Chương 57: Lần nữa vào đấu trường.
Thời gian giảng bài nói lâu cũng lâu mà nói nhanh cũng nhanh.
Kéo lấy sáu người thêm một học trò ngoài hiên, Nguyễn lão sư giảng đến tầm trưa thì dừng lại.
“Được rồi, mọi người đi xuống, nghỉ ngơi qua tầm trưa đến chiều chúng ta lại lần nữa tới đấu trường.”
“Vâng, thưa lão sư.”
Ra khỏi cửa vừa hay gặp được Nguyễn Tuấn đứng bên ngoài, cả đám bèn hợp lại tiến tới nhà ăn. Thành thật mà nói, nghe giảng rất thoải mái nhưng giảng xong còn đói hơn cả tập võ nữa.
…..
Đi ngược đường quay về thành, trong lòng Trần Anh Khang ngập tràn suy nghĩ. Bắt đầu liên kết các dữ kiện.
Nhìn tới cổng thành, Trần Anh Khang nhìn tới hai chữ ‘Nhạc Trạc’ thở dài một hơi.
“Xem ra vẫn cần gặp được một vài người.”
Đi vào thành thời gian đã tối, Trần Anh Khang trước tiên ghé về nơi ở, mặc lên tấm áo choàng rồi rời khỏi nơi ở.
Vòng một đường ra tới gần khu vực nhà của Phùng Lâm. Tới điểm hẹn trước, Trần Anh Khang hay là muốn làm ra ký hiệu, gọi Bán Hạ ra. Muốn gặp được Phạm thương gia có lẽ vẫn là dùng khuôn mặt vị đoàn trưởng trước đó thì phù hợp hơn, dù có thể người ta đã biết là giả. Nhưng giả với thật đôi khi cũng rất quan trọng, cách cái mặt ai biết được ngôn ngữ sẽ đi về đâu.
Vừa định gõ lên nhịp điệu, Trần Anh Khang bỗng phát hiện có điều không đúng. Nơi này có chút yên tĩnh quá mức. Cảnh giác một chút, Trần Anh Khang quay qua vòng vo một hồi tìm xem thử có gì khác thường hay không.
Quả nhiên, bên một góc tường khác Trần Anh Khang liền phát hiện được hai bóng người. Rút ra kinh nghiệm lần trước, lần này trong tay của hai người cũng cầm lấy một viên ‘Vệ Linh’. hai người lén lút tiến vào phía trong nhà của Phùng Lâm. Đi theo đằng sau, Trần Anh Khang đeo sẵn lên bao tay nhưng không vội động thủ.
Nhìn tới một lần nữa tiến vào trong. Đám người này muốn làm cái gì.
Không ghé qua chỗ đoàn người của Trần Anh Khang, cũng không tiến tới chỗ mà Phùng Lâm ở lại. Hai gã này đi thẳng ra phía sau, tới một gian phòng. Trước cửa phòng đóng cửa, ngoài hiên có một bộ bàn ghế đặt tại giữa sân.
Hai người tiến đến, một người cúi xuống đào lên một thứ gì đó. Một người đứng lặng canh gác.
Có chút xoắn xuýt, hiện tại có hay không muốn bắt lấy hai người này. Từ thân pháp đến xem cũng không phải quá mạnh.
Rốt cuộc Trần Anh Khang vẫn là nhịn lại. Lấy đi hay để lại đều được, tính tới nếu mà quan trọng hẳn đã bị lấy đi, còn để lại hiển nhiên bí mật thế này cũng không có khả năng cao là dùng ngay lập tức.
Trần Anh Khang nhịn lại một hồi, hai người cũng nhanh chóng rời khỏi. Trần Anh Khang một lần nữa theo đuổi phía sau.
…..
Nghỉ ngơi đã xong sáu người theo phía sau Nguyễn lão sư tiến vào đấu trường. Trang phục võ quán lại đeo lên mặt nạ. Ngoài họ ra còn đi theo một số môn đồ của võ quán.
Đến nơi, khác với lần trước nhóm của Lý Nguyên Từ tiến tới. Lần này đấu trường rất là đông người.
Xanh đỏ tím vàng lục lam chàm tím, mọi màu võ phục đều đủ cả. Người không biết còn tưởng là đại hội võ lâm hay gì.
Lý Nguyên Từ hơi đánh mắt, Ân Khuyết tiến tới dựa sát vào cạnh Nguyễn Tuấn.
“Đại ca, cho hỏi chút chuyện.”
“À, ừ.”
“Chuyện hôm qua không ai quản sao.”
“Mọi người nói võ quán kia à. Có chứ, nhưng không phải có học viện cùng với ông của ta căng lên chống lấy sao.”
Nói cũng đúng, Ân Khuyết không dây dưa mấy cái vấn đề vụn vặn này nữa mà quay qua hỏi.
“Hôm nay có hội gì sao, sao đấu trường lại nhiều người như thế.”
“Cũng là, không phải mấy người khêu chuyện sao.”
