Cửu Dung

Quyển 5 - Chương 14: Ai biết Dung Hoa hận




Sâm sẩm tối một hôm, Minh Nguyệt Hân Nhi xông vào phòng tôi, nói: “Tỷ tỷ, tỷ xem ai đến này”.

Tôi cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nghe có người đang gọi: “Dung phi nương nương”. Giọng nói kia rõ ràng là của Viên Chấn Đông.

Vốn bầy tôi không được phép vào hậu cung, thật không biết Viên Chấn Đông vào đây bằng cách nào.

Viên Chấn Đông ngồi bên cạnh tôi, thấp giọng nói: “Chuyện của người, ta đã nghe nói cả rồi. Nương nương, ta quen biết người không phải mới ngày một ngày hai, ta biết người thật sự không phải như vậy”.

Viên Chấn Đông còn nói thêm mấy câu nữa, tôi lại làm như không nghe thấy. Viên Chấn Đông có chút giận, nói: “Dung Nhi, tuy rằng từ nhỏ đến lớn muội đều làm ra vẻ không nóng không lạnh thế này, song ta biết trong lòng muội thật sự là tình thâm ý trọng. Vậy mà chưa được bao lâu mà muội đã trở nên nhẫn tâm nhường này, lại có thể trơ mắt nhìn những người bên cạnh mình từng người từng người một chết đi?”.

“Chưa được bao lâu mà muội đã trở nên nhẫn tâm nhường này, lại có thể trơ mắt nhìn những người bên cạnh mình từng người từng người một chết đi?” Những lời này của Viên Chấn Đông nhất thời đâm thẳng vào đáy lòng tôi. Phải rồi, Hàm Mặc, Tiểu Hợp Tử, còn có cả đứa con chưa kịp chào đời của tôi cũng đã vì tôi mà chết. Mà ba người Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng và Thư Vũ trung thành tận tụy với tôi nhất, cũng từng vì tôi mà gặp nạn. Tâm địa của tôi, chưa bao lâu mà đã biến thành thế này, có thể trơ mắt nhìn những người bên cạnh hết người này đến người khác gặp vận hạn hay sao? Bản thân tôi ghét bỏ tranh đấu chốn thâm cung mà xem nhẹ sự sống còn của những người bên cạnh, tôi thật sự đã có phần ích kỷ.

Viên Chấn Đông nói đúng, từ sau khi bước chân vào cửa cung, tôi đã không còn có sự lựa chọn nào khác. Cũng như ngữ điệu lúc hắn nói chuyện với tôi, hắn đã từng đối với tôi thâm tình như biển, nhưng hiện giờ khi tôi và hắn nói chuyện, đã không còn nhận ra được chút tình cảm nào nữa. Hắn một mực nhắc những điều Thư Vũ đã nói với tôi trăm ngàn lần, nhưng tôi từ đầu chí cuối vẫn không nhận ra chân lý, đó chính là: Sau khi vào cung, đấu hay không đấu, tranh hay không tranh, vốn không phụ thuộc vào ý người. Nếu tôi vẫn tiếp tục sống thế này, người bên cạnh tôi sẽ từng người từng người gặp phải vận rủi.

Ban đầu khi con của tôi bị Hoàng thượng tàn nhẫn phá đi, toàn bộ chuyện này đều có người đứng sau lên kế hoạch hãm hại, để tôi vĩnh viễn không thoát thân được thì thôi.

Tôi đang suy tư, Viên Chấn Đông lại ở bên cạnh nói: “Dung phi nương nương, người nghĩ xem, lần này tuy mất đứa con nhưng người còn giữ được mạng, đó là vì người may mắn. Nếu còn có lần sau thì sao? Bản thân người cảm thấy sinh tử không sá gì, chết đi thì thôi, nhưng còn đám Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng thì sao? Các cô ấy đã đi theo người nhiều năm như vậy, kết quả là phải chôn cùng với người ư? Các cô ấy còn chưa xuất giá, thậm chí còn chưa nếm được mùi vị ái tình. Ta nhận thấy Hải thống lĩnh có mối tình sâu nặng với Băng Ngưng, chẳng lẽ điều này người cũng thật sự có thể coi thường sao? Nương nương, người nên tỉnh lại đi”.

Thân thể tôi đột nhiên chấn động, không nói một lời.

