Chương 47: Võ luyện tâm, tâm khởi võ.
Đối thủ trận đầu của Lý Nguyên Từ là một gã vạm vỡ. Ngực trần, hắn mặc lấy một chiếc quần màu đen có cột một mảnh da thú ở hông. Gã ta cầm lấy một thanh đao dài tầm 80 cm, cán là loại hai tay kéo dài ra sau đến 40 cm.
Mày rậm, mắt to, râu hùm vểnh ngược. Vừa nhìn thấy có người lên đài gã ta liền múa đao mà chạy thẳng đến. Vung đao bổ xuống.
Một đao bổ mạnh, hắn cầm đao theo kiểu thẳng với biến thể cầm đao ngón cái đặt trên phần bằng của lưỡi. Hai chân hạ tấn, xoay cổ tay đưa lưỡi đao từ dưới đưa lên tạo thành một đường chém rộng.
Từ tốc độ phát lực, ra chiêu và lực công phá đến xem, đối thủ của Lý Nguyên Từ hẳn còn tại cửu luyện đỉnh.
Thắng trận không tính khó, Lý Nguyên Từ có ưu thế cả về sức mạnh tốc độ lẫn cả độ nhạy bén đều áp đảo đối thủ. Hơn nữa, khi bí quá Lý Nguyên Từ còn có thể lựa chọn công đối công, với sức chịu đựng và hồi phục của cực cảnh bất hoại thì những v·ết t·hương do đao kiếm bình thường khó lòng gây ra tổn thương chí mạng. Đương nhiên cái này không tính tới sắt thường được gia trì lực lược khác.
Tuy có thể thắng nhanh nhưng Lý Nguyên Từ không lựa chọn như thế, mà cậu muốn dành thêm thời gian đối chiến để hiểu hơn về đối thủ của mình.
Phần lớn mọi người chú tâm luyện lực và Lý Nguyên Từ là một thành viên trong đó nhưng không phải mọi người đều như vậy. Có một bộ phận bỏ qua vấn đề võ hồn có thể xung khắc mà lựa chọn luyện tập võ nghệ từ tận khi bắt đầu.
Việc có nền tảng chiêu thức, kỹ pháp cùng với việc biết cách sử dụng các binh khí, hiển nhiên biến những người này trở nên vô địch trong cảnh giới cửu luyện. Nhưng nó chỉ hoàn toàn đúng ở cảnh giới ban đầu.
Trong thế giới bình thường việc luyện võ từ nhỏ là một yếu tố quan trọng để quyết định thành quả sau này vì trong quá trình này căn cốt chưa định hình có thể rèn luyện thể chất trở nên phù hợp với việc luyện võ, hơn nữa thời gian cũng là một vấn đề lớn. Khi luyện tập từ nhỏ sẽ có nhiều thời gian để phát triển hơn từ đó tạo ra khoảng không gian để sau này có thể tiến bộ đi lên.
Nhưng khi có thêm không vật chất lại khác, qua thời gian được không vật chất tẩm bổ thân thể con người sẽ chỉ càng tốt hơn mà thôi. Khi vượt cảnh tuổi thọ của người tu luyện cũng được tăng lên tạo ra nhiều thời gian hơn cho việc luyện tập võ thuật. Việc đồng thời tu luyện võ học thường sẽ kéo chậm tiến độ lên cấp trong quá trình cửu luyện của người tu luyện khi đem ra so sánh với người chỉ thuần túy luyện lực.
Những ưu điểm ban đầu hầu như không còn tồn tại tưởng trường như việc luyện võ ngay từ đầu quá trình tu luyện là một sai lầm. Nhưng cũng không phải, vẫn có người lựa chọn con đường này cho thấy nó vẫn có ưu điểm của riêng mình.
Ví như sự cách biệt cảnh giới trong quá trình cửu luyện không quá lớn tốc độ mà người luyện võ thường thua người thuần túy luyện lực cũng không xa. Cách biệt này hoàn toàn có thể bù lại bằng kỹ thuật và đòn đánh mà họ học tập. Sau cảnh giới cửu luyện những người luyện võ thường có xu hướng bắt kịp những người cùng thế hệ trong cảnh giới khai tâm vì họ được rèn luyện không chỉ có sự bền bỉ, sức chịu đựng giống như người thuần luyện lực mà còn được bắt đầu sớm với những triết lý của võ học về tinh thần và sự thượng võ.
Hai phương pháp tu luyện một cái phân trước sau một cái đồng thời tiến bước đều có lợi điểm và khuyết điểm riêng. Lý do mà luyện lực được phổ biến hơn trên cựu địa là vì ba lý do chính.
Thứ nhất chính là thiên phú, khác với luyện lực chỉ cần cố gắng là được luyện võ thì chưa hẳn, quá trình tìm tòi và học hỏi này có thể kéo dài quá trình tu luyện lên rất nhiều lần với những người không có thiên phú đặc biệt mạnh mà cố tình hay vô ý đi ngược qua lối này.
Thứ hai, ưu điểm không đủ lớn khả năng phổ cập kém hơn. ‘ lực bất đả quyền ‘ không còn quá vững chắc trong tình huống này, như đã nói ở trên luyện võ cần ăn theo thiên phú một khi bị kéo dãn cấp bậc quá lớn cũng khó mà cản được lực lượng thuần túy. Số lượng người truyền dạy võ học cũng là một vấn đề lớn. Việc kèm học từ bé sẽ kéo thêm nhiều thời gian của người tu luyện vì thế hầu như họ chỉ chọn ra một vài người thực sự ưng mắt để chỉ dẫn từ bé.
