Chương 32: Ngoại vi ánh sáng.
Thảm là thảm một chút nhưng lại được học viện xóa nợ cho làm Lý Nguyên Từ, Trần Anh Khang và mọi người cũng có chút an ủi. Thêm vào một phần tặng thưởng nhưng hiện tại còn chưa thể sử dụng đành gác lại đó.
Bình thường sẽ có nhiều việc hơn. Biểu dương, tán dương gì gì đó, nhưng nhân vật chính đang nằm liệt trên giường với cả họ cũng không muốn đành bỏ đi không làm nữa.
Trong lúc này các học viên khác của ban đặc chiêu cũng đến thăm. Tuy thương thế nặng nhưng khả năng hồi phục tốt giúp Lý Nguyên Từ cùng Trần Anh Khang không phải nằm quá lâu. Chỉ có cánh tay của Lý Nguyên Từ là mất kha khá thời gian, dùng một số linh dược cũng cần khoảng nửa tháng để xương liền lại.
Không phải học viện tiết kiệm hay keo kiệt gì chủ yếu linh dược có một chữ linh, chưa tiến vào khai tam cảnh chữ linh này phần hồn chứa không nổi, dùng quá nhiều ngược lại là hại.
Ngược lại phải nằn lâu nhất là Thạch Quang Hoại tiếp sau đó là Trần Thuật. Bốn người vừa đủ một phòng bệnh.
Hai giảng viên Tôn Hàng và Nguyên Phúc cũng đã ghé qua, không nói gì nhiều, nhìn qua một mặt rồi rời đi.
Ban đặc chiêu được nghỉ ba ngày, không phải làm gì Ân Khuyết và Tiền Nhất Tiêu chạy quanh khắp nơi đi dò la tin tức rồi lại đến phòng bệnh khoác lác.
Không thể không nói Ân Khuyết có một mạng lưới quan hệ thật sự là lớn. Trải rộng cả học viện, từ giảng viên đến người nhà giảng viên, từ nhân viên đến vệ đoàn. Ờ đâu có người ở đó cậu ta có người quen. Thân thiết nhất chính là hội lão giáo sư.
Nguyên ngày hôm nay cậu ta cứ lẽo đẽo theo sau người. Chính là người giám hộ của A Cẩu. Nói vậy không biết có đúng hay không vì tại Cựu địa chưa hề có loại quan hệ này.
Gọi là chú hay bác có vẻ hợp thời hơn. Nói vắn tắt thì cha của A Cẩu khi trước là đồng bạn linh thú với người, quan hệ của cả hai rất tốt và thân thiết, về sau có A Cẩu cũng hay cho cậu nhóc chơi đùa cùng vị thúc bá loài người này.
Nhưng vào năm năm trước trong một lần đi làm nhiệm vụ cha của A Cẩu liền bị m·ất t·ích đến giờ vẫn không rõ tin tức. Trong lúc này vị lão giáo sư đang làm thực nghiệm đến khi nhận tin thì đã quá muộn.
Khi vắng cha, A Cẩu làm rất nhiều chuyện khác cẩu. Quản không được mẹ cậu liền đưa chó con qua đây cho người khác quản hộ. Đến học viện tính tình của A Cẩu càng phát ra quái lạ, còn được lão giáo sư bao che, khả năng gây chuyện của con chó này có thể so kè một chín một mười với Ân Khuyết. Điểm khác giữ cả hai là Ân Khuyết ngày nào cũng có thể gây chuyện còn A Cẩu thì chỉ gây được ngày chẵn, vì ngày lẻ mẹ cậu sẽ ghé qua nhìn xem con chó con của mình sống ra sao.
Lần trước bị A Cẩu rượt Ân Khuyết liền ghim lên tìm mọi đường mà dò hỏi. Hiện tại cũng không khác là bao, các tiểu bằng hữu của mình b·ị đ·ánh, Ân Khuyết liền muốn kiếm cho ra là đoàn người nào nhảy vào gây sự. Rồi về ghi vào cuốn sổ đen của mình.
….
Vừa vào phòng bệnh Ân Khuyết liền chạy ngay tới bình nước tu ừng ực một hơi dài.
Thở ra một hơi cho thoải mái, bây giờ Ân Khuyết mới ngó qua trong phòng. Khá đông đúc, mà khi nào trong phòng này chẳng vậy.
Từ hai ngày trước khi bốn đứa bị đưa vào viện xá liền có được diễm phúc mà bao thằng cha khác mong còn không được.
Các nữ sinh trong ban thay nhau đến chăm sóc, tính ra cũng được nghỉ ngoài thời gian rèn luyện theo thói quen của mỗi người ra toàn là thời gian rảnh.
Nhìn đến không có người nhà đến chăn sóc, mọi người cũng thường xuyên ghé qua. Nói là chăn sóc nhưng thực ra cũng chỉ ghé chơi mà thôi.
Khó quá làm không quen, dễ quá đám con trai ngại luôn tự mình làm, không khí đôi lúc còn rất lúng túng khi không có ai mở lời.
Lý Nguyên Từ thuần tuý là không thích nói, Thạch Quang Hoại ngốc đầu ngốc não.
Còn với Trần Thuật, đến giờ mọi người mới biết cậu ta chính là một thành phần khủng bố điển hình, lúc nào cũng thích nổ tung. Nói được hai ba câu lại kéo chủ đề thành nổ c·hết bọn hắn. Hay là cậu ta kiểu gì cũng kéo ra được một cái lý do, thoạt nghe còn rất hợp lý nữa cơ.
