Chương 25 ba phần nhan sắc, bảy phần đấm đau.
Thời gian khi chơi đùa luôn trôi qua rất nhanh. Chơi đến đội thứ ba vào khoảng chín giờ tối. Một vài bạn nữ ra ngoài giải quyết vấn đề.
Không lâu sau đó, Như Mẫn liền vội vã chạy vào cả đám còn đang vui vẻ coi trận đấu trên sân thì nghe được tin tức không tốt.
“Không xong tồi. Có người gây chuyện với Bán Hạ.”
“Muốn c·hết hay gì.” nói rồi Lý Nguyên Từ hằm hằm đi xuống.
“C·hết hết rồi.” nghe được câu trả lời, mém tí nữa thì Lý Nguyên Từ té cầu thăng lăn lộn mà cắn mặt vào đất. Còn hên bám kịp vào thành cầu thang.
“Có án mạng rồi.” Ân Khuyết thò đầu ra hỏi.
“Chưa, nhưng cũng sắp. Bán Hạ đánh bọn họ sắp thăng rồi, mọi người cản không được.”
“Gắt vậy!”
Cảm thán song một câu Trần Anh Khang liền kéo cả đám ra ngoài, chẳng còn căng thẳng gì nhưng hóng chuyện cũng vui. Nhất là cảnh mỹ nhân đánh người, nghĩ tới thôi đã thấy háo hức, háo hức rồi. Cả tổ đội trong sân cũng ngừng cuộc chơi lại. Không lúc này thì lúc khác, quán thì lúc nào cũng ở đây. Nhưng thằng ngu thì khác, ào ào chạy ra bên ngoài. Đám con trai chạy ra chỉ đứng lại hóng hớt nhưng các bạn nữ lại hào hiệp hơn nhiều, tiến tới bổ thêm quyền luôn chứ lại.
“Này béo, hình như đám học viên nữ ban đặc chiêu hơi bị đoàn kết quá thì phải. Đi đâu cũng thích nhào vô hội đồng.”
“Nếu họ cũng thích hội đồng thích tao thì tốt biết mấy.”
“Mơ đi con trai.”
Ở bên cạnh nghe không nổi nữa Trần Anh Khang đập cái bốp vào đầu Ân Khuyết.
“Nhìn quen mắt không?”
“Gì quen biết gì mà hỏi?”
Im lặng, Trần Anh Khang chỉ nhìn chằm chằm Ân Khuyết mà không nói gì.
“Quý tộc cái con khỉ. Không quen.”
Biết vế đầu nói về mình Trần Anh Khang cũng mặc kệ, đi qua chỗ khác. Cách đó không xa Tiêu Nhất Huyên và cô gái thứ ba đứng lại mà không nhào vô hội đồng. Không đợi Trần Anh Khang hỏi hai cô gái đã nói trước.
Tiêu Nhất Huyên.
“Sợ đ·ánh c·hết người.”
Lý do này hết sức thuyết phục, Trần Anh Khang không có gì để phản bác.
“Có người chạy đi gọi hội rồi, chuẩn bị hỗn chiến thôi.”
“Cô kêu Như Mẫn về là vì lý do này?”
“Không phải. Vì chơi vui.”
Còn đang mải nói chuyện đối diện đã kéo đến cả trăn người, ầm ầm chạy qua. Lúc này Lý Nguyên Từ mới chậm chạp đi tới.
“Sao rồi?”
“Ân Khuyết bảo không quen, chắc là lại có ai bày tròn. Chán thực sự mấy cái kịch bản cũ rích này còn có người sử dụng.”
Trần Anh Khang vừa dứt lời cảm thán, cô gái số ba liền tiếp lời.
“Chỉ tổ tội mấy người phía dưới. Chắc Bán Hạ cũng biết, mà sao ra tay nặng thế nhỉ?”
Ba người khác làm tư thế bó tay, sao mà biết được.
Lý Nguyên Từ thì vẫn câu nói cũ. Đánh không c·hết…..
“Đè vào chỗ c·hết mà đánh.” cậu chỉ hét lên nửa câu sau, cùng lúc nhào thẳng qua chỗ đám người đang chạy tới. Tiếp sau đó Tiêu Nhất Huyên, Ân Khuyết, Trần Anh Khang cả đám hùng hổ chạy theo vào.
…
Nhà hàng kế bên, trong một căn phòng nhỏ. Một người tóc bạc đang nhâm nhi ly rượu thì có một người khác bước đi vào.
“Sao rồi, ổn cả chứ.”
“Mấy đứa biết, mấy đứa thì không.”
“Vớ vẩn như thế không bị phát hiện mới là lạ. Tôi nói ông, diễn phải diễn cho hoàn chỉnh một chút, chọn thằng nhóc nào mà Ân Khuyết quen mặt ra gây sự ấy. Chọn cháu lão già kia, chẳng có khí chất d·u c·ôn cũng chẳng có bản lĩnh làm d·u c·ôn, ai mà chẳng nhận ra.”
“Ông mới vớ vẩn ấy, quen Ân Khuyết bọn hắn còn chịu đi ra gây sự? Dám gây sự thì đi chăn lo tu luyện cả rồi, mấy tên không làm chuyện tử tế lại đánh không lại. Bọn phế vật ấy chỉ có thể ỷ thế h·iếp người, mà trong cái học viện này có tên khống nạn nào thế to hơn Ân Khuyết. Yên tâm đi kiểu gì cũng đánh lên.”
“Ai lý trí chứ cô nàng Bán Hạ thì còn lâu, ha ha.”
Nhìn thấy nụ cười nham hiểm của bằng hữu Tôn Hàng giảng viên liền biết có cố sự. Máu tò mò nổi lên, Tôn Hàng giảng viên tiến đến rót cho bạn mình một ly rồi hưng phấn hỏi.
