Chương 60: Vô hối.
Thành Nhạc Trạc ánh sáng vẫn sáng nơi nó có, bóng tối vẫn ôm lấy những gì muốn giấu mình đi hay phải dấu mình vào trong.
Hôm nay, một ngày bình thường… hẳn là bình thường. Ngày trời vẫn đỏ ửng hai lần thay phiên cho nó, màn đêm hằng có trăng và thật nhiều sao. Trong khu rừng ven thành, nhóm người của Hà Âm đang chậm bước đi ra cùng với đó là hai người Trần Anh Khang và Như Mẫn.
Bước chân chậm rãi mà nhẹ nhàng, đều là người tu luyện điều này khá là bình thường. Điều khác thường chính là tâm tình của những con người đang cất bước đi. Nặng không phải chân mà là lòng.
Nhìn lại thành Nhạc Trạc ở phương xa chỉ thấy một bóng đen to lớn bao trùm lấy khoảng không. Ngay lúc này, từ trong bóng tối ấy phóng lên một ngọn lửa. Như mũi tên, như sao sáng, như một đầu hỏa long lao thẳng vào bầu trời. Từ trong điểm sáng nhỏ bé nổ bể ra một màn pháo hoa đỏ rực. Bầu trời Nhạc Trạc như đang đổ xuống một cơn mưa máu. Tinh hỏa điểm lên giữ trời rồi nhanh chóng tắt đi.
Có lẽ nó cũng giống với cuộc đời không ít người vào hôm nay.
“Đi thôi.”
Nói rồi, Hà Âm cởi ra tấm áo choàng màu đỏ vứt qua một bên rồi phóng thẳng vào thành. Lúc này đoàn người cũng tăng tốc chạy theo, mỗi người đeo lên bên tay trái một mảnh lụa màu ngọc bích giống với màu của đồng phục học viện Lam Thiên. Một trong số những người này ném cho Trần Anh Khang và Như Mẫn mỗi người một mảnh vải tương tự. Cột vải lên tay hai người cũng nhanh chân chạy vào.
Một bên khác, nhìn thấy pháo hoa bay lên dường như dự cảm được có gì đó không đúng, cô con gái của Phạm gia vốn định chờ Trần Anh Khang nhưng bây giờ lại cất bước chạy vào thành.
Trong thành, sau khi thả pháo hoa bay vào bầu trời, Phạm thương gia thở ra một hơi dài.
Quay lại nhìn đám người phía sau, liếc một vòng rồi nhìn lại cây thương trong tay. Siết chặt tay cầm thương, ánh mắt người chìm xuống vào khoảng không phía trước. Hắn ta dùng âm thanh nhỏ bé tự lẩm bẩm với bản thân.
“Phạm Tam Đường. Lâu quá rồi, lâu quá rồi, không còn ai nhớ tới ngươi nữa, không còn ai nhớ tới mũi thương từng chinh chiến ngoài kia nữa rồi.”
“Đi thôi.”
Không hô hào gì cả, Phạm Tam Đường chỉ nói lên hai chữ, cũng không vội vã bước đi. Người người như một dòng lũ đen từ từ bước đi trong im ắng. Trong đó có cả Tiền Nhất Tiêu và Phạm Hình Luật cũng đi cùng, chẳng giải thích điều gì, lão quản gia chỉ đưa cho hai người nhìn tới tấm huy hiệu của học viện. Thế là đủ rồi. Đeo lên miếng vải màu ngọc bích như những người kề bên, hai người đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Dường như tòa thành này có ai đó đã thông báo từ trước mà đường đoàn người đi vắng lặng đến lạ kỳ. Mọi cánh cửa đều được đóng kín, mọi ánh đèn đều bị dập tắt, tự như ánh pháo hoa ban nãy, tất cả đều chìm vào bóng tối.
Gió nổi lên rồi. Một cơn gió rít lạnh như từ cửa địa ngục thổi tới. Nhưng không, nó thổi tới từ nhịp chân dồn dập, đập xuống nền đường.
