Cửu Dĩ Hữu Tình

Chương 42




Editor: Gió

Quán ăn này không lớn, nhưng mùi vị không đến nỗi tệ. Lượng đồ ăn nhiều, giá cũng không đắt, cói thể coi là khá tiết kiệm.

Sau khi ăn no, Mẫn Thiều Kỳ có hơi buồn ngủ, Cố Ngạo đưa cậu về trước. Mà nhiệm vụ đưa Giang Hằng về đương nhiên là dành cho Ngu Dịch, hôm nay tài xế đưa Ngu Dịch tới, bởi vì phải uống rượu, vậy nên rất sáng suốt mà không tự lái xe, vừa hay có thể tiện đưa Giang Hằng về.

Giang Hằng vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nhìn thời gian, chuyến tàu điện ngầm cuối cùng e là cũng không kịp nữa, chỉ có thể làm phiềm Ngu Dịch mà thôi.

Trái lại Ngu Dịch lại rất vui vẻ, cuối cùng hắn cũng có thể biết được chỗ ở của Giang Hằng, về sau muốn “vô tình gặp” cũng dễ hơn.

Chuyện tuần sau Cố Ngạo và Mẫn Thiều Kỳ đi châu Âu cũng nói với bọn họ, Mẫn Thiều Kỳ còn hẹn Giang Hằng lúc về sẽ lại đi nghe cậu ta hát, còn muốn cùng đi ăn mấy quán ven đường, nghiễm nhiên đã thành bạn bè rồi.

Sau một bữa ăn, Cố Ngạo cảm thấy Mẫn Thiều Kỳ kết được một người bạn như Giang Hằng cũng khá ổn, tính cách Giang Hằng hoạt bát, lại thích nói chuyện, thậm chí có những lúc còn nói rất nhiều, coi như là bổ sung cho Mẫn Thiều Kỳ. Hơn nữa lúc ăn cơm, Mẫn Thiều Kỳ xắn tay áo, vết thương trên cô tay bị Giang Hằng nhìn thấy. Lúc ban đầu Giang Hằng dường như cũng bị dọa sợ, sau đó thì cau mày. Nhưng rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ ban đầu, không giữ lấy tay Mẫn Thiều Kỳ mà gặng hỏi, chỉ là dùng vẻ mặt không tin tưởng nhìn Cố Ngạo, tựa như đã khẳng định rằng là do Cố Ngạo làm ra chuyện không tốt với Mẫn Thiều Kỳ.

Cố Ngạo cũng không giải thích gì nhiều, chỉ một mực phục vụ Mẫn Thiều Kỳ.

Sau đó Giang Hằng không nhìn anh nữa, nhưng trong mắt vẫn ít nhiều có sự bất mãn.

Cố Ngạo cảm thấy nếu như về sau chuyện này Mẫn Thiều Kỳ muốn nói với Giang Hằng thì nói, không nói cũng chẳng sao cả, dù sao bọn họ cũng không có nghĩa vụ phải giải thích với Giang Hằng. Nhưng Giang Hằng quan tâm đến Mẫn Thiều Kỳ, Cố Ngạo cũng cảm thấy rất vui.

Dùng thời gian cuối tuần để xác nhận xem hành lý đã đủ cả chưa, thứ hai, hai người lên máy bay đi sang Pháp, bắt đầu kỳ nghỉ của họ.

Đến khi hai người đến căn nhà đã được thuê, đã là một giờ chiều ở Paris.

Căn nhà có hai tầng, còn có một cái sân rất lớn, trong sân vừa có xích đu vừa có ghế tựa, có thể ngồi đó mà nghỉ ngơi, chỉ là bây giờ trời không quá ấm, nhiệt độ trung bình vào bạn ngày chỉ tầm 12 độ, vậy nên không thể dùng đến cái này được rồi.

Thiết kế bên trong không được tính là quá rộng rãi, nhưng được sắp xếp rất ngăn sắp sạch sẽ. Tầng một là phòng khách, phòng bếp và phòng để đồ, tầng hai có ba căn phòng và một phòng tắm, ngoài phòng ngủ chính, hai căn phòng còn lại nhỏ hơn, một căn là thư phòng, một phòng khác là phòng dành cho khách.

“Có thích không?” Cố Ngạo hỏi Mẫn Thiều Kỳ vừa đi tham quan một vòng mới quay lại.

Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, nói: “Tuyệt lắm, phòng bếp rất to, dụng cụ đầy đủ cả, có thể tự mình nấu được.” Điều này đối với Mẫn Thiều Kỳ rất quan trọng, dù sao ở những nơi như châu Âu, nhưng món ăn ngon đó ăn một tuần rồi sẽ thấy ngán, có thể tự mình nấu vài món hợp khẩu vị mới thực sự quan trọng.

