Cửu Dung

Quyển 4 - Chương 7: Đại nạn tự mình bay




Lão phu nhân ngẩn ngơ hồi lâu mới nói: “Thôi, Khánh thúc, ông tức tốc mang sâm Tử Long Thất Liên đi cứu mạng ông ta đi. Nhưng ta đồng ý cứu ông ta không có nghĩa là từ giờ về sau sẽ tha thứ cho ông ta. Ta sẽ không bao giờ quên chuyện năm xưa. Nếu không phải vì ông ta thiên vị ả tiện nhân kia, cũng sẽ không gây ra nhiều chuyện như thế…”. Lão phu nhân càng nói càng giận. Bản thân tôi sợ bà đổi ý, vội vàng đưa mắt nhìn Khánh thúc, Khánh thúc hiểu ý, cầm theo sâm Tử Long Thất Liên rồi vội vàng bỏ đi.

Khánh thúc đi rồi, Lão phu nhân ngồi trên ghế vẫn còn căm phẫn. Ân oán thị phi đời trước, hậu bối chúng tôi vốn không hiểu.

Tôi đang không biết phải an ủi Lão phu nhân thế nào, đột nhiên có một người của phường rượu đạp cửa ra, lảo đảo chạy vào. Tôi thấy người đó liều lĩnh như thế, ban đầu còn tưởng là Minh Nguyệt Hân Nhi, ai dè lúc tập trung nhìn kỹ, thấy rõ ràng mặt mũi mới phát hiện ra là một người làm của phường rượu.

“Làm sao thế? Lão phu nhân đang ở đây, đừng hốt ha hoảng vậy nữa”, tôi nói.

Người kia lại hoàn toàn phớt lờ, y thở hồng hộc rồi quỳ xuống hét to: “Không hay rồi, Lão phu nhân, chưởng quỹ, việc lớn không ổn rồi!”.

“Làm sao thế? Có chuyện gì mà ngạc nhiên đến vậy? Anh nói thong thả, đừng làm Lão phu nhân hoảng sợ”, tôi ôn tồn nói.

Nhưng người kia từ đầu đến cuối không thể bình tĩnh lại được, y nói: “Chưởng quỹ, việc lớn không ổn rồi. Phường rượu Thẩm gia của chúng ta sắp kết thúc rồi, toàn bộ những người có quan hệ với Thẩm gia đều bị tịch biên xử trảm”.

Tôi nghe y nói những câu ù ù cạc cạc, trong lòng cả kinh, vội mắng: “Đừng nói huyên thuyên, phường rượu Thẩm gia làm ăn buôn bán với hoàng tộc, đang yên đang lành, sao lại bị tịch biên xử trảm? Anh đừng có ở đây nói lời tà ngôn mê hoặc người khác”.

Người kia thấy tôi tức giận, vội giải thích: “Chưởng quỹ, tôi không nói quàng xiên đâu, thật đấy. Người trong Duy huyện đều biết hết cả rồi. Người của triều đình sắp đến rồi. Rượu mà phường rượu Thẩm gia chúng ta cống nạp, nghe nói là có độc. Hôm nay Tiểu công chúa lén uống chỗ rượu đó, bây giờ đã bất tỉnh nhân sự rồi. Thánh thượng long nhan đại nộ, phái ngự lâm quân đến niêm phong phường rượu Thẩm gia, muốn tịch biên xử trảm cả nhà Thẩm gia. Lão phu nhân, chưởng quỹ, hai người nói xem việc này phải làm thế nào mới được?”.

Tôi và Lão phu nhân nghe những lời người kia nói, sắc mặt đồng thời lộ vẻ kinh hoàng, Nếu y nói thật, vậy chẳng phải Thẩm gia thật sự sẽ… Nhưng rượu của Thẩm gia từ xưa đến nay đều cống nạp cho hoàng tộc, sao bỗng nhiên lại bị hạ độc chứ? Vò có độc kia lại vừa khéo được vận chuyển đến hoàng cung. Cũng may là Tiểu công chúa uống phải, chứ nếu Hoàng thượng uống vào, chẳng phải là…

Tôi nhất thời hiểu ra, đương nhiên có kẻ rắp tâm hãm hại Thẩm gia. Nếu đúng là như vậy, Thẩm gia thật sự sẽ muôn kiếp không thể phục hồi. Kẻ này lại dám bất chấp sơ suất của thiên hạ, vì hãm hại Thẩm gia mà không tiếc hãm hại người của hoàng thất, rốt cục thì kẻ này là ai?