Những bóng người hai bên Phạm Tam Đường nhanh chân chạy lên phía trước, từ trong lớp áo choàng màu đen rút ra những thanh đao sắc lạnh. Ồ ạt xông tới, họ đạp đổ cánh cổng đen trước mặt. ‘Hồng gia’ nhìn tới tấm biển, Phạm Tam Đường vẽ một đường thương chặt nó ra làm hai.
Như nơi mà Phạm gia ở, nơi đây cũng là một căn nhà rộng lớn, nhưng khác nhau là bao quanh nó Phạm gia trồng lên một rừng cây còn Hồng gia lại để thành sân cỏ.
Tiến qua cổng, đoàn lũ đen chia ra làm hai chạy về hai bên, Phạm Tam Đường đi ở giữa cứ thế đi thẳng vào.
Bên trong nhóm người đối diện cũng đã đứng đợi từ trước. Đao ra khỏi vỏ, bên này liền có một người bước ra, ném mồi lửa vào đống củi chất đống sẵn. Hai đoàn người lập tức tách ra thành hai hướng quay quanh đống lửa to.
Mặc kệ người ở trong làm gì, bên Phạm Tam Đường hay là vẫn chậm rãi kéo người vào trong. Thời gian cứ thế trôi qua trong sự im ắng. Từ đằng xa, những bóng người cấp tốc chạy tới. Có nhập vào đoàn người Phạm Tam Đường dẫn đầu cũng có người lướt qua mà tiến vào đoàn người của Hồng gia.
Nhóm của Hà Âm, hai người Trần Anh Khang và Như Mẫn. Bên kia cô con gái và hai người Bán Hạ cùng Thạch Quang Hoại cũng đang trên đường tiến vào trong sân rộng.
Nhìn thấy con gái mình tiến đến, Phạm Tam Đường cũng không nói gì chỉ khẽ thở dài một hơi. Lão quản gia hiểu ý đi ra bảo vệ tiểu thư.
Bên này sáu người đội của Trần Anh Khang tụ lại một chỗ. Nhận lấy thêm hai tấm vải đeo lên, Trần Anh Khang cũng không có nói rõ mọi việc. Chỉ dặn mọi người nhớ tự bảo vệ bản thân mà thôi.
Ngọn lửa c·háy l·ớn, càng cháy càng lớn, hơi nóng lan ra tứ phía nhuộm đỏ khuôn mặt tất cả mọi người. Lửa cháy, cháy mãi rồi cũng phải dập tắt. Tro chưa tàn, tro chưa lạnh, hai bên đã dẫm đạp lên tàn lửa mà nhào vô nhau. Như thể muốn dập tắt mảng tro phía dưới, từng lưỡi gươm nhấc lên rồi chém xuống, máu bắn thành dòng, rơi xuống phía dưới thành những tiếng xì xì. Ngoài âm thanh đó ra là những âm thanh của kiếm va vào đao, của binh khí chặt qua lớp thịt, tiếng la hét, tiếng chửi bới, bỗng chốc vang lên tứ phía, bao trùm cả sân rộng hiện tại đã là một chiến trường. Phạm Tam Đường nhấc lên cây thương của bản thân, một vòng lôi điện hiện lên từ lòng bàn tay nhanh chóng lan ra cả thanh thương và kéo lên bao trùm lấy thân thể. Phạm Tam Đường lao thẳng về phía trước.
Bên này, gia chủ Hồng gia cầm lên một thanh côn hai đầu rực cháy ánh lửa cũng không yếu thế mà lao vào đánh với Phạm Tam Đường. Hai người vừa lao vào nhau liền kích lên một trận sóng xung kích đẩy lùi tất cả những kẻ ở xung quanh. Phạm Tam Đường đâm thẳng thương, gia chủ Hồng gia cầm côn nhảy lên cao rồi nệm thẳng xuống.
Như giao long xuất hải, Phạm Tam Đường cầm chắc phần cán thương, tay phía trên uốn cổ tay làm cho đầu thương ép ngẩn lên trên đâm thẳng vào đầu gậy đánh xuống.
