Cửu Đỉnh Ký

Chương 59: Bảy Cân Hai Lạng




Đằng Vĩnh Phàm vốn là thợ rèn binh khí, nhìn thấy 'Tử Quang Hàn Thiết' trong truyền thuyết đương nhiên ông kích động đến nỗi đầu phát nhiệt.

Nhưng trong chớp mắt ông liền phản ứng lại.

"Thanh Sơn, theo cha vào phòng." Đằng Vĩnh Phàm vội nắm lấy hai khối Vạn niên hàn thiết lao vào trong phòng đồng thời nói vọng ra bên ngoài, "A Lan, huynh cùng Thanh Sơn có chuyện thương lượng, muội cứ ăn trước đi, không cần gọi bọn huynh, chúng ta lát nữa sẽ ăn."

Đằng Thanh Sơn theo chân phụ thân đồng thời tiến vào trong phòng.

Vừa tiến vào phòng Đằng Vĩnh Phàm lập tức khóa cửa.

"Thanh Sơn." Đằng Vĩnh Phàm nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn, vội nói: "Hai khối Vạn niên hàn thiết này chính là trọng bảo vô giá! Một khi tin tức Đằng gia trang chúng ta có Vạn niên hàn thiết truyền ra ngoài bị Bạch Mã bang, Thiết Sơn bang biết được đối với Đằng gia trang chúng ta chính là tai ương diệt tộc."

Đạo lý 'hoài bích có tội' (ý nói cầm vật báu thì khó giữ mạng) Đằng Thanh Sơn đương nhiên biết.

"Thanh Sơn, tin tức về Vạn niên hàn thiết ngay cả mẹ và muội muội con cũng không thể nói. Mẹ con còn dễ nhưng muội muội khó giữ được miệng, không cẩn thận nói ra lập tức sẽ xong đời. Tộc nhân chúng ta rất đoàn kết nhưng bọn họ cũng là người, đối mặt với hấp dẫn của trọng bảo cỡ này khó tránh xuất hiện chút ít tâm tư thèm muốn." Đằng Vĩnh Phàm trịnh trọng dặn "Tin tức về Vạn niên hàn thiết chỉ có thể có ba người biết, con, cha và cả ngoại công con."

Đằng Thanh Sơn gật đầu, ngoại công Đằng Vân Long là tộc trưởng rất đáng tín nhiệm.

Hơn nữa, Vạn niên hàn thiết muốn sử dụng khẳng định giấu không nổi ngoại công.

"Nào để ta lấy ra cân xem nặng bao nhiêu." Đằng Vĩnh Phàm vội đi tới chỗ để cân phía sau lu gạo ở bên cạnh giường.

"Thiên niên hàn thiết một cân hàn thiết trị giá hai lượng hoàng kim. Vạn niên hàn thiết này giá cả trên trăm lần Thiên niên hàn thiết. Một cân Vạn niên hàn thiết, thấp nhất tối thiểu cũng phải hai trăm lượng hoàng kim, cũng chính là hai mươi cân hoàng kim." Đằng Vĩnh Phàm nói xong, vội đặt một khối Vạn niên hàn thiết nhỏ hơn lên bàn cân.

Vừa cân.

Đằng Thanh Sơn cũng cẩn thận nhìn vạch cán cân, ngày trước ở Vạn Tượng lâu nhìn thấy 'Tinh Văn cương' đắt nhất cũng chỉ ngang giá với hoàng kim, nhưng Vạn niên hàn thiết lại gấp trên hai mươi lần hoàng kim.

"Bảy cân hai lạng!" Đằng Vĩnh Phàm ngạc nhiên vui mừng nói, "Chỉ một khối nhỏ như vậy đã bảy cân hai lạng. Không hổ là Vạn niên hàn thiết."

"Cha! Bảy cân hai lạng nếu bán đi có lẽ được gần một trăm năm mươi cân hoàng kim, cũng chính là một ngàn năm trăm lượng hoàng kim a!" Đằng Thanh Sơn kinh ngạc cảm thán, một khối đá đen không có gì nổi bật đổi thành hoàng kim không ngờ lại có thể đổi thành một đống nhỏ hoàng kim. Tưởng tượng một đống nhỏ hoàng kim đặt trước mắt, quả thực đều khiến người ta động tâm.