Lão phu nhân nghe xong lời người kia nói, thân thể khẽ run rẩy, bà chỉ vào y, dường như nói không nên lời, hỏi: “Ngươi nói… nói có thật không?”.

Người kia vội xua tay: “Lão phu nhân, đã đến lúc này rồi mà tôi còn có thể nói láo

sao? Chưởng quỹ, Lão phu nhân, hiện giờ hai người nên mau chóng chạy thoát thân đi. Mọi người cũng đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị trốn rồi, nếu một lúc nữa ngự lâm quân đến, chỉ e là mọi người đều không còn mạng nữa đâu”.

Tôi lấy lại bình tĩnh, nhìn vào vẻ mặt người kia thì biết rằng điều y nói không phải dối trá. Đúng lúc này, tôi nghe thấy trong phường rượu nhốn nha nhốn nháo, những tiếng động ồn ào và tiếng kêu gào sợ hãi… đủ loại âm thanh đang nhấn chìm cả sân. Tôi nói với người kia: “Cảm ơn, huynh cũng mau chóng chạy thoát thân đi”.

Người kia nhìn tôi và Lão phu nhân, nói: “Lão phu nhân, chưởng quỹ, hai người tự bảo trọng nhé”, nói xong, liền chạy ra ngoài.

Lúc này, sắc mặt Lão phu nhân đã trắng bệch, bà lầm rầm: “Tại sao có thể như thế? Tại sao có thể như thế…”.

Tôi thấy thần sắc Lão phu nhân toát ra vẻ đau thương, trong lòng cũng không nhịn được mà buồn bã theo. Quả thật là vô sự ngồi trong nhà, họa trên trời rơi xuống. Tại sao bất thình lình Thẩm gia lại vướng phải vòng lao lý này chứ? Lòng dạ tôi nhất thời cũng hoang mang lo sợ, nhưng thấy Lão phu nhân như thế đành phải cố gắng trấn tĩnh lại.

Đúng lúc này, Minh Nguyệt Hân Nhi khóc sướt mướt chạy vào nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, Cửu Dung tỷ tỷ, việc lớn không ổn rồi”. Con bé mới nói xong câu đó, nhìn thấy Lão phu nhân thì vội dừng lại không nói tiếp nữa.

Tôi khoát tay: “Minh Nguyệt Hân Nhi, muội gọi Băng Ngưng, Trần thúc, phu thê Tam công tử và Nhị công tử vào cả đây, nói Lão phu nhân có việc cần dặn dò”. Minh Nguyệt Hân Nhi vâng lời đi ra.

Hồi lâu sau, cuối cùng Lão phu nhân thở dài một tiếng, nói: “Tóm lại Thẩm gia đã gây nên tội lỗi gì! Tại sao lại gặp phải chuyện này? Dung Nhi, con biết không? Thẩm gia là tâm huyết cả đời ta, vì Thẩm gia, bắt ta làm gì ta cũng chịu, nhưng đến bây giờ, tại sao… tại sao hôm nay nói thay đổi là thay đổi thế này? Thế là tại sao? Tại sao…”.

Lòng dạ tôi rối rắm vô cùng, phải cố hết sức để cho mình bình tĩnh trở lại.

Minh Nguyệt Hân Nhi đưa Băng Ngưng, Trần thúc, và hai người nhà Thẩm Phúc đến, chỉ thiếu mỗi phu thê Thẩm Tề. Tôi thấy thế, hỏi: “Tam công tử và Tam thiếu phu nhân đâu?”.

Minh Nguyệt Hân Nhi giận dữ nói: “Tam công tử và Tam thiếu phu nhân đã thu dọn xong vàng bạc châu báu bỏ đi rồi. Tam thiếu phu nhân còn nói, bình thường lúc Thẩm gia yên lành, không ai coi phu thê nhà cô ta là người của Thẩm gia. Hôm nay Thẩm gia xảy ra chuyện, đương nhiên cũng chẳng dính dáng gì đến bọn họ”.

