Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cựu Địa Song Long

Chương 21: Nồi lẩu lớn, mời bạn hữu.




Chương 21: Nồi lẩu lớn, mời bạn hữu.

Chương 21

Mọi người lần lượt bước vào, đi đông lại không có đặt bàn trước đám người lựa chọn ngồi lại dưới đại sảnh.

Dù vậy cũng phải ngồi thành bốn bàn tròn mới đủ, vừa hay làm quen thành từng nhóm nhỏ. Nói thật một ngày muốn làm quen cả ba mươi chín người là ai nghe cũng khó.

Đầu tiên ngồi xuống là bàn học viên nữ, mười người ngồi thành một bàn, dư ra ba người Tiêu Nhất Huyên Bán Hạ, và Như Mẫn. Tiêu Nhất Huyên vào đầu tiên cũng là người đầu tiên ngồi xuống sau đó Lý Nguyên Từ liền ngồi xuống cùng bàn thấy vậy đám học viên nữ lén lén cười rồi đi qua bàn khác. Bán Hạ tiến qua, nói rằng mọi người cô đều biết rồi chỉ còn Tiêu Nhất Huyên chưa nói chuyện gì nên cô muốn qua bên kia làm quen một chút, nói rồi mỉm cười rời đi. Sau đó nàng đi qua ngồi cạnh Tiêu Nhất Huyên. Về phần Như Mẫn, nàng là người cuối cùng trong nhóm Học viên nữ tiến vào thấy một bàn đã đủ bèn ngồi qua bàn khác. Tiếp đó là hai người Ân Khuyết và Tiền Nhất tiêu cũng tiến vào bàn này mà ngồi xuống. Trên bàn tổng cộng có sáu người, ba học viên nữ ngồi cùng nhau, Bán Hạ ngồi giữa bên trái là Như Mẫn còn bên phải là Tiêu Nhất Huyên. Cách Tiêu Nhất Huyên một ghế là Ân Khuyết cách một ghế là Lý Nguyên Từ một ghế tiếp theo trên vòng tròn để trống rồi mới đến chỗ Tiền Nhất tiêu ngồi sau đó ở cuối vòng là một chỗ trống.

Những người tiếp theo tiến đến, lại có thêm ba người lần lượt ngồi xuống bàn này. Còn một chỗ trống Lý Nguyên Từ giữ lại cho Trần Anh Khang.

Bàn Tiêu Nhất Huyên ngồi là bàn đầu tiên có người ngồi xuống cũng là bàn cuối cùng đủ quân số. Đông đủ về sau bắt đầu gọi món nhưng cả đám lại im thin thít. Thấy vậy Ân Khuyết bắt lấy nhiệm vụ cao cả này trong lúc đó Tiền Nhất tiêu cười cười khơi mào câu chuyện. Hơi kỳ quái Trần Anh Khang hôm nay bị làm sao nhưng Tiền Nhất tiêu cũng không có hỏi, cậu còn chưa thiếu tinh tế đến vậy. Hai ông lớp trưởng một không có hứng một… nhìn qua Lý Nguyên Từ, Tiền Nhất tiêu chẳng thấy hi vọng nào đành tự mình bao thay công việc.

“Ha ha, mọi người đã gặp được nhau nói đến cũng là duyên phận. Người là béo thật tên cũng là tên thật, tại hạ Tiền Nhất tiêu mong có thê làm quen chư vị huynh đệ tỉ muội đang ngồi nơi đây.”

Nói rồi Tiền Nhất tiêu cười cười, nhìn liếc qua bên trái.

“Trần Anh Khang.”

“Lý Nguyên Từ.”

“Trần Thuật.”

“Ân Khuyết.”

“Thạch Quang Hoại.”



“Tiêu Nhất Huyên.”

“Bán Hạ.”

“Như Mẫn.”

“Hồng Danh.”

Nồi lẩu lớn đặt vào giữa, các đĩa to nhỏ lần lượt được mang lên. Chỉ một hồi đã để kín bàn. Không kịp chờ đợi Lý Nguyên Từ nhanh nhẹ tiến đến cho thịt vào nồi. Nước lẩu sôi lên sùng sục, tỏa khói lan ra. Từng miếng thịt thả xuống làm ánh mắt Lý Nguyên Từ híp cả lại. Như Mẫn đã cầm lên đũa, hai mắt tỏa sáng, chờ đợi thịt chín. Tiền Nhất tiêu quên luôn cả phần việc mới gánh lên vai của mình mà cũng cầm lên đũa chuẩn bị chiến đấu. Những người khác con mắt cũng sáng lên nhưng không đến mức như ba người kia, vừa thấy đồ ăn là vui quên trời đất.