Hai người va trạm không ai có được lợi thế. Gia chủ Hồng gia rơi xuống, vừa chạm đất liền kéo côn múa ngang trước mặt cản lại mũi thương đã vòng lại mà đâm qua. Kéo thân thương ra sau, Phạm Tam Đường thực hiện đâm lên tiếp về phía trước. Gia chủ Hồng gia múa côn thành vòng đánh tan đòn công tới. Lửa và sét chớp nổi liên hồi mỗi lần hai binh khí v·a c·hạm vào nhau.
Một góc khác của chiến trường đoàn người của Trần Anh Khang dựa vào nhau mà chiến. Trần Anh Khang và Thạch Quang Hoại công ở phía trước, ở tuyến giữa Bán Hạ cùng Tiền Nhất Tiêu phụ trách bổ đao, hai người Phạm Hình Luật và Như Mẫn thì ôm lấy nhiệm vụ bảo vệ hai bên hông của đội người.
Chảo thủ kéo ra từng vệt máu tanh, bên cạnh Thạch Quang Hoại đánh như bạt mạn, nắm đấm ngang qua lưỡi gươm mà tiến tới, quyền tung ra cùng chưởng, hai người phía trước điên cuồng lao vào mở đường. Đạp tung lên lớp tro chưa tàn, những điểm hỏa tinh nhỏ bé bay lên theo những dấu chân người bước tới.
Cả chiến trường một lần nữa bị nhuộm đỏ, nhưng lần này không phải là màu đỏ của lửa mà là sắc đỏ của máu.
Không ai trốn chạy, cũng chẳng có đường nào để lùi lại. Người Phạm gia ngã mình xuống đất, mảnh thổ địa này chưa từng c·hết đi nhưng lại quen thuộc đến lạ kỳ. Cứ thế nhắm mắt cũng không phải quá tệ.
Những kẻ vô vọng phía bên kia chiến tuyến không có đường nào để đi. Thành Nhạc Trạc bao lên một vòng ánh sáng thủ hộ. Thủ hộ những con người ở trong thành, nhưng với lũ dã thú nào có khác gì một chiếc lồng giam không có lối thoát. Vùng vẫy trong ‘biển lửa’ gia chủ Hồng gia cũng chẳng biết được hắn đang chiến vì cái quái gì, chỉ có một côn, một người điên cuồng lên.
Hắn điên, kẻ khác cũng điên đâu khác, ai trong ‘biển lửa’ này chẳng bị đốt cháy. Phạm Tam Đường họa một vòng bán nguyệt thương, ánh sáng bạc vẽ cùng với tia chớp vàng, bạt mạng mà đánh tới. Vừa chạm vào côn của gia chủ Hồng gia thanh thương liền khựng lại. Người cầm thương bước chéo chân tiến tới, đâm thương vào thành một chiêu thiên kích. Cùng lúc này Phạm Tam Đường hét lớn một tiếng, cả người ông ta nổi lên ngàn tia điện, điên cuồng phóng ra ngoài. Không chịu thua kém, gia chủ Hồng gia cũng hét lớn, không lùi mà tiến, mặc kệ đầu thường xuyên qua người, hắn muốn đập nổ đầu tên đối diện. Trường côn như nộ long, tạt ngang mà vỗ xuống. Tiếc rằng mũi thương đã xuyên trước vào người, Phạm Tam Đường đồn toàn lực xoáy lấy thân thương. Sau đó chỉ còn hắn ta và một mảnh mưa máu, trường côn vẫn va được vào đầu hắn, nhưng đã chẳng còn bao nhiêu lực.
Chiến trường xung quanh cũng không kém mấy mà ngừng lại.
Không lâu, chẳng mất bao lâu mà đầu người b·ị c·hém rơi xuống đất. Khắp nơi đều là người thở phì phò, nhưng chẳng có ai ngã xuống, bên dưới nền đất máu đã chảy thành dòng.