Chương 53: Nguyễn lão sư.
Âm đứng trước cửa, con mắt từ từ nhìn đến khuôn mặt từng người. Có người vẫn còn đêu mặt nạ có người thì không. Nhưng mùi máu tanh thì trên ai cũng có.
Âm thích những con người mạnh mẽ, cô cũng không ưa phải kéo theo một đám nhóc lắm cảm thương còn chưa nhìn rõ cái cách thế giới này vận hành.
Nhưng, thế này quá giống quân binh rồi. Không biết bằng một cách nào đó Âm nhìn thấy một phần máu lạnh bên trong có người kia. Khác hoàn toàn với cha của hắn lại cực kỳ giống kẻ thù của ông ta.
Vì sao nhỉ?
“Đi thôi.”
Nói rồi Âm quay người bước đi. Lý Nguyên Từ và năm người còn lại nhanh chân bước theo sau.
Tốc độ không quá vội, Âm dẫn sáu người đi ngược về thành, trên mặt đã đeo lên mặt nạ toàn bộ.
Không nói một lời đoàn người hiên ngang đi qua. Lúc này phía trước xuất hiện một đội ngũ chặn đường.
Một tên trung niên cầm một cây thương, hắn bay đến bên dưới một toán võ giả chạy theo sau, trên người cầm theo đao kiếm các loại.
“Các ngươi….”
Lời nói chưa kịp nói xong đầu của tên mới bay đến đã lăn long lóc trên mặt đất.
Đoàn võ giả thấy thế liền sợ hãi mà dừng chân, nhanh chóng chia ra làm hai phía, nhường lại lối đi chính cho nhóm người Âm rời đi.
Sáu người Lý Nguyên Từ cũng không thể nhìn thấy bất kỳ động tác nào dù là Âm ở ngay trước mặt họ.
‘Võ quán An Hòa’ Âm đưa người tới nơi liền rời đi mất chỉ để lại sáu người ngơ ngác đứng trong sân rộng, bốn phía các võ sinh vừa luyện tập vừa chú ý qua bên này.
Từ bên trong đi ra một thanh niên vạm vỡ, mặc lấy trang phục võ thuật màu đen. Da như thiết chùy, thân cao, vai rộng, người thanh niên mang một gương mặt nghiêm nghị tên là Nguyễn Tuấn. Đi đến trước mặt sáu người không giải thích gì, Nguyễn Tuấn chỉ ra tay ra hiệu mọi người đi theo.
Võ quán được chia làm ba phần, trong đó có một sân rộng phía trước có cổng đề tên võ quán bên ngoài và hàng rào bao quanh, sân này để dạy dỗ đám con nít bắt đầu bước vào con đường luyện tập nên trên sân hầu như không có gì hết chỉ chia ra các lớp giảng dạy. Sân rộng có thể chứa đến mười lớp mỗi lớp bốn mươi người cùng luyện tập một lúc. Và bình thường số người này luôn là đủ số. Là một trong năm võ quán lớn và lâu đời nhất ở đây, võ quán An Hòa không cần ra ngoài tìm kiếm môn đồ như các võ quán nhỏ khác. Ngược lại người muốn vô võ quán còn phải thông quan nhiều vòng khảo nghiệm khác nhau.
Phân tách phần sân rộng phía trước với phần trung tâm võ quán là một gian nhà lớn hình chữ nhật chắn ngang đường. Được xây thành ba ô chữ nhật nhỏ hơn trong đó căn nhà chữ nhật ở giữa là nhỏ nhất có độ rộng là hai mươi mét với mặt tiền là bốn mươi mét. Mái được lợp từ các miếng ngói màu đen, bên dưới là lớp xà ngang, dầm và cột được dựng lên bằng cách thân gỗ to màu đỏ.
Gian chính điện này là nơi đặt bàn thờ của võ quán, bên dưới đặt hai bên hai giá binh khí lớn.
Hai gian nhà khác đặt tại hai bên là các phòng học lý luận của võ quán.
Tách ba gian nhà ra với nhau là hai lối đi thông ra đằng sau.
