Cửu Dung

Quyển 5 - Chương 16: Hối hận chẳng ban đầu (2)




Tôi nghĩ một lát, nói: “Băng Ngưng muội muội, muội đừng sợ, chuyện hôm đó vốn không ai biết đâu. Làm sao Đỗ Lâm Nhược biết được chứ? Ta nghĩ muội đã quá nhạy cảm rồi, muội đừng lo lắng, giờ ta sẽ ra xem sao. Nếu như tranh luận phải trái, không phải chúng ta cố ý muốn hại Đỗ Lâm Nhược, chúng ta làm tất cả chỉ vì muốn vạch trần âm mưu của cô ta thôi. Ngược lại, Đỗ Lâm Nhược đã làm rất nhiều chuyện xấu đối với chúng ta, sử dụng rất nhiều thủ đoạn đen tối. Muốn nói rõ ràng thì kẻ chột dạ là cô ta chứ không phải muội, không phải ta”.

Băng Ngưng nghe xong lời tôi nói, sắc mặt cũng dễ coi hơn một chút. Tôi bảo: “Muội cứ chờ ở đây, không cần phải ra ngoài. Mau đi gọi Thư Vũ, để cô ấy đến đại sảnh”. Băng Ngưng vâng lời đi rồi, tôi liền bước thẳng về hướng đại sảnh.

Vừa mới rảo bước đi vào đại sảnh, tôi liền hoảng sợ. Nữ nhân trước mắt, tóc tai bù xù, mặt vàng như nến, chỗ nào giống Đỗ Lâm Nhược tôi quen ngày xưa? Quả thật là giống như quỷ quái, thoạt nhìn hết sức nanh nọc. Nhưng người này lại đúng là Đỗ Lâm Nhược.

Đỗ Lâm Nhược nhìn thấy tôi, đi đến trước mặt tôi, đột nhiên quỳ sụp xuống, kêu gào: “Tỷ tỷ, muội cầu xin tỷ, muội cầu xin tỷ tha cho muội đi, muội biết muội đã sai rồi, sau này không dám nữa. Dung tỷ tỷ, tỷ hãy tha cho muội lần này đi”.

Tôi cười lạnh lùng: “Sao muội muội lại nói thế? Lẽ nào muội muội nghe thấy lời đồn đại tầm phào nào rồi đến tìm ta dấy binh vấn tội? Nếu là như vậy, ta thật sự không thể đảm đương nổi đâu”.

Đỗ Lâm Nhược liều mạng lắc đầu: “Dung tỷ tỷ, những việc trước kia muội làm, muội đã biết lỗi rồi, tỷ là đại nhân đừng chấp tiểu nhân, đừng tính toán với muội nữa có được không?”.

Đang nói thì Thư Vũ đến, Băng Ngưng lại cũng theo, hai người cùng nhau đứng sau lưng tôi, không nói một lời.

Tôi thản nhiên nói: “Những việc trước kia muội muội làm là việc gì? Muội muội đã làm rất nhiều việc sai lầm ư? Ta lại không biết đấy. Từ trước đến nay muội muội làm việc thần thần bí bí, suy nghĩ cặn kẽ, ta là người ngu muội thế này, làm sao có thể đoán được tâm ý của muội muội. Huống chi, dù cho muội muội đã làm sai việc gì thì cũng không cần phải đến nói với ta”.

Đỗ Lâm Nhược nói: “Dung tỷ tỷ, muội cầu xin tỷ, muội biết tỷ đã biết tất cả rồi, muội thật sự không cố ý hãm hại tỷ đâu”.

“Ồ?” Tôi lạnh lùng cười: “Muội muội này, muội nói xem nếu đầu tiên ta tát muội một cái, sau đó nói với muội: Muội muội, ta không cố ý đánh muội đâu, muội sẽ thấy như thế nào? Đúng thế, những việc tốt muội làm, ta biết hết. Từ chuyện muội mưu hại Tiểu Hợp Tử, Hàm Mặc với ý đồ hãm hại ta, còn liên tiếp chia rẽ quan hệ giữa ta và Minh phi nương nương, đến chuyện muội phái người ngoài cung giết ta, mưu toan đưa ta vào chỗ chết, may nhờ Hải thống lĩnh và Tiết vương gia cứu giúp. Tiếp đó, có kẻ gièm pha với Hoàng thượng, nói ta và Tiết vương gia có tư tình, làm hại ta mất con… Một phen khổ tâm của muội muội, ta thật sự đã thụ giáo rồi, ta nghĩ hiện giờ Lý công công, Hàm Mặc, Tiểu Hợp Tử, Niệm Kim, Vương công công ở dưới âm tào địa phủ cũng sẽ nhớ đến tấm ân tình của muội muội đấy”.