Lão phu nhân nghe những lời của Minh Nguyệt Hân Nhi mà thoáng run lên. Tôi vội vàng nói: “Sao Tam thiếu phu nhân lại không hiểu nữ tắc như thế, Tam công tử thì nói thế nào?”. Minh Nguyệt Hân Nhi đáp: “Tam công tử không nói gì hết, chỉ đi cùng Tam thiếu phu nhân luôn thôi”.

Lão phu nhân căm hận nói: “Thẩm Nguyên, ông sinh được thằng con ngoan lắm. Phu thê vốn là đôi chim trong rừng, đến lúc tai vạ ập đến còn mỗi con bay một ngả, huống chi là con của người khác!”. Lão phu nhân càng nói càng tức, thân thể không ngừng run lên, đột nhiên ngã quỵ xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Mọi người lập tức hoảng hốt hết cả lên. Tôi nói: “Nhị công tử, làm phiền cậu đỡ Lão phu nhân lên giường. Minh Nguyệt Hân Nhi, muội mau chóng đến phủ Tướng quân, nói ta mời huynh ấy đến Thẩm gia. Nếu huynh ấy không chịu thì không cần phải nói thêm gì nữa. Băng Ngưng muội muội, muội lập tức ra roi giục ngựa đến kinh thành, tìm Tiết vương gia, nói tình hình của Thẩm gia cho người biết, cầu xin người nghĩ cách cứu giúp. Nếu người cũng không làm được gì, muội cứ ở ngoài nghe ngóng tin tức về Thẩm gia, không cần thiết phải trở về, nếu không sẽ chỉ liên lụy đến thêm một người nữa mà thôi”.

Băng Ngưng nghe tôi dặn xong, cố nén nước mắt an ủi tôi: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ an tâm đi, Thẩm gia nhất định sẽ không sao đâu. Muội đi cầu tình Tiết vương gia, nhất định ngài sẽ cầu xin Hoàng thượng giúp Thẩm gia. Vả lại, việc này vốn không liên quan gì đến Thẩm gia, chỉ là người khác hãm hại chúng ta thôi”.

Tôi gật gật đầu, âm thầm thở dài, tôi cũng hiểu rất rõ rằng, kể cả khi Tiết vương gia và Viên Chấn Đông chịu giúp đỡ, việc này cũng có phần khó khăn. Dù sao, hiện giờ người hôn mê bất tỉnh cũng là công chúa. Có lẽ lúc này đây, Thẩm gia thật sự phải đối mặt với tai ương diệt môn.

Sau khi Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng đi rồi, tôi đưa mắt nhìn mọi người nói: “Hiện giờ có lẽ Thẩm gia đang phải đối mặt với tai họa diệt môn. Nhị công tử, cậu dẫn theo Đại công tử và Mẫn Nhi, Linh Nhi đi đi. Dù sao đi nữa, hai người đều là huyết mạch của Thẩm gia, chỉ cần hai người còn sống, nếu Thẩm gia có thể gột sạch án oan, sẽ có ngày làm lại từ đầu. Trần thúc, thúc vốn không phải là người của Thẩm gia, dĩ nhiên cũng không cần thiết bị kéo vào việc này. Ở đây có ngân phiếu một ngàn lượng, thúc cầm lấy để dưỡng lão, sống qua ngày đi. Chuyện ở đây đã có tôi và Lão phu nhân rồi, mọi người không cần phải quan tâm nữa”.

Thẩm Phúc nhìn sâu vào mắt tôi, nói như đinh đóng cột: “Cửu Dung, tôi không đi! Tôi là người của Thẩm gia, cùng tồn cùng vong với Thẩm gia. Cô vốn có thể rời khỏi Thẩm gia, nhưng lại cam tâm tình nguyện đồng sinh cộng tử với chúng tôi, tôi là con cháu Thẩm gia, sao có thể làm ra chuyện như thế. Tôi cũng sẽ không đi. Tôi muốn ở lại, bất kể sống hay chết cũng phải ở cùng Thẩm gia”. Ngữ khí của Thẩm Phúc vô cùng kiên định, không cho phép xen vào, tôi đành phải thở dài, không nói gì nữa.

