Chương 12: Dạo một vòng.
Vừa làm xong nhiệm vụ ba người lập tức phi tốc chạy ngược về căng tin, xác nhận công việc đã hoàn thành. Cầm tờ giấy ghi nợ trên tay, ba người không kìm được nụ cười vui mừng. Ném thẳng nó vào bếp lửa, không còn nợ nần trên thân, cả ba nhẹ nhõm đi về khu ký túc xá. Vốn Lý Nguyên Từ dự tính cùng hai người ăn một trận sảng khoái vào tối nay, tiếc rằng bạn cùng phòng của n Khuyết đã tới. Không có vừa mới bắt đầu đã chào nhau bằng nắm đấm, phòng của n Khuyết khởi đầu rất hòa thuận. Mới chỉ gặp bạn cùng phòng hai ba ngày, nhưng họ đã bắt đầu thân với nhau, đương nhiên kiểu thân này không giống với Lý Nguyên Từ và Trần Anh Khang.
Cạnh tranh không xấu nhưng để rõ ràng không phải dễ. Cách mà Lý Nguyên Từ và Trần Anh Khang thúc đẩy lẫn nhau chỉ cần một sai lầm nhỏ thôi cũng có thể tạo thành một vực thẳm lớn. Đừng nhìn hai người thân khá nhanh, cách làm thân này của họ không khác gì đi bộ trên dây. Một khi sẩy chân cả hai không phải người xa lạ, chính là kẻ thù không đội trời chung.
n Khuyết có hẹn cùng bạn đi tìm tòi thông tin học viên mới. Trần Anh Khang thấy vậy, dù sao cũng thiếu người dứt khoát mua một phần mang về ký túc xá. Ăn xong rồi ngủ luôn, mấy ngày nay với cậu quả là quá mệt mỏi rồi. Chưa bao giờ cậu lại làm nhiều việc đến thế, còn toàn bộ là việc cậu không thích làm. Chẳng biết tại sao cứ sáng ra là cậu chỉ muốn trốn về nhưng cuối cùng hôm nay cũng hoàn thành. Hiện tại cậu chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Cả hai điều không đi, thành ra chỉ có một mình Lý Nguyên Từ đi ăn. Tắm rửa xong, để mái tóc của mình còn vương lại hơi ẩm Lý Nguyên Từ đi dọc hàng cây ngô đồng tiếng đến căng tin.
Khác với lần đầu đi trên con đường này, hiện tại nó thật đông đúc người đi kẻ lại. Túm năm tụm bảy cũng có, mà đi một mình cũng có. Khó mà nhận ra là học viên mới hay học viên cũ, hầu hết mọi người đều mặc trang phục thường ngày. Để tận hưởng ngày hè cuối cùng chăng! Nghĩ vậy Lý Nguyên Từ tăng nhanh tốc độ bước, cậu muốn khao ngày cuối cùng kỳ nghỉ hè này của mình một bữa thật ngon.
Không khác trên đường là bao, trong căng tin toàn là người với người. Khó khăn lắm Lý Nguyên Từ mới len vào được một chỗ trống. Đặt phần cơm của mình xuống, cậu là người cuối cùng ngồi vào trong dãy bàn.
Mọi người vừa ăn vừa bắt đầu làm quen, bắt truyện. Lý Nguyên Từ cũng bị cuốn vào trong đó, tiếc rằng cậu chẳng nói được mấy câu, dần dần mọi người cũng không hỏi cậu nữa.
Không phải Lý Nguyên Từ khó gần hay sao, vấn đề ở đây là chủ đề họ nói Lý Nguyên Từ chẳng hiểu cho lắm. Lam Thiên học viện chia học sinh mới thành ba ban. Ban đặc chiêu, ban chiến đấu và ban khoa học.
Nhìn vào cái tên liền hiểu ban đặc chiêu chính là những người được đặc chiêu vào học viên số lượng khá khiêm tốn, thường chỉ có một đến hai lớp mỗi lớp trung bình có hai mươi người.
Ban chiến đấu chính là những người tiến vào học viện bằng con đường tu luyện. Bắt đầu bằng một cuộc thi cạnh tranh tập trung do hội đồng từng khu vực liên hiệp tổ chức. Sau đó mỗi học viện sẽ đưa ra tiêu chuẩn trúng tuyển của riêng mình. Năm nay chất lượng học viên mới là tốt nhất trong những năm gần đây, thấp nhất cũng bước được vào cửu luyện tầng thứ bảy. Vì chất lượng học sinh tăng lên, học viện đã tổ chức họp, thông qua quyết định tăng hạn mức tân học viên từ tổng ba ngàn lên ba ngàn năm trăm người.
Trong đó, số suất tăng thêm đều nằm trong ban chiến đấu. Đặc chiêu không tính đến, ban khoa học nắm được một ngàn trong ba ngàn năm trăm suất học. Học viên bên này thì không quy định cấp bậc tu luyện để tiến vào mà họ sẽ được cho làm bài thi viết. Sức cạnh tranh rất lớn, không chỉ vì đây là một trong năm học viện hàng đầu Cựu Địa, học viện chỉ có một ngàn xuất mà còn là vì số lượng đối thủ lớn. Bình quân ở Cựu Địa cứ mười đứa bé lại có một đứa tu luyện cửu luyện. Con số này đã được cho là cao nếu không phải Cựu Địa đang nằm trong thời chiến, chính quyền có nhiều giúp đỡ thì số lượng này phải chặt đi chín phần mười còn lại trăm người so một.
Giáo dục phát triển ngoài tu luyện tốn tiền hao của ra, các môn khoa học cơ bản không quá tốn kém, hầu hết các gia đình đều có thể chu cấp đủ.