Nguyễn Tuấn dẫn mọi người đi theo một trong hai lối đi, trước khi gặp người mà sáu người cần gặp họ cần tắm rửa và thay một bộ đồ mới chứ không phải mang theo một thân máu tươi đi gặp người. Nhất là hiện tại Tưởng Thành vẫn còn đang để ngực trần đi tới nơi.
Chỉ cho sáu người phân biệt khu vực nam nữ, lấy đồ cho sáu người, Nguyễn Tuấn đi ra ngoài chờ đợi. Lúc đi ra cậu còn không quên nhắc nhở một câu.
“Nhớ đeo lên mặt nạ.”
Bên trong sáu người nhìn nhau.
“Cần thiết sao!”
“Hẳn là, mặc kệ nó là thế nào cũng nên nhanh cái tay lên. Hiển nhiên người đang đợi chúng ta là một người trưởng bối, để họ chờ lâu sẽ thật thất lễ.”
Nói rồi đoàn người chia nhau vào các phòng đi tắm rửa, sau đó thay trang phục mặc vào.
Một thân võ phục cùng màu đen với trang phục mà người trong võ quán đang mặc. Nhưng khác với Nguyễn Tuấn đeo lên một chiếc đai màu đỏ, sáu người lại đeo đai màu trắng.
Để nguyên chiếc mặt nạ trên mặt đúng như những gì Nguyễn Tuấn nói. Sáu người lại theo bước cậu ta đi gặp người cần gặp.
Tiếp tục đi sâu vào trong, sáu người được Nguyễn tuân dẫn đến một trạch viện nhỏ. Bên trong có một hồ nước đặt lên một ngọn giả sơn. Bên cạnh còn đặt thêm vào một gốc cây lớn.
Dưới gốc cây sáu người nhìn tới hai người đang chậm rãi thưởng trà, một lão giả mặc đồ màu xám và một người thanh niên khác không có mặc đồng phục của võ quán.
Thấy có người vào đang ngồi quay lưng lại với cửa, người thanh niên quay người lại. Nhìn đến khuôn mặt tươi cười này Tiêu Nhất Huyên và cô gái thứ ba nhận ra ngay là người đã tiến tới bắt chuyện với họ trong đấu trường. Tuy ở đó người bắt chuyện với họ rất nhiều nhưng thần thái của người này quá khác biệt và đặc trưng làm hai người dễ dàng nhận ra.
Gã thanh niên mỉm cười nhẹ nhàng ra dấu chào hỏi, quay lại uống cạn ly trà rồi từ biệt với lão giả áo xám. Lão giả mỉm cười hòa khí đáp lại. Người thanh niên đứng lên làm như thân thiết lắm mà bá vào vai Nguyễn Tuấn kéo cậu ta ra ngoài. Nguyễn Tuấn cũng không có phản kháng gì, hiển nhiên họ thật sự là hai người thân thiết với nhau.
Lần này sau bóng lưng hai người mắt lão giả áo xám có chút giật giật nhẹ. Nhìn tới đoàn người mới vào lão giả chậm bước đứng lên đi vào trong. Vừa đi vừa nói vọng ra ngoài.
“Vào đi bên ngoài không đủ chỗ ngồi.”
Bước chân theo vào thấy lão giả đã ngồi xuống trước, sáu người cũng không ngần ngại mà tìm chỗ ngồi xuống.
“Ta chính là vị Nguyễn lão sư mà tên kia giới thiệu cho hai cô gái ngồi đây, mọi thứ đi theo kế hoạch của đám người kia có lẽ một hai ngày tới chúng ta sẽ gặp mặt nhưng hiện tại sớm hơn cũng không phải là vấn đề gì.”
Nghe thấy thế Lý Nguyên Từ quay qua nhìn hai cô gái, ban nãy, không biết là đi đâu với lại gặp ai. Hai cô gái chưa kịp kể chuyện này với mọi người. Hiện tại cô gái thứ ba nhẹ giọng kể lại, không ngại có Nguyễn lão sư ngồi đây mà cô kể cho cả người nghe.