"Tiểu tử, con nói làm cha cũng thấy động tâm rồi. Nào, xem khối to hơn chút nặng bao nhiêu."

Vừa cân.

"Chín cân một lạng!" Đằng Vĩnh Phàm đè nén sự vui mừng ngạc nhiên xuống nói.

Đây là một khoản cự phú!

"Thanh Sơn, cộng với khối này vậy là hơn mười sáu cân! Vạn niên hàn thiết có tiền cũng không mua được. Thực sự bán đi có thể giá bán còn cao hơn. Có điều, tiền quá nhiều đối với gia trang chúng ta cũng không có bao nhiêu chỗ tốt." Đằng Vĩnh Phàm đột nhiên cười nhìn về phía hắn "Thanh Sơn, con không phải vẫn luôn muốn luyện chế một thanh binh khí vừa tay sao?"

"Binh khí?"

"Ha ha, có Vạn niên hàn thiết thì cha con có thể nắm chắc chế cho con một thanh thần binh!" Đằng Vĩnh Phàm thập phần tự tin, "Trong thiên hạ này vốn có rất ít thần binh."

Đằng Thanh Sơn không khỏi động tâm, Vạn niên hàn thiết rất đáng tiền, nhưng vì Đằng Thanh Sơn có kí ức kiếp trước nên đối với tiền bạc không hề coi trọng. Tiền, chỉ cần đủ dùng là được, nhiều đến một mức nhất định thì chỉ là con số mà thôi. Còn về thần binh lợi khí... Đáy lòng Đằng Thanh Sơn ngược lại hết sức mong chờ.

Bởi vì khí lực hắn quá lớn.

Hai tay khí lực hơn mười vạn cân, tấn thiết thương bình thường vốn không cách nào khiến Đằng Thanh Sơn dốc hết sức thi triển. Một vài chiêu thức tinh diệu thi triển ra tấn thiết thương rất dễ bị đứt đoạn.

"Cha, người nói dùng Vạn niên hàn thiết chế tạo binh khí? Nhưng lúc này mới có bấy nhiêu, thế thì không cách nào rèn ra một cây thương." Đằng Thanh Sơn liếc hai khối Vạn niên hàn thiết, "Nếu muốn rèn thành một thanh trường thường hoàn toàn do Vạn niên hàn thiết vậy con sẽ một lần nữa xuống Hàn đầm. Cẩn thận một chút hẳn là không vấn đề gì."

"Vẫn còn muốn đi?" Đằng Vĩnh Phàm trừng mắt, "Tiểu tử, nghe rõ cho cha sau này tuyệt đối không cho phép con vào Bích Hàn đầm kia nữa."

Đằng Thanh Sơn vội vàng xấu hổ cười.

Nếu âm thầm lặn xuống Bích Hàn đầm lấy được Vạn niên hàn thiết rồi lập tức chạy trốn, chính xác khả năng thành công là rất cao. Nhưng...Giao long đối với Đằng Thanh Sơn đã tràn ngập sự phẫn nộ, một khi phát hiện hắn lần nữa từ thông đạo đáy đầm bơi vào Bích Hàn đầm. Vậy Đằng Thanh Sơn cũng rất nguy hiểm.

"Ý của cha không phải là chỉ dựa vào Vạn niên hàn thiết này. Còn phải dựa vào Tinh Văn cương nữa!" Đằng Vĩnh Phàm nói.

"Tinh Văn cương?" Đằng Thanh Sơn nhíu mày, "Nó không bằng Vạn niên hàn thiết mà?" Lúc trước cha còn nói muốn luyện chế một thanh thần binh hiếm có thiên hạ.

Đằng Vĩnh Phàm đắc ý cười: "Thanh Sơn, về thương pháp con là đệ nhất trong tộc, nhưng luận về rèn binh khí con còn kém xa lắm. Nhớ kỹ, rèn binh khí không phải nguyên liệu càng quý thì càng tốt! Vạn niên hàn thiết không gì có thể phá nổi nhưng cán một thanh trường thương, độ cứng rắn là trọng yếu và càng trọng yếu hơn chính là độ bền có thể lưu giữ kình lực!"

Thích hợp mới là tốt nhất.

Chẳng hạn như gỗ, nguyên liệu gỗ cứng rắn rất nhiều nhưng làm cán thương cũng chỉ có thanh nam mộc, bạch chá mộc là độ bền đủ mười phần.