Lúc này lại có một giọng nói vang lên: “Phúc Nhi, cậu không cần phải ở cùng Thẩm gia đâu, bởi vì cậu vốn không phải con ruột của ta!”. Hóa ra người lên tiếng là Lão phu nhân. Thì ra Lão phu nhân mới vừa rồi bất tỉnh nhưng giờ đã tỉnh lại, hơn nữa còn nghe được lời Thẩm Phúc nói.

Sắc mặt Thẩm Phúc nhất thời có phần ngạc nhiên, nhưng y bình tĩnh trở lại ngay tức khắc, nói: “Mẹ, con biết mẹ muốn tốt cho chúng con, không muốn chúng con chết. Song ý con đã quyết, mẹ nói vậy để lừa con cũng không thể thay đổi được quyết định của con đâu, bởi vì con cũng là một phần của Thẩm gia”.

Lão phu nhân chậm rãi bước từ trên giường xuống, Tiêu Hoàng bước lên phía trước đỡ lấy bà. Bà nói: “Phúc Nhi, những gì ta nói đều là sự thật. Cũng không hề lừa gạt cậu. Cậu có biết vì sao bao nhiêu năm nay ta chỉ đối xử tốt với đại ca cậu, còn đối xử không ra gì với cậu và Tề Nhi không? Ta không đối tốt với Tề Nhi bởi nó là con của Thúy Lan. Thúy Lan là nha đầu bồi giá của ta, trước kia đi theo ta gả vào Thẩm gia. Ta đối đãi với cô ta không bạc, còn coi cô ta như tỷ muội, kết quả cô ta không những không biết mang ơn mà còn giấu diếm ta qua lại với Lão gia. Vậy thì cũng thôi đi. Nhưng điều làm cho ta không thể nhẫn nhịn được nhất chính là, lúc đầu khi ta sinh Mộng Nhi, cô ta đem lòng đố kỵ, lại dám đốt một mồi lửa muốn thiêu chết ta và Mộng Nhi. Xem như ta mạng lớn, người ở trong phòng lúc đó không phải là ta mà là Lão gia. Sau khi mồi lửa bùng lên, Mộng Nhi mới được mấy tháng tuổi đã chết cháy như thế, mà Lão gia cũng bị thiêu đến độ người không ra người quỷ không ra quỷ”.

Lão phu nhân vừa nói vừa sa vào dòng hồi tưởng, kể lại vụ án phức tạp năm xưa: “Sau khi Thúy Lan phát hiện người bị thiêu là Lão gia, hối hận cũng chẳng kịp. Chuyện cô ta phóng hỏa cũng bị điều tra ra. Ta muốn xử tử cô ta, nhưng trong bụng cô ta lúc đó đang mang thai. Lão gia nói thế nào cũng không được. Thương thay cho Mộng Nhi của ta, mới chưa được ba tháng tuổi, con gái của ta đã bị thiêu chết như thế. Đợi đến khi Thúy Lan sinh Tề Nhi, trong lòng cô ta thấy áy náy, ngày nào cũng có cảm giác rằng Mộng Nhi của ta đến đòi mạng, cuối cùng vì không chịu nổi sự tra tấn này nên đã tự sát. Bởi vì Lão gia bị thiêu không ra dáng người, không thể gặp người khác, lại thêm cái chết của ả tiện nhân Thúy Lan kia, ông ta không thể quên đi tình cảm với cô ta nên mới chủ động đến linh viên trông coi mộ. Phúc Nhi, từ nhỏ đến lớn ta đều không cho phép cậu và Tề Nhi gọi ta là mẹ, vì sao? Đó là vì ta chỉ dứt ruột sinh ra có hai đứa con là Mộng Nhi và Hồng Nhi mà thôi. Ta hận mẹ của Tề Nhi, hận cô ta hại chết Mộng Nhi của ta, nên ta không thể bao dung thông cảm cho Tề Nhi được. Mỗi lần nhìn thấy nó, ta đều nhớ tới việc mẹ nó đã hại hại chết Mộng Nhi của ta như thế nào, trong lòng ta lại thấy khắc khoải. Ta chưa từng coi Tề Nhi là con mình. Nếu năm xưa Lão gia không kiên trì, ta tuyệt đối sẽ không để cho nó ở lại Thẩm gia. Còn cậu nữa, Phúc Nhi, cậu vốn không phải con trai ta, chẳng qua cậu được Cúc ma ma nhặt được từ bên ngoài về. Lúc xưa khi ta gả vào Thẩm gia được hơn một năm, vừa mới sinh Hồng Nhi, Cúc ma ma đang yên lành bỗng nhiên mắc bệnh nặng, liền xin trở về nông thôn quê cũ để dưỡng bệnh. Hơn một năm sau, khi bà ta trên đường về thì thấy cậu khóc trong bụi cỏ, thực sự rất đáng thương bèn bế cậu về, cầu xin ta thu nhận và giúp đỡ. Lúc ấy ta không chịu vì sức khỏe Hồng Nhi khi đó không được tốt. Thế nhưng sau khi Lão gia vừa thấy cậu lại thật sự rất yêu mến, lúc đó mới giữ cậu lại. Ta cũng không biết cậu và Hồng Nhi đứa nào lớn hơn, nhưng vì ta đã cho Hồng Nhi thân phận con trưởng rồi nên để cậu làm con thứ. Bao năm nay, ta không cho cậu gọi ta bằng mẹ, chỉ cho gọi Lão phu nhân, từ nhỏ đến lớn, ta không yêu thương cậu, đơn giản vì cậu không phải do ta sinh ra!”.