Sắc mặt Đỗ Lâm Nhược trở nên xấu xí khác thường. Có lẽ cô ta thật không ngờ chuyện gì tôi cũng biết. Thân thể cô ta đột nhiên lùi về phía sau, ngã nhào xuống đất, lắp bắp: “Tỷ tỷ, tỷ đã nghe lời đồn của ai thế? Muội… muội chưa từng làm chuyện như vậy. Ý muội là… ý muội là chuyện muội làm sai chính là đã không tới thăm tỷ khi tỷ sẩy thai”.

Tôi “hừ” một tiếng, nói: “Ồ? Nếu là thế thì cũng chẳng phải là đại sự gì, muội muội hà tất phải tự mình đến đây, còn quỳ xuống cầu tình chứ? Ta thật sự nghĩ mãi mà không ra tâm tư của muội muội. Xem ra ta đã già rồi, trong lòng những người trẻ tuổi các muội nghĩ gì, ta không biết nữa”.

Tôi nghĩ, Đỗ Lâm Nhược đến Quỳnh Anh lâu của tôi đội gai tạ tội[1] có lẽ là bởi vì không chịu nổi cảnh ma quỷ quấn thân. Đương nhiên, tuy rằng ma quỷ kia do Băng Ngưng giả dạng một lần, song sau này có lẽ là vì bản thân cô ta đã làm rất nhiều việc xấu nên trong lòng tự nghĩ ra. Cô ta không muốn thấy ma quỷ quấn chân nữa liền đến lạy lục nhận lỗi với tôi. Cô ta tự cho rằng làm vậy có thể trong lòng sẽ thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng nhận sai thì nhận sai, cô ta không hay rằng tôi đã biết toàn bộ những việc xấu cô ta làm rồi. Cô ta cũng không có ý muốn thừa nhận tất cả những việc mình đã làm, chỉ muốn cầu xin một sự an ủi về mặt tâm lý mà thôi.

[1] Võ tướng Liêm Pha và văn quan Lạn Tương Như là hai vị quan nước Triệu bất hòa với nhau, Lạn Tương Như vì có công to được làm thượng khanh, xếp trên Liêm Pha, vì thế Liêm Pha không phục, tìm cách hạ nhục Tương Như. Lạn Tương Như vì lợi ích đất nước đã nhượng bộ. Liêm Pha sau đó nhận ra lỗi lầm, đã cởi trần, mang roi đến trước mặt Lạn Tương Như để nhận lỗi.

Cô ta thật sự không ngờ rằng tôi sẽ vạch trần những chuyện cô ta đã làm ở ngay trước mặt cô ta, sắc mặt cô ta nhất thời trở nên xám ngoét.

Tôi nhìn cô ta, thong thả nói: “Muội muội, hôm nay ta vẫn chưa đi gặp Hoàng thượng, những việc tốt do muội làm, ta sẽ kể từng điều từng điều một với Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, còn cả Minh quý phi nghe nữa. Không biết nếu Hoàng thượng biết muội lập mưu hại chết con của người, người sẽ có cảm giác gì? Còn Hoàng hậu nữa, nếu Hoàng hậu biết muội giết nhiều người trong cung bằng thuốc độc như thế, không biết sẽ đối xử với muội thế nào? Lại cả Minh quý phi, nếu Minh quý phi biết muội lợi dụng nàng ta để đối phó ta, cũng không biết là trong lòng nàng ta nghĩ thế nào?”.

Đỗ Lâm Nhược nhìn tôi hồi lâu, thấy lúc nói những lời này, vẻ mặt tôi rất nghiêm túc, không giống giả vờ, cô ta nghĩ đến tất cả mọi chuyện bản thân làm đều bị vạch trần, bởi thế mà ngớ người rất lâu mới chậm rãi nói: “Tỷ tỷ, muội cầu xin tỷ nể tình tỷ tỷ đã qua đời của muội mà tha cho muội lần này đi. Cầu xin tỷ đừng nói cho Hoàng thượng biết, bằng không, chẳng những Hoàng thượng ban chết cho muội, cho dù là Đỗ gia của muội chỉ e cũng chạy trời không khỏi nắng”.