Thả thịt xuống, đảo qua một vòng trong nồi lẩu. Nước lẩu đỏ rực thấm vào từng thớ thịt. Dạo qua một vòng liền được nhấc lên khi này miếng thịt đã vừa chín, từng giọt nước lẩu rớt ngược lại nồi. Như Mẫn ngay lập tức đứng lên đưa bát tới. Đối diện với đôi mắt to tròn long lanh nhìn đến. Nội tâm Lý Nguyên Từ điên cuồng gào thét, ‘không được thịt này là của ta, thịt này là của ta’. Đưa thịt lại gần bát thì mặt cười lên, kéo thịt ra ngoài mặt ngay lập tức sụp xuống. Biến mặt còn nhanh hơn cả Tiền Nhất tiêu. Lý Nguyên Từ phì cười rồi thả miếng thịt đầu tiên vào bát cô nàng. Như Mẫn vui vẻ ngồi xuống, nhân lúc này Lý Nguyên Từ dùng tốc độ thần thánh còn nhanh hơn cả tốc độ chạy của Ân Khuyết khi bị chó rượt. Thả thịt đảo hai vòng liền đưa thẳng vào miệng. Vừa nhai vừa gắp đũa mới. Nhìn thấy thế Tiền Nhất tiêu gấp đến độ không tài nào ngồi yên được, đứng bật dậy, tay cầm đũa vèo một cái liền gắp được miếng thịt bỏ vào nồi rồi lại kéo ra cho vào miệng. Gần như đồng thời ba người cùng nhau phát ra vẻ mặt hưởng thụ. Vui vẻ, Như Mẫn cũng đứng lên bổ nhào vào cuộc tranh đoạt thịt cùng hai người kia. Những người còn lại chỉ biết hai mắt nhìn nhau, Tiêu Nhất Huyên quay qua hỏi Bán Hạ.

“Mới có năm giờ chiều, hôm nay cũng không có hoạt động rèn luyện thể chất nào. Không đến mức đói đến thế đi?”

Bán Hạ nhẹ nhàng mỉm cười rồi đáp lại.

“Có lẽ là sở thích.”

Hơi ngừng lại một nhịp, nàng ghé lại sát vào tai Tiêu Nhất Huyên mà nói.

“Nhìn họ ăn như vậy ta cũng có chút thèm ăn.”

Hai cô nàng nhìn nhau cười cười. Thấy ba người gắp nhanh quá cứ đà này ngoài họ ra trong bàn chẳng ai còn có miếng ăn vào bụng. Trần Anh Khang quả quyết cho hết thịt vào nồi.



“Thả ra.”

“Không thả thịt này ta gắp trước mà.”

“Nhưng ta nhìn thấy trước.”

Như Mẫn và Tiền Nhất tiêu gắp cùng một miếng thịt, không ai muốn nhường ai cả hai kẹp chặt đũa, chơi kéo co phía trên nồi lẩu.

Nhanh như chớp Lý Nguyên Từ c·ướp đi mất, rồi nhanh nhanh bỏ vào miệng. Miếng ăn, ăn c·ướp thật là ngon.

Mặt Như Mẫn xị cả ra rồi lại nhanh chóng vui trở lại khi Bán Hạ gắp thịt cho cô. Kéo bạn mình ngồi xuống, Bán Hạ tiếp tục gắp cho Tiêu Nhất Huyên, trong lúc này mọi người mới bắt đầu gắp thịt.

Miếng ngon vào bụng không khí trên bàn cũng thoải mái hơn. Bán Hạ mở lời hỏi Lý Nguyên Từ rằng cậu là người ở đâu, Lý Nguyên Từ vừa ăn vừa nói. Cậu là người của một thôn nhỏ, nhỏ quá nên cũng không có tên.

“Còn cô.”

“Là người Bạch Vân thành.”

“ Ta cũng vậy.”

Bán Hạ vừa dứt lời Như Mẫn liền nói ngay vào.

“Ừ” thấy mọi người nhìn đến Trần Thuật liền đỏ bừng mặt, dùng dọng lí nhí mà nói tiếp

“Nhà ta cũng ở đó.”

Ngồi ngay bên Tiêu Nhất Huyên thấy cậu ngại ngùng, nàng hiệp nữ liền đưa tay ra tương trợ.



