Chương 66: Ngoại viện chất lượng cao.
Làm sao để tăng cường khả năng phối hợp đoàn đội là một vấn đề lớn mà hai vị giảng viên cần giải quyết.
Chia nhỏ vấn đề ra, có rất nhiều việc mà họ phải làm. Đầu tiên một bài giảng bù vào phần lý thuyết thiếu hụt của mấy đứa nhóc này là không thể thiếu.
Sau đó là vấn đề của Trần Anh Khang và Lý Nguyên Từ. Hai người thông minh và xuất sắc trong lứa tuổi của mình, điều này hai vị giảng viên không phủ nhận. Nhưng kinh nghiệm còn chưa đủ, có thể họ đã đấu đơn nhiều lần, từ trong quá khứ ấy Lý Nguyên Từ và Trần Anh Khang tự rút ra cho mình một bộ đấu pháp mà họ cho là hợp lý với bản thân.
Hai vị giảng viên không bàn luận về tính đúng sai ở đây. Thực ra cũng không có gì cần bàn luận, đúng hay sai không quan trọng bằng có phù hợp hay không. Cách đánh tốt nhất là cách đánh phù hợp với bản thân mình nhất.
Nhưng nói về việc kêu gọi một đội ngũ thì nó lại khác. Qua chuyến huấn luyện bên ngoài, thứ hai vị giảng viên nhìn ra được chỉ là một Trần Anh Khang tự mình giải quyết vấn đề, trong khi Lý Nguyên Từ có phần áp đặt lối suy nghĩ và giải quyết của mình lên đoàn đội. Một chút trưng cầu ý kiến của họ không làm hai vị này cảm thấy đủ. Thứ họ thiếu là định vị đoàn đội, ôm đồm tất cả nhưng chưa phân chia rõ thế mạnh thế yếu của mọi người.
Còn một điều nữa là Trần Anh Khang và Lý Nguyên Từ đôi lúc quên đi cách biệt của cả hai với phần còn lại, họ cần những người đồng đội của mình làm quá nhiều. Dẫn đến những người khác cứ phải vội vã chạy theo. Những lúc khác, sự tự nhận thức về sức mạnh của mình lại khiến hai người gồng lên thái quá.
Trận chiến vừa rồi, ngay lúc họp bàn chiến thuật mà Trần Anh Khang bị lơ là chính là một biểu hiện. Bị kéo đi không chỉ có những người khác mà còn là chính tâm trí của cậu nhóc. Đến độ, khi nhìn lại Trần Anh Khang còn không hiểu nổi sao cậu ta lại làm như thế.
“Cần phải giảm tải cho họ.”
“Hoặc là dứt khoát để hai đứa nó ở một vị trí khác. Có thể như vậy sẽ làm hai đứa nó có thể mở ra một góc nhìn khác!”
Nói thì nói vậy, đến khi bắt tay vào thực hiện hai vị giảng viên liền gặp phải vật cản không hề nhỏ.
Ai lên làm chủ đạo? Bốn mắt nhìn nhau, Nguyên Phúc giảng viên cùng Tôn Hàng giảng viên đều nhăn mặt lại. Không ai làm được cả, chê hai người kia bảy phần thì những người còn lại cũng ngang ngửa mà thôi. Nếu không đã không bị hai tên khờ kia kéo đi hết lần này đến lần khác. Chưa kể, hai người còn có vũ lực làm đảm bảo. Dù là nó chẳng liên quan quái gì tới tính chiến thuật nhưng lại có thể làm mọi người trong đoàn đội của mình chịu phục.
Những người khác lên thay rồi lấy gì ra làm vững lòng người? Không có, chẳng có gì cả. Ai cũng có điểm sáng, lờ mờ mọi người đều có thể nhận ra nhưng mang nó ra soi sáng mọi người thì ánh sáng này lại chưa đủ. Nó chỉ như một ngọn đèn soi sáng khu vực nhỏ trong khi thứ mà đoàn đội mà hai vị giảng viên mong muốn lại cần một ánh trăng phổ chiếu đêm đen.
“Vậy chỉ còn một cách mà thôi.”
“Gọi ngoại viện.”
“Được, hai người kia cũng vừa làm xong nhiệm vụ, lần này coi như cũng có quen biết đại khái với mấy đứa này. Để tôi đi trưng dụng chúng nó.”
Tôn Hàng ra thủ thế đồng ý, sau đó Nguyên Phúc giảng viên liền bước đi kéo viện trợ. Trong lúc này Tôn Hàng giảng viên cũng không nhàn hạ, người bắt đầu lên kế hoạch tập luyện cho cả đám. Viện trợ chỉ là phương pháp, cách thức giải quyết vấn đề mà không phải đáp án cuối cùng. Vì dù sao khi lên giải đấu cũng không thể mang theo học sinh cũ vào được. Vẫn là cần đề cao huấn luyện, mài cũng phải mài ra cho bằng được.