Thư Vũ nhìn cô ta, nói: “Nương nương, nếu biết trước có ngày hôm nay, trước kia hà tất làm vậy chứ?”.

Đỗ Lâm Nhược bất chợt lắc đầu, nói: “Dung tỷ tỷ, trước đây muội chỉ nhất thời hồ đồ, muội không có ý gì khác, muội cũng không muốn hại chết tỷ. Chỉ là mỗi lúc nghĩ đến chuyện của tỷ tỷ muội, muội lại cảm thấy… muội lại cảm thấy tỷ tỷ là người đã hại chết tỷ tỷ của muội. Vì tỷ nên tỷ phu mới đối xử không tốt với tỷ tỷ muội. Tỷ tỷ của muội làm bao điều cho Thẩm gia, đến cuối cùng lại lâm vào kết cục nhảy lầu tự sát, đến cả phần mộ cũng không được vào khu mộ nhà họ Thẩm. Trong lòng muội hận tỷ, trong lòng cha muội cũng hận tỷ, cho nên mới làm nhiều việc để hại tỷ như thế, nhưng lòng muội thật sự biết sai rồi. Dung tỷ tỷ, tỷ tha cho muội lần này, được không? Sau này muội không dám tái phạm nữa”.

Đỗ Lâm Nhược nhắc tới Đỗ Linh Nhược, tâm khảm tôi nhất thời lại khó chịu. Cho đến giờ tôi vẫn cảm thấy kỳ lạ là tại sao Đỗ Lâm Nhược lại tìm đủ mọi cách để đối phó tôi, nghe cô ta nói thế, thì ra nguyên nhân là bởi tỷ tỷ của cô ta. Tôi bất giác mềm lòng, nói: “Muội đứng lên trước đi”.

Đỗ Lâm Nhược thấy tôi có ý nới lỏng, vội vàng hỏi: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ tha cho muội rồi sao?”.

Tôi thầm nhủ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, nếu Đỗ Lâm Nhược đã nhận lỗi, tôi tha thứ cho cô ta thì cũng có sao đâu? Chỉ cần sau này cô ta chịu hối cải sửa sai, vậy cũng có thể coi là một chuyện tốt. Nếu tôi còn bức cô ta đến đường cùng, đến sau này, còn mặt mũi nào xuống suối vàng mà gặp tỷ tỷ Đỗ Linh Nhược của cô ta!

Phía tôi muốn nới lỏng, nhưng Thư Vũ lại sầm mặt xuống: “Lâm quý tần, xin cô hãy về đi, bản thân cô làm chuyện này thì bản thân cô hãy nói với Hoàng thượng. Chỉ cần Hoàng thượng chịu tha cho cô, nương nương của chúng tôi đương nhiên cũng không trách tội cô. Còn nếu Hoàng thượng không chịu tha cho cô, nương nương chúng tôi có nói gì cũng vô ích”.

Thư Vũ nói xong, liếc mắt nhìn tôi một cái, ý tứ sâu xa hỏi: “Nương nương, người bảo nô tỳ nói có đúng không?”. Tôi biết Thư Vũ đang nhắc nhở mình, bất kể như thế nào cũng không thể tha cho Đỗ Lâm Nhược. Bất kể cô ta có mục đích gì, cô ta cũng đã hại chết rất nhiều mạng người. Nợ máu ngay trước mặt, nếu tôi còn mềm lòng, chỉ sợ tương lai cô ta sẽ lại đối phó tôi, tôi chưa chắc sẽ có vận may như vậy, có thể thoát khỏi sự hãm hại của cô ta.

Tôi ngoảnh đầu đi, nói: “Muội muội, ta đã mệt rồi, muội cứ làm như lời Thư Vũ cô cô nói đi. Cô cô là người sống lâu năm trong cung, phàm việc phải làm như thế nào, đương nhiên cô cô rõ hơn ta nhiều”. Nói xong, tôi xoay người đi về phòng ngủ, cũng không ngoái đầu lại nhìn Đỗ Lâm Nhược lấy một cái. Trong lòng tôi sợ hãi, tôi sợ nhìn cô ta rồi lại thấy hình bóng của Đỗ Linh Nhược ngay trên người cô ta.