"Tinh Văn cương là thép có độ bền tốt nhất, cũng là nguyên liệu tốt nhất chế tạo cán thương hiện giờ chúng ta biết!" Đằng Vĩnh Phàm cười nói, "Tinh Văn cương dựa theo thư tịch kể lại, ngay cả tiên thiên cao thủ cũng khó có thể hủy diệt, một khi rót nội kình thì lại càng có thể thừa nhận vô tận cự lực."

Khí lực vô tận, đương nhiên không thể thực sự vô tận. Chỉ là đây là cực hạn rất, rất cao.

"Vạn niên hàn thiết lại thích hợp làm mũi thương! Mũi thương cần chính là vô kiền bất tồi**, cần chính là sắc bén!" Đằng Vĩnh Phàm cười, "Có điều, Tinh Văn cương chúng ta mua không nổi, cho nên... Vậy phải dùng Vạn niên hàn thiết đi đổi! Thanh Sơn, con hãy dùng khối Vạn niên hàn thiết bảy cân hai này tới Vạn Tượng lâu đổi lấy Tinh Văn cương."

Trong lòng Đằng Thanh Sơn nóng như lửa.

Tinh Văn cương làm cán thương, Vạn niên hàn thiết làm mũi thương, thần binh xuất thế này mới có thể hoàn toàn phát huynh thực lực của mình.

"Cha! Cần bao nhiêu Tinh Văn cương ạ?" Đằng Thanh Sơn dò hỏi.

"Thanh Sơn, con muốn trường thương dài bao nhiêu?" Đằng Thanh Sơn hỏi ngược lại.

Đằng Thanh Sơn đắn đo một chút, thân hắn cao chừng bảy xích bốn tấc (1m85), hơn nữa thời kỳ dậy thì đã khiến gân cốt sinh trưởng đến một cực hạn, hiện giờ chiều cao gần như không tăng trưởng nữa. Vậy độ dài trường thường tốt nhất có lẽ khoảng chín xích sáu tấc (1m4). Đằng Thanh Sơn liền nói: "Cha, thương này dài tốt nhất là chín xích sáu tấc, đương nhiên ngắn hay dài một hai tấc cũng không có vấn đề gì lớn."

"Thế nào gọi là vấn đề không lớn? Cha con rèn binh khí chín xích sáu tấc cho con, rèn ra chắc chắc phải là chín xích sáu tấc!" Đằng Vĩnh Phàm thoáng trầm tư nói, "Cây thương này Tinh Văn cương cần hẳn là vừa hơn trăm cân. Như vậy đi, con mua phòng trước một trăm linh năm cân Tinh Văn cương cho khỏi suy tính!"

"Con biết rồi, thưa cha." Đằng Thanh Sơn gật đầu.

"Con định lúc nào vào thành?" Đằng Vĩnh Phàm hỏi.

"Cha, con định ăn xong bữa sáng sẽ ngay lập tức vào thành. Có điều cha... Loại nguyên liệu trân quý như Tinh Văn cương này con phỏng đoán Vạn Tượng lâu sẽ không có nhiều hàng như vậy." Đằng Thanh Sơn nói, tại kiếp trước hắn đã biết rất nhiều nguồn cung cấp vàng của tiệm vàng cũng chỉ nhiều như vậy thôi.

Nghi thành chỉ là một thành nhỏ.

Một cửa hàng trong một thành nhỏ như Vạn Tượng lâu, loại nguyên liệu trân quý đó có thể tích trữ được bao nhiêu?

"Đúng, con nghĩ khá chu đáo hơn cha. Đúng là có thể Vạn Tượng lâu không tích trữ." Đằng Vĩnh Phàm bừng tỉnh, ông dù sao cũng chỉ là bình dân dưới núi, trong mắt họ Vạn Tượng Lâu là một cửa hàng rất hoành tráng, căn bản không nghĩ đến điểm ấy. Đằng Thanh Sơn vừa nói như vậy ông mới hiểu rõ.

"Cho nên hôm nay con vào thành có lẽ không thể trở về ngay trong ngày. Con chuẩn bị vào trong thành chờ đến khi hàng hóa tới tay rồi mới trở về." Đằng Thanh Sơn nói, hắn làm như thế cũng là phòng ngừa bị người ta theo dõi.