Trong đêm tối, mười hai người còn đang say giấc nồng mà chẳng hay biết ở ngoài kia đã có cả một kế hoạch nhằm vào họ.
…...
“Phù Quang, Hà Âm hai vị này từ hôm nay sẽ hỗ trợ mọi người thực hiện bài huấn luyện trong những ngày tiếp theo.”
Giới thiệu sơ qua, Nguyên Phúc giảng viên liền bắt đầu ngay vào bài giảng của mình. Một tiết lý thuyết dài. Hiệu quả lại không được tốt cho lắm. Là vội vã hay sai sót gì, khó mà nói được. Nhưng, sự thật là sau bài lý thuyết khả năng cao là những người này càng thêm mù mờ về vấn đề mà Nguyên Phúc giảng viên muốn bọn họ hiểu.
Thấy đồng nghiệp của mình có khuynh hướng muốn đỗi đi lên. Tôn Hàng giảng viên liền tiến lên ngăn lại.
“Thời gian không đủ. Để bọn chúng tự tìm hiểu thông qua thực chiến đi. Sau đó chúng ta lại bù lại sau.”
Nghĩ nghĩ một hồi Nguyên Phúc giảng viên hay là vẫn đồng ý.
Người vẫn chia ra làm hai đội, thậm chí còn chia ra y hệt hôm qua. Thử thách cũng y nguyên như cũ khác nhau chỉ là hai người dẫn đội đổi từ Trần Anh Khang và Lý Nguyên Từ thành Phù Quang và Hà Âm.
Chiến thuật đề ra không thay đổi, thậm chí người cầm cờ cũng không có biến. Vẫn là Như Mẫn và Tiêu Nhất Huyên.
Bay lên trên cao, hai vị giảng viên lại thả mảnh lụa rơi xuống dưới.
Cũng là đoạt công nhưng lại có phần khác biệt, Phù Quang không cho Lý Nguyên Từ đi đầu công lên mà thay vào đó là Thạch Quang Hoại, không vội thả Ân Khuyết ra tuyến sau bắt lấy cờ mà từ từ để át chủ bài của mình ở cuối của nhóm đi cạnh Tiêu Nhất Huyên. Là đội hình công tới nhưng Phù quang vẫn kéo cả nhóm vào một tổng thể nhất định trong đó ba người có năng lực cao nhất không chỉ đảm nhiệm nhiệm vụ tiến công còn có nhiệm vụ quay xung quanh lá cờ của mình để bảo vệ. Còn lại hai người Bán Hạ và Tiền Nhất Tiêu vẫn được cử ra gây rối đội hình đối phương.
Bên còn lại, Hà Âm cũng xếp lại đội hình đôi chút. Không chỉ kéo Trần Anh Khang xuống, Hà Âm còn kèm vào bên cạnh Như Mẫn là bản thân cô và Tưởng Thành cùng với Phạm hình luật xem như lá chắn. Vòng tròn hộ vệ đãng đủ, giờ phải tạo thành một mũi t·ấn c·ông nhỏ, không cầu xuyên phá đối phương, chí ít trong mong muốn của Hà Âm thì nhóm nhỏ của cô gái thứ ba và Trần Thuật phải gây ra được tác dụng phân tâm mà cô cần.
Để lại một điểm đột phá, Hà Âm không quên để ý hai người này chỉ cần đội ngũ đối phương cử ra nhiều hơn hai người đi bắt nhóm tách lẻ ngoài xa của mình cô liền có cơ hội công lên c·ướp cờ.
“Ôm chặt lấy đừng để Lý Nguyên Từ cắt vào trong, bên này Tưởng Thành đừng quan tâm hai người kia nữa mà thủ vững đi.”
Im lặng là thế, đến khi vô trận Hà Âm lại phải nói liên hồi, gắn kết một đội ngũ để nó đi đúng với chiến thuật đề ra chưa bao giờ là việc dễ cả. Nhất là với một đội ngũ mà cô nàng mới làm quen như hiện tại.
Bên còn lại Phù Quang cũng hóa nhiều lời không kém.
“Bán Hạ, đi xa quá rồi, rút về đi. Ân Khuyết lên giúp Lý Nguyên Từ.”
Một vòng bộ một vòng hai bên giữ nguyên chiến thuật cốt lõi, nhưng biến hóa trên sân thì không nhàm chán như trước. Dụ địch tiến công, nghi binh bọc đánh. Một màn này khiến hai vị giảng viên phía trên cũng phải cảm khái không ít lần. Cũng là học trò họ chỉ dẫn nhưng không thể không nói hai người này tâm tư thật là đen.
Khỉ nhà nó còn có thể chơi như thế này. Không ít lần hai vị giảng viên cảm thán.
“Ông nói coi, thế này có làm những người khác có bị ngợp quá không.”
Nhìn xuống bên dưới hai đoàn đội bị quay như dế, Nguyên Phúc giảng viên hơi đắn đo một hồi rồi mới mở miệng.
“Chắc không đâu ,, ha.”