Viên Chấn Đông còn nói thêm: “Con người không thể không gặp phải thất bại, nếu một khi gặp thất bại mà lại không chịu đựng được, vậy cả đời người đó còn có ý nghĩa gì nữa? Muội cũng biết, suốt từ ngày xưa đến bây giờ, ta đều… ta đều vẫn yêu thương muội, vì muội, ta sẽ không lấy bất cứ kẻ nào. Bởi vì trong lòng ta đã có muội cho nên không thể yêu nữ tử khác được nữa. Nhưng mà, hiện giờ muội đã là nữ nhân của Hoàng thượng, muội đã vào cung làm phi, ta gặp muội mà vẫn phải bắt bản thân mình đối diện với muội như bình thường. Ta cũng muốn đưa muội đi, cùng muội đến một nơi không có ai biết, song ta biết đó là không thể. Bởi vì dưới tay ta còn có biết bao nhiêu huynh đệ theo ta vào sinh ra tử, nếu ta làm thật thì sẽ liên lụy đến bọn họ. Thế nên, mất đi người mình yêu thương nhất, thậm chí là người yêu thương nhất ngay ở trước mắt giờ lại là nữ nhân của kẻ khác, ta cũng vẫn không đánh mất ý chí chiến đấu, vẫn phải cố gắng mà sống. Nương nương, muội có hiểu lời ta nói không?”.

Tôi nhìn Viên Chấn Đông, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu: “Hình Phong ca, cảm ơn huynh, muội hiểu rồi, muội cũng biết phải làm thế nào rồi”.

Viên Chấn Đông nở nụ cười, tôi đột nhiên cảm thấy nét cười ấy trong sáng vô cùng. Tuy rằng vì những ân oán giữa hắn và Thẩm gia, hắn đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với Thẩm gia, cũng từng lợi dụng tôi rất nhiều lần, nhưng tình cảm giữa tôi và hắn - thứ tình cảm không bao hàm tình yêu sẽ tồn tại mãi mãi, sẽ không thay đổi.

Viên Chấn Đông nói: “Muội hãy suy xét cẩn thận, vậy cũng không uổng một phen tình nghĩa ta mạo hiểm tính mạng vào đây khuyên muội”.

Tôi đứng lên, đẩy cửa sổ ra. Mây giăng đằng chân trời hòa cùng với màu tuyết trắng mênh mông tựa như một tấm lụa. Khu vườn đã hơi hoang phế, cỏ hoang xao xác trong gió, lòng tôi một lần nữa đưa ra quyết định.

Viên Chấn Đông chậm rãi xoay người rời khỏi chỗ tôi, tôi nhìn theo bóng lưng ấy, bỗng dưng muốn khóc. Hắn đi vài bước lại ngoảnh đầu lại, hờ hững nói với tôi: “Hãy quên Tiết Tiểu Lang đi. Muội và y vĩnh viễn không thể nào ở bên nhau được. Hãy quên y đi, giống như đã quên ta và quên Thẩm gia vậy”. Nói xong, khóe miệng hắn khẽ cong lên, cười khổ một tiếng rồi lại xoay người chậm rãi đi xa.

Thư Vũ đến, thấy tôi đã khởi sắc hơn rất nhiều, vui mừng nói: “Nương nương, người đã nghĩ thông suốt, thật không gì tốt hơn”. Thư Vũ nói cho tôi biết, Đỗ Lâm Nhược mẹ quý nhờ con, hiện giờ đã được tấn thăng làm Lâm quý tần rồi. Nghĩ đến con của mình, tôi không cầm nổi lòng lại ủ ê một hồi.

Nhưng tôi cũng biết rõ rằng giờ không phải là lúc để ủ ê. Hiện tại việc tôi phải làm chính là nhanh chóng làm rõ ràng, rốt cục kẻ đứng sau lưng một mực hãm hại tôi là ai. Nếu không tra rõ chân tướng việc này, đến lúc đó chỉ e tôi lại khó tránh khỏi tai họa ập đến.

Thư Vũ nói: “Nương nương, người xem kẻ này xuống tay ác độc như vậy, chưa diệt được kẻ này, quả là mối tại họa của hậu cung”.

Tôi nhìn Thư Vũ chăm chú, nói: “Thư Vũ, ta cũng muốn mau chóng điều tra ra kẻ này là ai, nhưng hiện giờ không có chút manh mối nào, cô nói xem nên làm sao mới được?”.

Thư Vũ cúi đầu, suy nghĩ hồi lâu, nói: “Nương nương, thật ra muốn truy xét chuyện này thì quả tình không mấy khó khăn. Trong lòng nô tỳ hoài nghi hai người, có lẽ người hãm hại nương nương sẽ không nằm ngoài hai người này đâu”.

“Ồ?” Tôi biết Thư Vũ từ trước đến nay là người kín kẽ, giọt nước cũng không lọt, liền hỏi: “Thư Vũ, người cô nói là ai thế?”.

Thư Vũ thở dài một hơi, đáp: “Nương nương, hy vọng nô tỳ nói ra thì nương nương sẽ tin, thật ra người nô tỳ luôn hoài nghi chỉ có hai người, một là Đỗ Lâm Nhược, một là Hoàng hậu nương nương”.

“Hả?” Tôi có phần khó tin hỏi lại: “Thư Vũ cô cô, vì sao cô lại hoài nghi cả Hoàng hậu nương nương?”.

