chuyện này. Lúc ấy là y đến bẩm báo láo rằng Băng Ngưng bị Hoàng thượng và Minh quý phi xử tử ở Phượng Hoa cung, chắc chắn Tiểu Lục Tử dù ít dù nhiều cũng nhất định biết chuyện này”.

Thư Vũ vâng lời ra ngoài. Một lát sau, cô dẫn Tiểu Lục Tử vào theo. Tiểu Lục Tử nơm nớp run run, cực kỳ sợ hãi, vừa tiến vào đã quỳ xuống.

Tôi lạnh lùng nói: “Tiểu Lục Tử, ngươi đã biết ta tìm ngươi vì chuyện gì rồi chứ”.

Thân mình Tiểu Lục Tử run cầm cập, nói: “Nương nương, nương nương, Tiểu Lục Tử biết sai rồi, xin nương nương hãy thứ lỗi, xin nương nương khai ân, đừng xử tử nô tài, nô tài thật sự không cố ý”.

Thư Vũ nói: “Tiểu Lục Tử, ngươi nói bản thân ngươi không cố ý, lại thiếu chút nữa hại nương nương mất mạng. Nếu nương nương xử tử ngươi, chẳng phải cũng có thể nói là bản thân không cố ý sao. Ta tin rằng cho dù Vạn tuế gia biết nương nương xử tử ngươi cũng sẽ không trách cứ nương nương”.

Tiểu Lục Tử không ngừng lạy lục, thưa: “Nương nương, xin người thứ tội, xin người thứ tội, Tiểu Lục Tử quả thật bị oan, nô tài cũng không biết vì sao mọi việc lại thành ra như vậy. Xin nương nương tha cho nô tài đi…”.

Tôi gật gật đầu, nói: “Ngươi muốn ta tha thứ cho ngươi, vậy ngươi mau khai toàn bộ sự việc ra, bằng không, đừng trách bản cung xuống tay vô tình”.

“Vâng vâng vâng, nương nương”, Tiểu Lục Tử nói: “Nương nương, những gì nô tài nói đều là sự thật, nếu có nửa lời dối trá, nhất định trời sẽ giáng thiên lôi, không được chết tử tế. Là thế này, hôm qua Thư Vũ cô cô phái nô tài xuống phòng bếp lấy bát canh bổ cho nương nương, ai ngờ trên đường đi, nô tài gặp Lý công công. Ông ấy nói với nô tài, bảo việc lớn không ổn rồi, nói hiện giờ Băng Ngưng cô nương đang ở Phượng Hoa cung, sắp bị Hoàng thượng và Hoàng quý phi nương nương xử tử. Nô tài nhớ ra đúng thật là sáng nay Băng Ngưng cô nương có ra ngoài nhưng đến giờ vẫn chưa trở lại. Lý công công lại là công công đức cao vọng trọng, làm sao nô tài dám đem lòng nghi ngờ ông ấy lừa gạt, liền hấp tấp chạy về báo cho nương nương. Ai ngờ… ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy…”.

Tôi thấy vẻ mặt Tiểu Lục Tử không giống giả vờ nên hỏi: “Tiểu Lục Tử, Lý công công ngươi nói là Lý công công nào?”.

Tiểu Lục Tử vội vàng đáp: “Hồi bẩm nương nương, chính là Lý công công quản lý phòng giặt hồ”.

Tôi nghe xong lời Tiểu Lục Tử, đưa mắt liếc nhìn Băng Ngưng và Thư Vũ, trong lòng thầm nghĩ: “Quả nhiên là hắn”.

Lúc này, rèm cửa được vén lên, Thái Anh đỡ Minh Nguyệt Hân Nhi đi đến. Tôi vội bảo Băng Ngưng lấy ghế cho con bé ngồi, nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, trên người ngươi còn bị thương, chạy đến đây làm gì?”.

Con bé cười, nói: “Nương nương, mặc dù trên người nô tỳ bị thương, nhưng bôi thuốc xong thì đã đỡ nhiều rồi. Thuốc mỡ do Hoàng thượng ngự ban quả nhiên rất công hiệu. Nô tỳ vừa mới nghe Thái Anh tỷ tỷ nói Thư Vũ cô cô và Băng Ngưng đều ở chỗ người, nô tỳ đoán mọi người đang thương lượng chuyện ngày hôm qua. Làm sao nô tỳ có thể nhịn được, nên mới để Thái Anh tỷ tỷ đỡ đến đây. Mọi người cũng biết Minh Nguyệt Hân Nhi nô tỳ từ xưa đến nay đa mưu túc trí, nói không chừng lại có thể đưa ra một đề nghị có ích cũng nên”.