Cuối cùng cũng là lý do quan trọng nhất, võ hồn. Gặp phải võ hồn xung đột với môn võ mình học liền phiền lớn. Điều này có thể kéo sụp cả một con đường tu luyện tương lai, không thì cũng phải tiêu tốn một đoàn thời gian cho việc chỉnh sửa vì để tìm ra con đường riêng của bản thân.
Một gã trung niên chưa thể tiến vào khai tâm, võ công cũng chỉ thuộc dạng thường thường, chắc hẳn vị này chính là một tài liệu giảng dạy về mặt trái điển hình.
Nói là chậm nhịp nhưng nếu võ công đủ cao, đòn thế đủ tinh, đủ hiểm và đủ độc thì cũng không phải không có phần thắng Lý Nguyên Từ. Một người mới bước vào khai tâm trung kỳ còn chưa dùng đến linh lực, võ học mới tập được nửa năm tính ra cũng không phải thật khó chơi.
Võ công không tốt vẫn trên Lý Nguyên Từ. Trong thời gian này Lý Nguyên Từ vì thân hình nhỏ bé của mình mà lựa chọn đấu pháp cận chiến tầm ngắn để có thể tối ưu hóa khả năng nhanh nhẹn của mình cũng như giảm bớt hạn chế về thể hình. Cậu thường luyện những bài quyền ngắn, tập trung vào cách đánh gần, áp sát sử dụng cùi trỏ và cẳng chân để ra đòn.
Trong khi gã đối diện lại đi theo con đường ngược lại, cầm lấy đại đao chính là ‘bách quân chi nguyên soái’. Gã ta chủ hướng theo đường lực mạnh thế trầm, lấy sát thương lớn làm chủ đạo.
Điểm này cũng là một điểm đáng tiếc khi gã quá chú tâm vào lực mà đôi khi biến chiêu không được mượt mà. Trong đao pháp của gã có lực nhưng thiếu đi mau lẹ. Mau lẹ ở đây không nói đến tốc độ ra chiêu mà nói đến tốc độ biến chiêu.
Chú tâm vào phát lực tạo thành hậu quả là quá trình quán thông sức tay, tập trung sức lực vào hai cánh tay, dồn vào cán đầu, dùng sức làm cho cánh tay bạt đao hợp nhất không được linh hoạt và như ý.
Biết được đối thủ không quá mạnh nhưng lại không rõ điểm yếu nằm ở đâu, Lý Nguyên Từ lựa chọn chuyển qua dùng phương pháp du đấu, lấy né tránh làm chủ dần dần kéo dãn khoảng cách với gã cầm đao. Cậu muốn quan sát một cách toàn diện hơn các động tác của đối thủ.
Là một lựa chọn thông minh nếu Lý Nguyên Từ có đủ cơ sở lý thuyết để nhìn ra vấn đề của đối phương, nhưng ngược lại có thể nhìn ra cậu cũng không cần kéo dãn khoảng cách làm gì. Rốt cuộc hay là vẫn không có thêm được thu hoạch. Lý Nguyên Từ đành kết thúc trận đấu, có lẽ bản thân cậu cần kiếm tìm phương pháp theo cách khác.
Đánh xong một trận Lý Nguyên Từ cũng không có ý định ở lại đánh thêm, cậu ta bước ra khỏi sân đấu mà tiến đến tìm đồng đội của mình.
Khi ra khỏi sân Lý Nguyên Từ nhận ra Âm đang ngồi trên hàng ghế khán giả cạnh một lão giả. Thấy cậu nhìn tới Âm khẽ gật đầu. ‘Không có ý định giấu đi sao’ suy nghĩ vụt qua trong đầu, Lý Nguyên Từ cũng gật đầu ra hiệu chào hỏi rồi tiến ra bên ngoài.
“Ngài thấy sao.”
“Hẳn là, quan sát rất nhiều nhưng không bắt lấy hình mà cố tìm ra ý. cậu nhóc này có khuynh hướng lấy tâm mà khởi võ khá là rõ.”
“Đúng vậy.”
“Ha ha, có xem như đảo ngược không, theo ta được biết thì trong hai cuộc tập huấn có vẻ bên kia sẽ phù hợp với cậu nhóc này hơn. Còn về nhóc con Trần gia hiển nhiên đường này hợp hơn với nó.”
Khẽ nhún vai, Âm dùng giọng bình thường mà đáp lại.
“Cũng có thể, ai mà biết đâu, ta cũng không có xài chiêu trò gì đều là bọn nó tự chọn cả.”
Có ma mới tin, lão giả lười đôi co với người ngồi cạnh mà hỏi qua chủ đề khác.
“Còn tên họ Phạm thì sao.”
“Đang điều tra, hẳn là cũng sắp.”
Lão giả chậm rãi đứng lên.
“Được rồi lũ nhóc này ta có thể quản bọ họ thay cho cô nhưng đám kia thì nhớ nhìn cho kỹ vào, đừng để chúng làm ra sai sót gì không ta cũng không cứu được đâu.”
“Ngài yên tâm.”
“Tự lo cho tốt.”
Nói rồi lão giả cất bước đi xa trong khi Âm cũng nhanh chóng biến mất.