Thẩm Phúc nghe xong lời Lão phu nhân nói, vẻ mặt nhất thời rất ngỡ ngàng. Bất kể là ai, sống ba mươi năm trên đời, đột nhiên phát hiện người mình vẫn coi là mẹ lại không phải là mẹ ruột sinh ra mình, thứ cảm giác này, hẳn là không thể nói rõ ràng được. Thẩm Phúc chỉ ngơ ngác đứng bần thần chốc lát, bởi vì Thẩm Phúc khác với Thẩm Hồng, y khác Thẩm Hồng ở chỗ không phải kẻ tình đến lúc nồng tình chuyển nhạt; y lại càng khác với Thẩm Tề, y khác Thẩm Tề ở chỗ không lãnh huyết vô tình. Y là Thẩm Phúc có tình có nghĩa.

Y nhìn Lão phu nhân chăm chú, nói: “Mẹ, hiện giờ con rất rối loạn, từ đầu đến cuối đều không có cách nào để phân tích xem lời mẹ nói có thật hay giả. Có điều, cho dù mẹ nói thật đi nữa, thế thì có sao? Đó gọi là công mẹ sinh không bằng công mẹ dưỡng, nếu năm xưa mẹ không đón nhận và giữ con lại, còn cho con trở thành nhị công tử của Thẩm gia, vậy thì có lẽ đến hôm nay, con đã không còn trên cõi đời này từ lâu. Nói không chừng năm xưa con đã chết đói chết rét rồi. Mẹ, bất kể con có mang họ Thẩm hay không, con đều coi mình là người của Thẩm gia. Con đã ở Thẩm gia ba mươi năm rồi, chẳng lẽ lúc Thẩm gia có đại nạn ập đến, mẹ lại muốn đuổi con đi sao?”.

Lão phu nhân nghe xong những lời của Thẩm Phúc, không nói năng gì, chỉ quay lưng lại. Nhưng tôi lại nhác thấy, trong tích tắc bà xoay người đi, mắt ngân ngấn nước.

Một lúc lâu sau, Lão phu nhân mới lên tiếng: “Phúc Nhi, thôi, nếu cậu đã thật sự muốn ở lại thì cứ ở lại đi. Có điều Mẫn Nhi và Linh Nhi nhất định phải đi”.

Thẩm Phúc gật đầu đáp: “Lão phu nhân, tất cả đều nghe theo lời mẹ dặn dò. Trần thúc, làm phiền thúc đưa Mẫn Nhi đi theo, sau này trọng trách chăm sóc Mẫn Nhi đều dồn cả trên vai thúc, hy vọng thúc có thể đối xử tốt với con bé”.

Trần thúc trong thoáng chốc cũng nước mắt vơi đầy, nói: “Lão phu nhân, Nhị công tử, mọi người yên tâm. Tôi nhất định sẽ hết lòng chăm sóc Tiểu tiểu thư, sẽ không để cô bé có bất kỳ sơ suất nào”. Nói xong, Trần thúc bế Mẫn Nhi đi.