Chỉ còn Trần Anh Khang làm ngoại giao còn tương đối tốt, nhưng người cũng có lúc mệt mỏi, khi lười biếng. Chính những lúc này không khí trong phòng liền cứng đi lên. Cũng may mấy phần tử nhiều chuyện như Tiền Nhất Tiêu và Ân Khuyết mấy ngày nay cũng rảnh lâu lâu lại ghé ngang.
Ân Khuyết mở miệng cười toe toét, muốn mở miệng trêu đùa vài câu. Cậu hãy còn nhớ cái vụ Lý Nguyên Từ cùng Bán Hạ đi riêng, mấy nay bận quá còn chưa có thời gian mang ra đùa. Khéo thay hai vị hôm nay đều có mặt trong phòng. Ha ha phải dò ra cho rõ.
như là có giác quan tứ sáu hay gì, Bán Hạ liếc qua Ân Khuyết rồi hỏi luôn mà không để cậu mở lời.
“Sao rồi. Cậu dò hỏi được gì không.”
“Là người hắc hoàng hội gây sự.”
“Đen vàng! Ý gì cơ.”
“Đen là hiện tại của Cựu Địa, vàng là tương lai huy hoàng mà chúng mang tới.”
“Vớ vẩn.”
Đám người không khỏi nở nụ cười đùa bỡn, nhưng cũng hiếu kỳ rốt cuộc chúng muốn làm gì.
“Tứ bọn chúng muốn làm là thoa lên tan sầu hương, một loại phối phương kích thích bản tính khát máu, thường dùng trong chiến trận ngày trước để tăng cường sĩ khí một cách bắt buộc.”
“Mọi người cũng biết Cựu địa từng tồn tại một thời kỳ đen tối kéo dài đến hiện tại dù là ổn định không ít nhưng dư âm vẫn còn đó. Thâm căn cố đế như tư tưởng, giáo dục hay chính trị thì không nói đến nhưng tàn dư của thời kỳ đó còn có rất nhiều thứ nguy hiểm.”
“Tỉ như hiến tế, đoạ ma, hấp huyết, nguyền rủa vân vân đều có. Tan sầu hương cũng là một trong số này, cũng là một loại còn tương đối bình thường nên trong những tổ chức lớn đều có lưu lại tư liệu. Theo như lão giáo sư nói đây là một loại cải tiến mới, phân tách thành phần ra thành năm cỗ mùi hương khác nhau, khi để riêng thì sẽ không có vấn đề gì nhưng hít phải cả năm sẽ gây ra ảo giác khát máu nặng. Nó được cải tiến để tăng lớn tốc độ bộc phát mà không quan tâm đến hậu họa để lại. Sơ bộ điều tra thì là vậy.”
“Năm phần sao.”
Mọi người đều thở phào một hơi, chia ra làm năm phần có nghĩ là mục tiêu chính của chúng không phải học viên ban đặc chiêu mà là một cái khác.
Không phải do suy nghĩ nhiều mà là quá trùng hợp rồi.
Ban đặc chiêu vừa làm buổi sáng, tối đến có người làm sự trên người lũ thỏ. Trong bao nhiêu việc, Trần Anh Khang chỉ chọn ra bốn việc, không có suy tính trước có nghĩa là chỉ có người trong ban đặc chiêu mới có thể nhanh như vậy truyền thông tin ra ngoài. Quả thực là nhắm vào ban đặc chiêu mà chơi ám toán, thì chắc chắn có kẻ nội ứng phía trong.
Đây cũng là một trong những lý do mà Tiền Nhất Tiêu và Ân Khuyết gấp gáp bôn ba như vậy.
Hiện tại nhưng người nghĩ đến điểm này còn ít, còn lý trí. Nhưng không biết được bao lâu mọi người sẽ nghĩ đến cũng không thể đản bảo họ có đủ lý tính hay không.
Nhanh chóng tìm ra nguyên nhân chính xác còn ứng đối. Mọi tập thể nào cũng vậy khi có vết rách liền khó hàn gắn trở lại. Nhất là loại đoàn thể toàn người trẻ như thế này.
Tính đến còn tốt, là kết quả tốt nhất trong dự tính. Mọi người cũng tươi tỉnh lên một chút.
Nói gì thì nói, âm mưu đã b·ị đ·ánh bể cũng là một việc tốt. Đều là học viên trong học viện, không có chuyện, bình thường lớn lên rồi ra ngoài vùng vẫy sau vẫn ổn hơn.
Nhưng vẫn là có chút tò mò. Khi Ân Khuyết đi ra gần đến cửa, có người không nhịn được mà hỏi.
“Vậy học viện giải quyết như thế nào?”
“Rà soát loại bỏ năm phần hương liệu, tháng này căng tin sẽ chỉ có món gà.”
Cả đám cười trừ, hết cách trận chiến trước đó nhiều gà c·hết quá giờ phải đi xử lý. Nghĩ đến cả tháng đều phải ăn gà, bụng liền không khỏi cảm thấy hơi chướng bụng. Ngắt câu Ân Khuyết chuyển giọng trầm xuống mà tiếp tục nói.
“Tìm ra kẻ nội gián rồi, là hoàng gia. Đích thân Tôn Hàng giảng viên và Nguyên Phúc giảng viên đi qua. Đồ sát.”
“Đồ sát là sao.”
Một cô gái trong phòng dùng giọng run run mà hỏi lại. Dù nàng đã biết nhưng lại không nguyện tin tưởng ý nghĩ của mình.
Ân Khuyết không quay người lại.
“Là g·iết sạch. Diệt môn, đồ tộc, chó gà không tha.”
Nói rồi Ân Khuyết đi thẳng một mạch. Không khí vừa vui lên được một chút lại bị kéo trầm đi xuống.