Thư Vũ đáp: “Nương nương, trong hậu cung vốn lừa gạt lẫn nhau. Chờ sau khi Băng Ngưng đến, để muội ấy giả làm hồn ma của Niệm Kim. Trước tiên dọa Đỗ Lâm Nhược, nếu cô ta không bị dọa, vậy thì chuyện này nhất định là Hoàng hậu nương nương làm. Bởi ngoài Hoàng hậu nương nương ra, người khác muốn tìm được một sát thủ giang hồ ở ngoài cung để giết nương nương, thật sự không phải chuyện dễ dàng. Đương nhiên, Lâm quý tần thì khác, phụ thân của cô ta là Tri phủ Sơn Đông, nếu muốn lung lạc giang hồ hào kiệt thì cũng không phải chuyện khó khăn. Về phần Minh quý phi, dù nàng ta là người xảo quyệt tàn ác, nhưng thế lực của phụ thân và huynh trưởng lại ở biên thùy. Quách hiền phi thì dù có muốn làm chỉ sợ cũng không có bản lĩnh cao như vậy. Nàng ta xuất thân hàn vi, ở ngoài cung không có thế lực gì”.

Một lúc sau, Băng Ngưng đã trở lại. Thư Vũ cười nói: “Băng Ngưng, hiện giờ có một việc cần muội đi làm đây”. Băng Ngưng nghe nói lại có việc để làm, nhất thời vui vẻ hẳn lên.

Thư Vũ nói chuyện giả quỷ lại một lần. Minh Nguyệt Hân Nhi nhất thời vô cùng hâm mộ, nói: “Băng Ngưng, nếu biết trước học võ công có thể có được nhiều chuyện tốt thế này, tỷ cũng sẽ đi học võ công”.

Sau khi tất cả đã bàn bạc xong xuôi, Băng Ngưng liền đi thực hiện. Minh Nguyệt Hân Nhi không ngừng oán hận nói chuyện chơi vui như thế mà không có phần của con bé, sau đó Thư Vũ mới dạy dỗ con bé một chút, bảo con bé không được nhắc lại chuyện này nữa, Minh Nguyệt Hân Nhi mới không dám nói nữa.

Cuối cùng cũng đã đến buổi tối, ngày hôm nay vừa đúng Mười lăm, sắc trời rất đẹp, vầng trăng tựa như một cái mâm bạc tinh khiết tỏa ánh sáng khắp bầu trời, trong cõi đất trời tựa như được khoác một tấm áo choàng bằng bạc.

Băng Ngưng khoác chăn và bao tải vào, làm cho bản thân ăn mặc giống hệt như Niệm Kim béo mập rồi ra đi.

Minh Nguyệt Hân Nhi chống đầu nằm lỳ trên giường. Tôi và Thư Vũ ngồi trên ghế, nhìn nhau không nói gì.

Sau cùng, “cạch” một tiếng, cửa bị phá mở ra. Người xông vào khoác bao tải to, tóc tai bù xù, không phải Băng Ngưng thì ai?

Thư Vũ thấy Băng Ngưng trở về, vội vàng chạy ra, trước tiên cô thò đầu ra bên ngoài ngó nghiêng, thấy không có ai mới đóng cửa lại.

Băng Ngưng cởi chăn và bao tải trên người xuống, sau đó lấy nước đã được chuẩn bị sẵn rửa mặt thật sạch, lúc này mới ngồi xuống, thở hổn hển từng hơi.

Tôi nhìn dáng vẻ của cô bé, cũng không hỏi vội. Minh Nguyệt Hân Nhi thì không nhịn được, nhỏ giọng rít lên: “Băng Ngưng, tóm lại là thế nào? Muội về cả buổi trời rồi, nửa câu cũng không chịu nói, không phải là có ý hành hạ người khác đấy chứ?”.

Băng Ngưng cười hì hì hai tiếng, có chút hưng phấn nói: “Muội đi vào trong cung của Đỗ Lâm Nhược, né đám thị vệ và cung nữ, lập tức đến bên ngoài phòng của cô ta, đóng giả làm hồn ma, bay tới bay lui bên ngoài cửa sổ, vừa bay vừa khe khẽ gọi tên cô ta. Ban đầu chắc là cô ta đang ngủ, không có một chút động tĩnh nào. Có điều cô ta vẫn bị muội đánh thức. Cô ta ở bên trong hỏi một tiếng ‘Ngươi là ai?’, muội mới đẩy cửa sổ ra, thi triển khinh công nhẹ nhàng bay vào. Lúc này, Đỗ Lâm Nhược đã bị dọa phát khiếp”.

“Sau đó thì sao, sau đó thì sao?” Minh Nguyệt Hân Nhi vỗ tay kêu lên: “Thật sự là quá thú vị luôn”.