Tổng hợp nhiều nguyên nhân dẫn đến số lượng học viên tham gia bài thi viết lớn. Nhiều người mà ít phần ăn chỉ còn cách nâng cao quy cách bàn ăn.
Nhìn lại cách phân bố suất học lệch lớn nhưng không có ai có ý kiến gì. Có hai nguyên nhân thứ nhất đầu tiên mọi người đều có khả năng tu luyện, không vật chất rất dễ tính, cơm nào cũng ăn mà nhạc nào cũng nhảy. Khảo nghiệm không tập trung vào căn cốt mà là tâm tính của con người.
Những người học ban khoa học trong quá trình học hỏi cũng có thể nâng cao thể chất tuy không thể sánh bằng những con người bắt đầu sớm hơn nhưng tiến vào những cảnh giới thấp không phải không thể.
Tuổi thọ tăng cao tích tụ lại lượng lớn nhân tài, nhu cầu không quá lớn là lý do thứ nhất. Lý do thứ hai là ban chiến đấu hầu hết đều phải lên chiến trường. Người nhiều mạng mất cũng nhanh, không bổ xung quân lực liền không được.
Lý Nguyên Từ đã né ra khỏi ban chiến đấu nhưng cũng không thoát được đám mọt sách này. Một khi nói đúng chủ đề họ có hứng thú, những con người này cũng điên cuồng không kém cạnh. Không ôm thau cơm, miệng lớn nhai cơm, miệng lớn phun nước bọt tung tóe, mở rộng khuôn miệng đi tám. Mọt sách cứ rì rì nói chuyện với nhau, nghe một hồi Lý Nguyên Từ muốn nổ não luôn.
Chán đời hắn đành xách mông đi về.
Sáng hôm sau, mỗi ban đều được tập trung đến một khu vực riêng. Trường lớn, đất rộng, chơi thoải mái một chút cũng không ai cản được, ngoài ra do mỗi ban đều có phần thi khác biệt nên việc phân chia cũng trở nên hợp lý. Trước khi chính thức trở thành học viên của học viện, họ còn phải trải qua một cuộc kiểm tra đầu vào. Hàng năm số lượng đào thải của ban chiến đấu đều duy trì ở một con số nhỏ chỉ ở dưới hàng đơn vị. Cá biệt năm ngoái học viện Lam Thiên không có học viên nào bị đào thải trong kỳ thi này. Tác dụng chủ yếu của kỳ thi là để phân loại các lớp.
Ban khoa học đã bắt đầu tiến vào phòng thi viết, số lượng đào thải hàng năm của ban cũng không lớn nhưng khi so sánh với ban chiến đấu thì lại gánh không nổi khuôn mặt. Khác với các cuộc thi khác lần này coi thi họ là các vị đại võ giả. Khỏi nói đến chơi mánh khóe, đừng có mà ảo tưởng. Riêng khí tràng tạo ra cũng làm không ít học viên mới bị chấn nh·iếp dẫn đến phát huy không tốt.
….
Lần này tân học viên của ban chiến đấu sẽ được tập hợp tại sân huấn luyện tổng hợp số một.
Sáng ra n Khuyết đã quỷ quỷ túy túy chạy qua phòng ‘một không hai ba’ nhét cho Lý Nguyên Từ cùng Trần Anh Khang hai cái dải lụa màu đỏ. Nói sơ qua rồi nhanh chân chạy qua khu tập trung của ban đặc chiêu.
Theo đó dải lụa đỏ biểu trưng cho học viên thực hiện giá·m s·át cùng khảo sát học viên mới. Theo n Khuyết nói thì hai người được miễn thi. Vì chỉ có hai người đạt đến cực cảnh trong kỳ này nên cả hai được mặc định trở thành lớp trưởng hai lớp đặc chiêu số một và số hai. Rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi không bằng chạy qua những ban khác dạo chơi, sẵn tiện nhìn xem có em gái nào xinh xắn còn chỉ chỗ cho anh em.
Vốn Lý Nguyên Từ không muốn đi nhưng sau khi Trần Anh Khang nhìn qua danh sách tình báo mà phòng n Khuyết lục lọi ra, cậu ta kéo Lý Nguyên Từ đi theo.
Trước tiên họ đi kiểm tra lại xem có thật là họ được miễn kiểm tra hay không. Xác định xong Trần Anh Khang đưa cho Lý Nguyên Từ một nửa danh sách.
“Ta nói này Trần đại công tử có cần thiết hay không. Anh đây còn muốn nhìn xem bạn học của mình biểu hiện ra sao đây, đi nhìn ban khác làm gì? Chẳng lẽ ngài cần tìm kiếm 'thêm' bạn gái à.”
Quơ quơ tập giấy trước mặt Trần Anh Khang, Lý Nguyên Từ không khỏi lười biếng mà nói ra. Không quan tâm, Trần Anh Khang chỉ quẳng ra hai chữ “nhìn xem” rồi cất bước đi thẳng qua chỗ thi viết của ban khoa học.
Đến giờ Lý Nguyên Từ mới để tâm vào nửa tập danh sách. Đều là ban chiến đấu, xem ra Trần Anh Khang đã chia làm hai mỗi người nhìn mỗi nơi. Không có gì to tát nhưng quả thật có một người còn rất thú vị, đến đây rồi Lý Nguyên Từ không lằng nhằng thêm, cất bước liền đi.
Hơi khựng lại một hồi, cậu nhớ ra thằng cha kia bị mù đường. Phì cười một tiếng, Lý Nguyên Từ chạy ngược qua kiếm Trần Anh Khang đưa hắn qua đến nơi rồi mới chạy qua sân huấn luyện tổng hợp số một.