"Đằng Vĩnh Phàm lúc này mới cảnh giác, vội dặn: "Đúng, chờ mua được hàng hẵng chờ về. Còn nữa, con ở trong thành nhất định phải cẩn thận."

"Yên tâm, cha." Đằng Thanh Sơn khẽ cười, kiếp trước thân là siêu cấp sát thủ, một vài thủ đoạn ẩn nấp ám sát của sát thủ thời đại hiện tại hắn thực sự không để vào mắt. Nếu có người theo dõi mình đó chẳng khác nào thọ tinh uống thạch tín, muốn tìm đường chết.

o0o

Ngay sáng hôm ấy Đằng Thanh Sơn cất trong ngực một khối Vạn niên hàn thiết nặng bảy cân hai lạng cùng với hơn mười lượng bạc và vài đồng tiền, tay cầm một thanh đại khảm đao rồi tiến vào thành.

Sau khi vào thành.

Đằng Thanh Sơn trước tiên đi tới tiệm vải, tốn ba lượng bạc sắm cho mình một bộ trang phục. Dùng ba lượng bạc mua quần áo đối với bình dân phổ thông mà nói đó là xa xỉ. Đối với nội kình cao thủ mà nói chỉ có thể coi là 'tầm thường'. Đằng Thanh Sơn muốn làm chính là khiến người khác hoàn toàn không nhìn ra thân phận của mình.

Đó gọi là con người dựa vào cách ăn mặc, sau khi mặc bộ thanh sam thủ công khéo léo này vào, lưng đeo một thanh lợi đao khiến hắn một phong phạm của võ giả xông pha thiên hạ.

Tiếp đó lại vào một căn tửu lâu hưởng dụng một bữa cơm trưa thịnh soạn.

Đến buổi chiều Đằng Thanh Sơn mới đi về hướng Vạn Tượng lâu, khuôn mặt hờ hững của hắn lúc này khiến người đi đường xung quanh vừa nhìn lập tức cảm thấy không phải người tốt.

"Vào Vạn Tượng lâu chúng ta, xin mời bỏ binh khí lại." Hai nữ tử đeo kiếm trước của Vạn Tượng lâu đồng thời duỗi tay ngăn cản.

"Hừ!" Ánh mắt lạnh lẽo của Thanh Sơn quét qua hai nữ tử này.

"Cút ngay!"

Thân hình Đằng Thanh Sơn xông lên trước, trực tiếp đánh bay hai nữ tử có nội kình. Nhất thời một vài nội kình cao thủ trong Vạn Tượng lâu vội vàng bao vây lại, những người này toàn bộ đều là hộ vệ. Một người cầm đầu trong đó cẩn thận đánh giá Đằng Thanh Sơn một phen, chắp tay nói: "Vị huynh đệ này, vào Vạn Tượng lâu chúng ta hãy bỏ binh khí lại, đây là quy củ."

Ánh mắt ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Đằng Thanh Sơn quét về phía hắn, sát ý trong ánh mắt khiến đám người đó rùng mình.

Đằng Thanh Sơn kiếp trước chính là từ trong đống người chết bò ra, kiếp này mười tuổi đã giết sạch bầy sói. Hắn vốn chính là một sát thần, muốn chấn nhiếp đám nội kình cao thủ này không phải quá dễ dàng sao?

"Nghi Thành nho nhỏ này còn chưa có người có tư cách khiến ta bỏ binh khí xuống." Đằng Thanh Sơn ôm đao đứng lại lạnh lùng nói: "Bảo lâu chủ quản sự của các ngươi lại đây! Ta hôm nay tìm lâu chủ các ngươi có đại sự, ta không muốn giết người!"

"Đại sư huynh." Một hộ vệ trong đó ngó sang tên cầm đầu.

"Tên này chỉ cần một cú va chạm lập tức khiến hai vị sư muội không chút lực phản khảng, chúng ta đắc tội không nổi. Mau đi mời lâu chủ sư thúc." Thủ lĩnh hộ vệ thấp giọng nói.

Đằng Thanh Sơn liếc mắt qua đám người, hờ hững cười.

Cái gọi là quy củ, đó là nói với người thường. Bỏ binh khí? Cao thủ lợi hại thực sự binh khí vốn là sinh mạng, làm sao có thể vì một Vạn Tượng lâu mà bỏ binh khí được?

Quyển 3. Bạo vũ tập sát

Truyện convert hay : Phế Thiếu Trọng Sinh Trở Về