Tôi thấy con bé dương dương tự đắc, tuyệt không nhớ rõ chuyện bị đánh ngày hôm qua, lòng dạ có chút vui mừng. Trong lòng tôi cảm thán, tôi đã từng nói không bao giờ để người bên cạnh tôi bị thương tổn nữa, nhưng vẫn để Minh Nguyệt Hân Nhi bị tổn hại, thật sự là…

Băng Ngưng không chút khách khí nói với Minh Nguyệt Hân Nhi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, tỷ đừng ở đây dương dương tự đắc nữa. Tỷ thì đề xuất được ý nào có ích, tỷ không gây thêm phiền toái đã là tốt lắm rồi”.

Minh Nguyệt Hân Nhi vừa muốn phản bác, tôi đã lên tiếng: “Được rồi, được rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa. Thái Anh, trước tiên ngươi dẫn Tiểu Lục Tử đi, canh giữ cẩn thận. Tiểu Lục Tử, nếu ngươi nói thật, ta tuyệt đối sẽ không xử oan cho ngươi, nhưng nếu ngươi nói lời dối trá lừa gạt ta, tất nhiên ta sẽ không tha cho ngươi!”.

Tiểu Lục Tử vội dập đầu, nói: “Nô tài không dám, nô tài từ trước đến nay đi theo Tiền Tam công công, Tiền Tam công công tin tưởng được nô tài nên mới phân nô tài cho nương nương. Cho dù nô tài có lá gan lớn hơn nữa cũng không dám làm ra chuyện phản bội nương nương, xin nương nương minh xét”.

Tôi khoát tay: “Được rồi, Thái Anh, ngươi đưa Tiểu Lục Tử ra ngoài trước đi”. Thái Anh vâng lời, dẫn Tiểu Lục Tử ra ngoài.

Trong phòng rất yên tĩnh, nhất thời không một ai nói chuyện. Minh Nguyệt Hân Nhi là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Tỷ tỷ, mọi người có ý kiến gì thì cứ nói ra đi, không ai nói gì hết, kỳ lạ đến bực cả mình”.

Tôi gật gật đầu, nói: “Ta cảm thấy Tiểu Lục Tử không giống như đang nói láo, chỉ sợ là y cũng chỉ bị người khác hãm hại mà thôi. Huống chi, y là người bên cạnh Tiền Tam công công, hẳn là không làm ra việc như vậy đâu. Không biết mọi người nghĩ thế nào?”.

Thư Vũ chậm rãi đáp: “Nô tỳ cũng đồng ý với quan điểm của nương nương. Thường ngày Tiểu Lục Tử làm việc cũng không phải không có khuôn phép. Nếu nói y làm ra việc như vậy, thật sự là không giống lắm. Nô tỳ cảm thấy, việc này chỉ e hơn phân nửa là việc tốt do Lý công công kia làm. Có điều, nhất định sau lưng Lý công công có kẻ chống đỡ”.

Băng Ngưng nghĩ ngợi, bỗng nhiên nói: “Tỷ tỷ, muội có một ý nghĩ, không biết có nên nói ra hay không”.

Tôi cười bảo: “Đều là người trong nhà, cứ nói đừng ngại”.

Thư Vũ nói: “Băng Ngưng, muội viết điều muội nghĩ lên một tờ giấy, tôi cũng viết lên một tờ giấy khác, sau đó chúng ta xem xem ý nghĩ của chúng ta có giống nhau hay không”.

Băng Ngưng gật đầu đồng ý, thế là hai người bọn họ cùng viết ý nghĩ của mình lên một tờ giấy. Sau khi viết xong, đồng thời mở tờ giấy ra, đặt trước mặt tôi, trên hai tờ giấy quả nhiên viết giống nhau, đều là tên người, một tờ viết là “Lâm tần”, một tờ viết là “Đỗ Lâm Nhược”.

Tôi kinh hãi nói: “Tại sao hai người lại hoài nghi kẻ sau lưng hãm hại ta là Đỗ Lâm Nhược? Dựa vào đâu mà cho rằng như vậy? Hai người nói là Quách hiền phi thì bản thân ta còn tin được chút ít. Lâm Nhược muội muội tuyệt đối sẽ không làm những chuyện có lỗi với ta”.

Thư Vũ lắc đầu: “Nương nương, chẳng qua đây là cách nghĩ một phía của người mà thôi”.

Tôi hỏi: “Thư Vũ cô cô, vì sao cô lại nói vậy? Cô còn nhớ trước đây chúng ta đến vấn an Hoàng hậu, vận xiêm y giống hệt như Minh quý phi, nếu không nhờ Lâm Nhược muội muội nhắc nhở thì thật sự đã phiền toái rồi. Muội ấy một mực giúp ta như vậy, sao lại làm hại ta chứ? Chỉ sợ cô cô và muội muội đã đa nghi rồi”.

Minh Nguyệt Hân Nhi quẹt quẹt mũi, nói: “Tỷ tỷ, muội thấy tỷ đã biến thành ngốc rồi nên mới thấy lạ, người khác đều có thể nhận ra Đỗ Lâm Nhược kia chẳng phải tốt lành gì, chỉ tỷ là không nhận ra”.

Tôi nghe mọi người đều nói vậy, nhất thời lại lâm vào dòng suy tư.