Đang lúc này, bỗng nhiên có người xông vào hô: “Cửu Dung tỷ tỷ, Đại tướng quân…”, người xông vào chính là Minh Nguyệt Hân Nhi, con bé thở không ra hơi vì chạy vội, nói chuyện cũng không nổi. Tôi thấy vẻ mặt con bé không có chút niềm vui nào, vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ là Đại tướng quân không chịu đến sao?”.

“Không phải… không phải, Cửu Dung tỷ tỷ, Đại tướng quân, đến… đến rồi!” Minh Nguyệt Hân Nhi vất vả lắm mới nói được hết câu, Viên Chấn Đồn đã đi đến trước mặt. Nhìn thấy Viên Chấn Đông, vẻ mặt ai nấy đều dễ chịu hơn đôi phần. Dù sao thì Viên Chấn Đông cũng là quan lớn có quyền có thế đương triều, nếu huynh ấy chịu giúp đỡ, chuyện này chưa chắc đã không thể thay đổi.

Khuôn mặt Viên Chấn Đông không biểu lộ chút cảm xúc, huynh ấy đi đến, không nói không rằng, chỉ tới thẳng trước mặt tôi mới lên tiếng: “Dung Nhi, ta đặc biệt đến đưa muội đi. Muội đi với ta đi, nếu muội không chịu thì sẽ phải cùng lên đoạn đầu đài với người của Thẩm gia, Dung Nhi, đi theo ta!”

Sau khi nghe Viên Chấn Đông nói những lời đó, tôi chỉ cảm thấy thân thể mình run lên. Tôi vốn tưởng lần này Viên Chấn Đông đến đây để giúp Thẩm gia, thật không ngờ, huynh ấy lại có thể nói ra những câu như vậy.

Tôi tỏ vẻ không thể tưởng tượng được nhìn chằm chằm huynh ấy một lúc lâu, cuối cùng nói từng tiếng một: “Viên Chấn Đông, tôi sẽ không đi với huynh. Tôi thật sự không huynh lại là người như vậy. Giờ phút này rồi mà huynh còn nói ra những lời thế này”.

Viên Chấn Đông ra sức kéo tay tôi, huynh ấy giải thích: “Dung Nhi, ta nghĩ muội thật sự có chút hiểu lầm ta rồi. Không phải ta không muốn giúp Thẩm gia, nhưng chuyện của Thẩm gia lần này thật sự quá lớn, cho dù là ai cũng không có cách nào giúp được bọn họ. Điều ta có thể làm chỉ là đưa muội rời khỏi đây, bởi vì muội không phải người của Thẩm gia, Hoàng thượng sẽ mở lưới phóng sinh cho muội”.

Tôi nhìn thẳng vào huynh ấy, nói: “Phải! Tôi không phải là người Thẩm gia, Hoàng thượng có tịch biên xử trảm cả nhà họ Thẩm thì đương nhiên không liên qua gì tới tôi. Nhưng Đại tướng quân, xin huynh nhớ cho, bây giờ sau khi tôi làm chưởng quỹ ở phường rượu Thẩm gia thì mới xảy ra chuyện này, huynh nói xem tôi có thoát khỏi liên đới không? Ngay cả khi tôi có thể thoát khỏi liên đới, huynh nói xem ngay tại thời điểm này tôi có thể mặc kệ không quan tâm đến người của Thẩm gia, cứ thế mà đi hay không? Đại tướng quân, dù gì Lão phu nhân cũng là nghĩa mẫu của huynh, tôi không biết trước đây huynh nhận bà là có ý đồ gì. Có điều, chuyện đã tới nước này, nói chung dù Thẩm gia không có chút thân thích nào với huynh, chẳng lẽ huynh cũng không thể giúp Thẩm gia sao?”.

Viên Chấn Đông nói: “Dung Nhi, không phải ta không chịu giúp Thẩm gia gỡ tội, mà muội phải biết rằng, hiện giờ người đang nằm trên giường chưa rõ sống chết chính là công chúa mà Hoàng thượng yêu thương nhất. Nếu Công chúa xảy ra chuyện gì, muội nói xem kể cả ta nói gì thì Hoàng thượng cũng sẽ tín nhiệm ta à?”.