“Ô Sơn thành.”

Lời vừa nói ra, Tiền Nhất tiêu vui vẻ tiếp lời.

“Đồng hương, đồng hương.”

Hồng Danh lên tiếng.

“Nhà ta cũng ở Ô Sơn nhưng không phải trong thành mà ở một thảo nguyên nhỏ phía tây.”

Thạch Quang Hoại gãi đầu cười cười.

“Thôn ta cũng nhỏ nhưng có tên, nó gọi là thôn An Hoài. Rất đẹp, khi nào ta dẫn mọi người qua chơi.”

Cuối cùng là Trần Anh Khang, đang bưng ly nước lên thì thấy mọi người nhìn lại. Trần Anh Khang đặt lại ly xuống bàn mỉm cười mà nói ra hai chữ “ tây nam.”

Khởi đầu tốt đẹp làm cho cuộc trò chuyện dần trở lên tốt hơn. Chủ đề kéo lại kéo, kéo đến hai vị giảng viên phụ trách ban đặc chiêu.

Nói đến đây Ân Khuyết liền kể ra. Vốn dĩ hai người không phải bạn bè thân thiết gì chỉ là hai người cùng ở vào ban đặc chiêu. Năm đó chỉ có một mình Tôn Hàng giảng viên bước vào cực cảnh. Nói người ăn may cũng thật không phải nói đùa, chưa vào đến cửu cấp của cửu luyện chỉ đang ở cấp tám. Vào một ngày bỗng Tôn Hàng giảng viên đấm ra một quyền, thế là vào cực cảnh. Trường hợp đặc biệt của người làm kinh động không biết bao nhiêu thế lực lớn, nhờ lợi thế về khoảng cách địa lý mà Lam Thiên học viện c·ướp được người. Thế nhưng cuộc sống trong học viện của Tôn Hàng giảng viên không được tốt cho lắm, một đám người ghen ghét với thầy đám khác lại cho rằng người chỉ ăn may còn chưa đủ thực lực vượt qua vài cấp độ ban đầu liền sẽ b·ị đ·ánh trở lạ nguyên hình. Trong khoảng thời gian này Tôn Hàng giảng viên không biết phải làm gì để phản bác lại chỉ có thế điên cuồng vào tu luyện, trở thành một trong ba người đầu tiên cùng thế hệ của học viện Lam Thiên có thể mở ra võ hồn. Tiếc thay võ hồn của người chỉ là một võ hồn linh yến, chỉ có thể khế ước cùng một chim yến nhỏ.

Năm đó vừa mới bước vào võ giả cảnh người liền xin nghỉ dài hạn trực tiếp chạy ra ngoài biển. Cô thủ một tòa đảo hoang nhỏ bé. Điên cuồng chiến đấu, khi nghe được tin có người khâm phục chí khí của Tôn Hàng giảng viên cũng có người hoài nghi, chẳng thể tin được rằng có người mới võ giả cảnh có thể sinh tồn ngoài đấy. Nguyên Phúc giảng viên là một trong số những người không tin tưởng. Khác với người khác, chỉ ngồi phán xét Nguyên Phúc giảng viên liền tiến đến đi tìm xem có phải là thật hay không. Sau đó cả hai đều m·ất t·ích, gần hai năm sau khi trở lại hai người đều đã bước một chân vào đại võ giả cảnh. Hoàn thành toàn bộ khóa học cùng khảo nghiệm lại mất thêm hai năm. Sau đó hai người lại tiếp tục đồng hành ra chiến trường. Rèn luyện thêm mười năm mới trở về, hiện tại cả hai đều đã bước vào đấu chiến cảnh. Nghe đồn lứa này là lứa cuối cùng họ tham gia giảng dạy sau đó sẽ lại chạy ra chiến trường.

Thấy không chỉ có bàn mình muốn nghe mà những bàn khác cũng cảm thấy hứng thú, không phải bí mật hay nói xấu gì Ân Khuyết liền cũng nâng cao giọng nói kể ra.

Sau đó chủ đề lại một lần nữa bị kéo đi. Lần này trọng tâm câu chuyện chính là người mới kể chuyện cho cả đám nghe, Ân Khuyết. Em trai viện trưởng, kẻ hủy diệt đường đua, người giữ kỉ lục b·ị đ·ánh nhiều nhất học viện.

Vui đùa một hồi thấy ăn cũng hòm hòm Trần Anh Khang quả quyết kéo mọi người đi đến điểm tiếp theo.