“Sao. Chuyện gì?”
Cũng nổi lên máu nhiều chuyện, Nguyên Phúc giảng viên không dấu giếm làm gì.
Thì ra hồi nhỏ tuy là một tiểu thư nho nhã, dịu dàng nhưng Bán Hạ lại có máu nữ hiệp từ bé. Không biết kiếm đâu ra mấy cuốn truyện rồi nàng học theo hành hiệp trượng nghĩa. Lâu lâu lại lén chốn ra ngoài, che mặt đi gây chuyện. Bắt tặc, c·ướp c·ủa người giàu chia cho người nghèo, dạy dỗ công tử ức h·iếp người khác, lung ta lung tung một mớ lớn.
Chịu không nổi cháu gái gây chuyện, ông của nàng mới thiết kế ra một tràng vở kịch lớn. Cụ thể không được biết chỉ biết rằng sau đó cô bé liền khóc mất mấy ngày mấy đêm. Sau này bắt đầu sống quy củ trở lại, dẹp luôn mộng nữ hiệp.
Cả năm sau nàng mới lén ra ngoài lại, lần này không phải đi làm sự mà chỉ muốn nhìn lại một chút chuyện xưa. Nhưng nào ngờ còn có thể gặp được kỳ tích n·gười c·hết phục sinh. Hiềm nghi bắt đầu, từ từ đi sâu vào trong, mọi truyện cứ thế lộ tẩy.
Bán Hạ về nhà náo qua một trận lớn, đến giờ vẫn còn giận ông của nàng. Nhưng cũng không còn tiếp tục đi theo con đường nữ hiệp nữa. Lớn hơn cũng hiểu quy củ hơn, nàng đã chọn một cách khác để nuôi tiếp giấc mộng của mình.
Lần này coi như đụng trúng điểm nổ của Bán Hạ, Nguyên Phúc giảng viên nắm chắc đến chín chín phần trăm kiểu gì cũng đánh lên.
….
Quay lại trận chiến, tương quan quân số đối phương nhiều hơn không chỉ gấp đôi bên mình, nhưng chất lượng thua kém cũng nhiều. Từ sáu, bảy, tám, chín cấp cửu luyện đều có, chủ yếu đều khoảng cấp bảy. Ở cửu luyện cảnh chênh lệch một hai cấp không có lớn như vậy ngoại trừ cực cảnh ra lại là cách nói khác. Một người trong ban đặc chiêu phải cân từ hai đến ba người đã khó đánh bên kia còn đặc biệt có đến ba tên sơ nhập khai tâm cảnh.
Người đứng đằng sau ăn chắc khẩu vị của đám này. Nếu chỉ có trăn người cửu luyện để cho Lý Nguyên Từ cùng Trần Anh Khang một người kéo lấy một đám đằng sau cứ thế công thẳng vào thì dù có ưu thế cũng khó mà đánh được. Nhiều thêm một tên khai tâm cảnh hay cảnh giới cao hơn một chút như là khai tâm trung kỳ liền khó mà chiến được. Nhưng như hiện tại lại vừa đủ.
Ba tên khai tân sơ kỳ, Lý Nguyên Từ đánh với một, Trần Anh Khang đánh với một. Một người bị năm cô gái vây lên đánh. Dư lại quân số mỗi người một chấp ba. Tính bình quân là thế nhưng tron trận tình thế hỗn loạn cũng không thể nắm chắc. Bị nhiều người bu lại đánh thì ôm đầu mà cố thủ, ít người đè thẳng một đứa mà cố đấm vào. Ân Khuyết ỷ vào tốc độ cao chạy trước ra ngoài, Tiền Nhất Tiêu nói với cậu chú ý tình huống khắp nơi thấy ai khó quá thì qua giúp một tay, không nhất thiết phải chơi đôi công ném qua chỗ khác cũng được.
Cô gái số ba tổ đội các cô gái còn lại làm một vòng tròn bắt đầu chỉ huy đánh. Mọi người chưa quá quen thuộc lối đánh của nhau, cũng chưa từng luyện tập tổ hợp đội ngũ hay trận pháp đánh nhau, nên không thê tổ hợp cả ban thành phương trận lớn.
Đi theo đầu đàn g·iết thẳng một đường còn được chứ hỗn chiến công thủ chỉ có thể làm vướng chân lẫn nhau. Tình huống này cần tố chất và tài chỉ huy rất cao. Cô gái thứ ba tự nhận mình không tệ trong khoản này, nhưng như hiện tại cũng đến cực hạn rồi. Những người khác đơn giản hơn nhiều. Chủ yếu có ba loại người chơi gian manh như Tiền Nhất Tiêu né tránh làm chủ, tìm kiếm kẻ yếu nhất mà đánh. Kiểu thứ hai phòng thủ vững một người cô thủ hay hai người dựa lưng vào nhau mà chiến, nhắm trúng thời cơ thì phản đòn. Kiểu cuối chính là kiểu đâm thẳng vào lấy mạng đổi mạng, không quản xung quanh là gì, cứ túm lấy một đứa bất kỳ mà đấm. Kiểu đánh này cũng là kiểu mà Ân Khuyết cần phải trọng điểm quan tâm.
Trận chiến với ba người khai tâm cảnh về lý thuyết thì không khác quá nhiều. Tổ đội con gái lựa chọn né tránh làm chủ, phân ra thành vòng tròn t·ấn c·ông kẻ địch. Trần Anh Khang phòng thủ vững, rồi mới tìm thế t·ấn c·ông. Lý Nguyên Từ bổ nhào vào chơi đôi công, đấm nhau xem ai có sức chịu đựng cao hơn.