Tôi mỉm cười, khóe miệng lộ ra biểu cảm khác, nói: “Viên đại tướng quân, người của Thẩm gia chúng tôi không hạ độc trong rượu, bỗng nhiên trong rượu lại có thêm một loại độc, huynh nói lẽ nào Hoàng thượng lại võ đoán như vậy, muốn lấy mạng của biết bao nhiêu người của Thẩm gia từ trên xuống dưới? Nếu Hoàng thượng thật sự như vậy, sao ngài ấy không biết xấu hổ khi ngày ngày tự nói bản thân mình là minh quân chứ?”.

Viên Chấn Đông nhìn tôi nói: “Dung Nhi, có một việc ta không thể giải thích rõ ràng với muội. Nhưng ta thật lòng tới cứu muội rời khỏi đây. Minh Nguyệt Hân Nhi tới tìm ta, ta đại khái không quan tâm, dù sao, hiện giờ trên dưới Thẩm gia đều đã là khâm phạm của triều đình rồi. Muội ở cùng với người của Thẩm gia, không có lợi cho muội”.

Tôi nhìn Viên Chấn Đông trước mắt, đột nhiên cảm thấy huynh ấy xa lạ biết mấy, xa lạ biết mấy. Xa lạ đến mức khác xa Hình Phong ca tôi từng quen, thậm chí còn không giống Viên Chấn Đông tôi đã từng biết.

Vốn có câu, đông người thừa cơ lật đổ tường[1], lẽ nào lúc một người hoặc một gia tộc sa sút thất thế, muốn tìm một người có khả năng giúp đỡ quả thật khó khăn đến vậy?

[1] Nguyên văn là “Tường đảo chúng nhân thôi”, xuất phát từ truyện Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần mang ý nghĩa: Khi một người gặp nạn, những người khác thừa cơ tấn công, công kích.

Tôi cũng không buồn ngó tới Viên Chấn Đông, chỉ mỉm cười nói: “Đại tướng quân, tôi chỉ nghe nói chịu ơn bằng giọt nước, đáp đền tựa suối tuôn. Năm xưa cha mẹ tôi gặp nạn ở kinh thành, nếu không nhờ Thẩm lão gia tương trợ, sao bọn họ có thể về được đến nhà? Tôi đến Thẩm gia mấy năm nay, người trên kẻ dưới Thẩm gia coi như đối đãi với tôi không bạc. Đâu phải huynh mới chỉ quen tôi ngày một ngày hai, Lãnh Cửu Dung tôi không làm được cái việc tai họa ập đến thì tự mình tản mát. Huynh cần gì phải ở đây uổng phí tâm cơ nữa?”.

Viên Chấn Đông thấy nói tôi không được, thở dài thườn thượt rồi xoay người bỏ đi. Minh Nguyệt Hân Nhi nhìn theo bóng lưng huynh ấy, tức giận đến giậm chân bình bịch.

Vẻ mặt Lão phu nhân đã cực kỳ tuyệt vọng, bà thì thào tự nói: “Thẩm gia… Thẩm gia chẳng lẽ đã thật sự kết thúc rồi sao? Cơ nghiệp của Thẩm gia chẳng lẽ thật sự bị hủy hoại trong chốc lát như vậy sao? Trời xanh ơi, rốt cục tôi đã làm sai chuyện gì, xin ông chỉ trừng phạt mình tôi thôi. Cần gì phải để Thẩm gia của tôi phải chịu kiếp nạn thế này? Trời xanh ơi…”. Lão phu nhân càng nói càng kích động, Tiêu Hoàng và Minh Nguyệt Hân nhi vội bước lên phía trước đỡ lấy bà.

Lúc này, Thẩm Hồng, Đỗ Linh Nhược, Mộc Nhan, và cả Bảo Bảo bế Linh Nhi đi đến, như vậy là chuyện của Thẩm gia, bọn họ đã biết rồi. Từ sau khi nhìn thấy Liễu Vũ Tương, Thẩm Hồng suốt ngày sa đà trong đau thương, thân thể gầy yếu đi rất nhiều. Nhưng chàng và Liễu Vũ Tương vẫn thường xuyên gặp nhau, an ủi nỗi tương tư, bệnh tình ngược lại đã phần nào thuyên giảm.

Từ khi tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm, đối với việc Thẩm Hồng mê đắm Liễu Vũ Tương tới mức không thể tự thoát ra được, chẳng quan tâm đến người khác, vơ đũa cả nắm, Lão phu nhân vẫn không tài nào buông bỏ được.