Ngạc nhiên nhìn lại Nguyễn Tuấn, không phải nói không còn là vấn đề nữa hay sao. Giờ lại nói là do chúng ta là sao.
“Bình thường, ai cũng muốn mặt mũi, đầu năm nay không có mặt mũi đều rất khó lăn lộn mở.”
Lý Nguyên Từ thầm nghĩ, xem ra vẫn là vấn đề cũ mà thôi. Thế lực mới và thế lực cũ tranh dành, nói bọn hắn gây mâu thuẫn không bằng nói rằng bọn hắn là kíp nổ thì hơn.
Nhìn nhìn lại, Nguyễn Tuấn giờ mới nhận ra hình như quên mất giới thiệu cho sáu người này mấy cái thế lực nơi đây. Không quan trọng, giờ nói cũng như vậy.
Nghĩ thế, Nguyễn Tuấn đi lại gần rồi chỉ cho bọn họ về đám người phía trong.
“Bên trong có tám nhà thêm chúng ta nữa là chín. Trong đó thế lực cũ gồm năm nhà võ quán, hiện tại nói ra thì mất công. Hơn nữa chưa chắc mấy người còn ở đây được bao lâu cũng không cần nhớ làm gì. Tính đi tính lại nhớ màu vẫn là nhanh nhất.”
“Trong này thế lực cũ bao gồm cả chúng ta lấy năm màu là trắng, đen, đỏ, lam và lục. Thế lực mới gồm năm màu còn lại cam, vàng, chàm, tím.”
“Tay trên, tay dưới không quang trọng, dù là nhà võ quán yếu nhất, các người phía dưới cũng không có yếu, người dạy vẫn còn, võ học còn đó. Yếu thế hay là ở cấp cao mà thôi.”
Nói qua loa vài câu xem như cho đám người Lý Nguyên Từ hiểu sơ ai bạn ai địch là được, nhiều hơn cần gì quản nhiều thế. Nói rồi Nguyễn Tuấn rời đi, để lại sáu người chậm rãi suy nghĩ.
“Xem ra nhiệm vụ của chúng ta chỉ cần đấm nhau là được.”
“Nói thế cũng không sai, chủ yếu chúng ta làm tấm bia này quá mức chói mắt rồi, hiện tại cũng không cần làm gì thêm nữa cũng kéo không ít cừu hận.”
“Ý là cả đám đều là người xấu.”
“Cũng không hẳn, trên lừa dưới gạt mà thôi. Người vì mặt mũi, người vì lợi ích dẫn đến kẻ yếu chỉ biết rằng chúng ta g·iết người chứ không biết lý do vì sao.”
“không hẳn là luôn luôn như thế, nhưng chậm tới vài ngày mới có sự thật cũng không phải khó khăn gì.”
“Sự Thật sớm muộn gì cũng tới.”
Tưởng Thành cười mỉa một cái.
“Không phải sao.”
Lý Nguyên Từ cũng khẽ bĩu môi. Nhìn đến ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của đám người đối diện liền hiểu được. Câu chuyện hẳn là được kể theo một cách khác. Thêm thắt thế nào, nhóm người Lý Nguyên Từ lười quản, muốn cũng không quản được.
Nghĩ nghĩ một hồi chưa chắc là một chuyện xấu, có động lực chiến đấu càng hăng. Chỉ cần không c·hết được hiển nhiên sẽ mạnh lên rất nhiều.
Võ quán bên này không nguyện ý nói rõ có lẽ cũng có một phần lý do này bên trong.
Nghĩ nhiều cũng vô ích, sáu người tiến đến hàng ghế phía trên lựa một chỗ rồi ngồi cùng nhau. Từ từ theo dõi. Chưa nói đến việc hiện tại mọi người mới bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi, Lý Nguyên Từ cũng không định cho đoàn đội của mình lên sớm. Nhìn nhiều, nghe nhiều, học nhiều, tuy làm ra vẻ không để ý nhưng cũng không phải thật cứ thế mà lao ra.
Số người nhiều cũng nhanh chóng lấp đầy chỗ ngồi. Ngoài khác màu áo, mọi người hay là không có gì khác biệt nhiều lắm. Chẳng thể nào chỉ từ mắt nhìn mà nhận ra ai là người nắm quyền ở đây. Đảo mắt một vòng cả Nguyễn lão sư và Nguyễn Tuấn đều không có ở đây. Có lẽ những người khác cũng là như thế, đều không ở đây ngồi cùng bọn họ.
Ngồi xuống xong bắt đầu tiến vào quá trình đối luyện. Do thời gian đặc thù, không hề có danh sách từ trước đều là tự mình lên đài.
Bốn đài chia làm hai, mỗi bên thế lực trèo lên hai đài. Như đã có trao đổi từ trước hay cũng có thể là trước đó từng đánh qua. Thủ đài hai người, công đài hai người mỗi bên đi tới bốn người tiến lên trên sàn đấu.
Như đã quyết định chủ ý Lý Nguyên Từ liền an tâm ngồi xem. Kéo được bao lâu thì kéo, không kéo được nữa thì lên đài. Bao lớn chút chuyện.