Một lúc lâu sau, Thư Vũ mới đi tới. Cô thấp giọng nói: “Nương nương, Lâm quý tần đã đi rồi”.

Ban đêm trời bỗng đổ mưa. Tiếng mưa rơi tí tách trong màn đêm lạnh lẽo nghe ra chói tai vô cùng. Không biết vì sao, suốt đêm tôi nằm trên giường trở mình trằn trọc mà vẫn không ngủ được. Vất vả lắm mới ngủ được thì khuôn mặt của những Hàm Mặc, Tiểu Hợp Tử, Đỗ Lâm Nhược, Liễu Vũ Tương… lại bay qua bay lại trước mặt tôi. Tôi chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu không sao tả xiết, bất tri bất giác, lại giật mình tỉnh giấc.

Đêm khuya mộng về, trên gối trống trơn đầm đìa nước mắt.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Thái Liên đưa bữa sáng đến, có nói cho tôi biết một việc. Đỗ Lâm Nhược đã chết. Cô ta thắt cổ tự tử. Trước khi chết, cô ta viết một phong thư dài, nói ra những việc cô ta đã làm trước kia, chính là những việc hãm hại tôi. Cô ta cầu xin Hoàng thượng tha thứ cho cô ta, đừng trách tội những việc này đến nhà họ Đỗ của cô ta ở Sơn Đông.

Hoàng thượng nghe tin Lâm quý tần thắt cổ tự tử, vốn rất khiếp đảm, cũng rất đau lòng, liền cùng Hoàng hậu đến xem sao, kết quả lại phát hiện ra phong thư này của Đỗ Lâm Nhược. Hoàng thượng nổi cơn lôi đình, cơ hồ muốn hạ chỉ tịch biên chặt đầu cả nhà họ Đỗ. May nhờ Hoàng hậu ở cạnh khuyên lơn, cơn giận của Hoàng thượng mới vơi đi chút ít. Nhưng ngay cả như vậy, hận ý của Hoàng thượng đối với Đỗ Lâm Nhược vẫn không thể tiêu tan. Hắn hạ lệnh đánh vào thi thể của Đỗ Lâm Nhược năm mươi roi, sau đó chôn trong bãi tha ma. Hoàng hậu ngàn nói vạn khuyên, Hoàng thượng mới đồng ý không đánh xác, có điều, thi thể của Đỗ Lâm Nhược vẫn không được chôn cất ở Hoàng lăng. Hoàng hậu liền thông báo cho Đỗ gia ở Sơn Đông đến nhặt xác.

Tôi sững sờ trong chốc lát, khe khẽ nói: “Truyền Thư Vũ”.

Một lúc sau, Thư Vũ mới thong dong đi đến. Tôi hỏi: “Thư Vũ cô cô, cô đi đâu thế, sao giờ mới đến đây?”.

Thư Vũ cười đáp: “Nô tỳ nào có đi đâu, Tiền Tam công công đến truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, gọi nô tỳ đến hỏi mấy câu thôi. Oan khuất của nương nương, hiện giờ xem như đã rửa sạch rồi. Nương nương, sau này mọi sự nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để xảy ra những chuyện như vậy nữa”.

Tôi nghe vậy kinh ngạc nói: “Thư Vũ cô cô, Hoàng thượng cho triệu cô đến sao?”.

“Còn không phải à?” Nét mặt Thư Vũ phơi phới: “Nương nương, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện giờ cuối cùng cuộc sống của người cũng dễ chịu rồi, trong lòng nô tỳ cũng cảm thấy sau này sẽ trôi chảy hơn. Ngẫm lại thời gian trước đây, thật sự là nghĩ đến thôi đã khiến người cảm thấy khó chịu rồi”.

Vẻ mặt tôi ảm đạm nói: “Nói vậy cô cô cũng biết chuyện Lâm quý tần thắt cổ tự tử bỏ mình rồi?”.

Vẻ mặt Thư Vũ lại không lấy gì làm kinh ngạc: “Nương nương, sáng sớm nay nô tỳ đã biết chuyện này rồi, với lại đây vốn cũng là chuyện nằm trong dự liệu. Nếu Đỗ Lâm Nhược muốn bảo toàn nhà họ Đỗ ở Sơn Đông, chỉ có thể lựa chọn một con đường tự sát như thế. Bằng không, đợi đến khi bị vạch trần, chỉ sợ cả nhà họ Đỗ ở Sơn Đông đều bị liên lụy”.