Hiện tại Thẩm Hồng lại rất tỉnh táo. Chàng nhìn Lão phu nhân, nói: “Mẹ, ban nãy chúng con nghe nói Hoàng thượng đã phái ngự lâm quân đến bắt người của Thẩm gia chúng ta, có thật thế không?”. Lão phu nhân nặng nề gật đầu: “Tất cả đều là sự thật, là sự thật…”.

Đỗ Linh Nhược nói: “Chuyện này rốt cục nghiêm trọng đến cỡ nào? Ta đã phái người viết một lá thư giao cho cha ta, chỉ hy vọng ông có thể giúp được chút gì”.

Lão phu nhân lắc đầu nói: “Vô ích thôi, làm gì cũng vô ích thôi. Vừa rồi Trấn quan

đại tướng quân cũng đã tới, ngay cả hắn cũng nói là việc này không còn cách nào khác, nữa là người khác? Đỗ tiểu thư, con tới Thẩm gia ta cũng được một thời gian rồi, nhưng ta biết trong lòng con luôn không vui vẻ, cảm tình giữa con và Hồng Nhi cũng luôn không được tốt. Hôm nay Thẩm gia lại rơi vào vào kết cục này, con thật sự không cần phải ở lại Thẩm gia tự tìm đường chết. Ta lập tức bảo Hồng Nhi viết một bức hưu thư cho con, con cầm lấy rồi về phủ Tế Nam đi, sau này cố gắng tìm một gia tộc khác. Cha con đường đường là Tri phủ Sơn Đông, cho dù con không tính toán cho bản thân thì cũng nên tính toán cho cha con”.

Đỗ Linh Nhược nghe xong lời Lão phu nhân nói, ngược lại chỉ cười nhạt đôi tiếng: “Lão phu nhân, bà cho rằng Đỗ Linh Nhược ta là hạng người gì vậy? Là một kẻ sợ chết, vì sống chết của bản thân mà chẳng thèm đếm xỉa đến điều gì à? Lão phu nhân, nếu Đỗ Linh Nhược đã gả vào Thẩm gia thì sống là người của Thẩm gia, chết là ma của Thẩm gia. Về phần tình cảm giữa ta và Thẩm Hồng ra sao, không nhọc đến bà mẹ chồng như bà quan tâm”.

Những lời Đỗ Nhược Linh nói làm Lão phu nhân không biết giấu mặt vào đâu, nhưng hiện tại đã là giờ phút sinh tử, bà cũng sẽ không so đo. Huống chi, Đỗ Linh Nhược chịu ở lại cùng tồn vong với Thẩm gia lại là điều bà chưa từng nghĩ đến. Có điều tôi thì đã biết. Bởi vì cô Đỗ Nhược Linh này là một người mồm năm miệng mười, nói chuyện không hề kiêng nể, lại hơi có chút tính tình tiểu thư, không dễ gì để ăn ở với mọi người, nhưng lại là một người có tính kiên cường, có nguyên tắc xử sự riêng của mình.

Tôi khuyên giải an ủi Lão phu nhân: “Lão phu nhân, bây giờ việc đã đến nước này, nếu quả thật không có cách nào để cứu vãn, chúng ta đành phải tùy cơ ứng biến thôi. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, âu cũng là số mệnh. Có điều, con tin rằng trời xanh có mắt, người tốt sẽ được báo đáp. Bảo Bảo, em và Mộc Nhan đưa Linh Nhi mau chóng rời khỏi đây đi”.

Bảo Bảo và Mộc Nhan rưng rưng nước mắt vâng lời. Bảo Bảo đi đến trước mặt tôi, dập đầu hai cái, rồi lại đi đến trước mặt Lão phu nhân, dập đầu hai cái, cô bé nói: “Lão phu nhân, Cửu Dung cô nương, Bảo Bảo không thể tiếp tục hầu hạ hai người nữa. Hai người nhất định phải… nhất định phải bảo trọng mới được”.

Bảo Bảo nói xong, bế lấy Linh Nhi rồi bỏ đi cùng Mộc Phan. Đôi mắt Thẩm Phúc cũng đã đỏ hoe.

Sinh ly tử biệt giờ như vậy, người sao có thể chẳng đoạn trường?