Vốn chỉ là một cuộc gặp ngắn, cô gái thứ ba chỉ dùng đôi ba câu là gói gọn hết tất cả nội dung. Không đợi Lý Nguyên Từ đặt ra câu hỏi, lão sư đã phá lên cười.
“Ha ha, làm ra vẻ, ta ngứa mắt tên này lâu rồi.”
Thấy vậy, sáu người không khỏi sửng sốt với một màn bên ngoài. Như hiểu được suy nghĩ của họ, Nguyễn lão sư cũng không giấu giếm.
“Ta với tên nhóc đó vỗ đã không ưa nhau từ lâu rồi, hai người cũng biết rõ. Ban nãy, làm vậy cốt chỉ để chọc tức nhau mà thôi.”
Nói đến đây vị này không khỏi có chút buồn bực, cái tên ông ta ghét không biết bỏ bùa mê thuốc lú gì mà lại có thể chở nên thân thiết với vị cháu trai bảo bối của mình. Nhất định phải tìm cách cho cháu của mình nhận ra gương mặt giả tạo của tên đó. Thần nhủ với lòng, Nguyễn lão sư quay lại với việc chính.
Chẳng là học viện cùng với võ quán trong một lần điều tra đã phát hiện trong nhóm người võ quán mới mở có trà trộm vào một nhóm người mang ý đồ xấu, không phải tất cả nên họ cần điều tra cho rõ và cũng cần thu thập thêm chứng cứ.
Hiện tại tiến độ điều tra đã không sai biệt lắm nhưng phía đối diện hình như đã phát giác ra có gì đó không đúng. Để tránh cho những người điều tra phía trước bị lộ ở thời khắc then chốt này. Học viện quyết định thả ra một nhóm người tạo chú ý và thu hút ánh nhìn của địch thủ. Nhóm người này chính là sáu người đang ngồi nơi đây. Vừa làm ra tác dụng của một quân cờ nghi binh tạo thế cho nhóm khác tiến tới tiếp quản quá trình điều tra vừa để cho họ có thêm kinh nghiệm thực chiến.
Nó rồi Nguyễn lão sư không khỏi cảm thán.
“Mấy cái người học viện các ngươi, làm việc thật rườm rà. Mưu mưu kế kế chi bằng thống nhất làm một đao cho xong việc, ta không tin kề đao lên cổ bọn hắn, bọn hắn còn dám không mở miệng ra.”
Nói rồi vị này quay qua liếc nhìn Lý Nguyên Từ cùng Tưởng Thành sau đó lại nhìn những người còn lại.
“Mấy tiểu tử ta rất ưa thích mấy đứa đấy. Sao nào, có muốn đổ một nơi phát triển hay không?”
‘Đùa gì thế!’ Nhưng đọc được nội tâm của sáu người Nguyễn lão sư nói thêm vào.
“Không cần vội trả lời, mấy đứa cứ từ từ suy nghĩ. Ta nó mấy đứa đổi của không phải tiến đến chỗ ta mà là tham gia vào q·uân đ·ội. Nói đến ta vẫn còn có vài phần mặt mũi có thể nói chuyện với đô đốc hiện tại.”
Móa thì ra là đại lão ẩn hình, sáu người không khỏi hoảng hốt, sau đó liền suy nghĩ đi lên. Võ quán nhỏ không tính là gì nhưng hệ thống giáo dục trong q·uân đ·ội nói đến thực sự không phải một đường ra kém.
Thấy vậy Nguyễn lão sư vui vẻ nở nụ cười. Lần này mà đào được chân tường của học viện Lam Thiên thì phải gọi là chuyện vui lớn lắm.
“Ha ha, trước hết mấy đứa đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai ta dẫn mấy đứa lên lôi đài đấm nhau.”
Nói rồi Nguyễn lão sư đi ra khỏi cửa, dồn lực mà hét lớn.
“Nguyễnnnnnnnnn Tuấnnnnnnnnnnn.”