“Vậy là đươc rồi.” Cố Ngạo kéo cậu, nói: “Hành lý để mai rồi dọn cũng được, buồn ngủ thi đi ngủ một lúc đi, buối tối chúng ta ra ngoài”. Cả quãng đường, Mẫn Thiều Kỳ ngủ không ngon giấc, bây giờ trông cậu có chút hốc hác, do bị lệch múi giờ, lãng phí chút thời gian cũng không sao cả, dù sao bọn họ còn ở đây một khoảng thời gian dài.

Mẫn Thiều Kỳ quả thực rất mệt, lôi kéo Cố Ngạo nói: “Anh cũng ngủ một lát đi.”

Cố Ngạo cười đáp, kéo cậu đi lên tầng.

Hai người vọt vào nhà tắm tắm táp qua một chút, rồi leo lên giường. Giường ở đây mềm hơn ở nhà, hai người trong chốc lát có chút không quen, nhưng vì quá mệt rồi nên không bao lâu thì ngủ mất.

Trước khi ngủ Cố Ngạo có đặt báo thức, sáu giờ tối, hai người bị tiếng chuông làm cho tỉnh giấc.

Mẫn Thiều Kỳ rõ ràng là chưa ngủ đủ, cọ cọ trong ngực Cố Ngạo, hoàn toàn không muốn dậy.

Cố Ngạo thì đã tỉnh giấc, ôm cậu, như có như không mà vuốt tóc cậu, một lúc sau, nhỏ giọng nói: “Ngủ tiếp đi, anh đi mua đồ ăn rồi mang về.” Mặc dù dụng cụ nhà bếp rất đầy đủ, nhưng tủ lạnh ngoài nước ra thì chả có gì cả.

Mẫn Thiều Kỳ ôm lấy hông Cố Ngạo, lắc đầu, nói: “Em phải dậy… phải dậy…”

Cố Ngạo mỉm cưởi, lộ trình tuần đầu tiên, Mẫn Thiều Kỳ đã sắp xếp trước cả rồi, mỗi ngày sẽ đi đâu, ăn cái gì cũng sắp xếp. Mẫn Thiều Kỳ nói muốn nhân lúc vẫn còn có cảm giác mới mẻ của tuần đầu điên mà đi thăm quan toàn bộ nơi đây, sau đó toàn bộ là thời gian nghỉ ngơi, muốn ra ngoài thì ra ngoài, không muốn thì làm ổ ở nhà.

Mười phút sau, Mẫn Thiều Kỳ ngồi dậy, ngồi đờ ra ở trên giường.

Cố Ngạo xuống giường vắt một cái khăn bông ấm mang tới lau mặt cho Mẫn Thiều Kỳ, để cậu tỉnh táo hơn một chút.

Đến khi Mẫn Thiều Kỳ tỉnh hẳn rồi, hai người thay quần áo, rồi lái xe ra ngoài.

Lịch trình ăn tối ngày hôm nay Mẫn Thiều Kỳ đã quyết định cả rồi, hai người sẽ đi ăn ở một tiệm pizza, nghe nói ở đây vỏ bánh mỏng pho mát nhiều, là quán án mà mỗi khách du lịch mỗi khi đến đây nhất định phải tới.

Đến nhà hàng, bên trong có rất nhiều người, nhưng vẫn còn vài chỗ trống, không đến mức phải xếp hàng.

Sau khi hai người ngồi vào bàn thì gọi món, đồ rất lâu sau mới được mang nên, nhưng hai người cũng không vội nên cũng không sao cả.

“Cảm giác nhịp sống đột nhiên chậm lại.” Mẫn Thiều Kỳ ăn khoai tây chiên rồi nói.

“Ừ, cảm giác rất nhàn nhã.” Cố Ngạo cũng cảm thấy bầu không khí thế này không tệ. Một nơi như Paris, không thể nói là không vội vã, bởi dù sao cũng là một đô thị lớn, nhưng dường như vào buối tối, mọi người đều như chậm lại, bắt đầu hưởng thủ thời gian nghỉ ngơi, phong cách sống như vậy quả thực không tệ.

Một chiếc bánh pizza được phủ một lớp pho mát dày được mang ra, hương thơm lan toản, thực sự hấp dẫn vị giác.

Mẫn Thiều Kỳ cũng đói rồi, cùng Cố Ngạo thưởng thức bữa ăn đầu tiền ở nơi đây. Pizza ở đây không giống trong nước, nhân không quá phong phú, hai người gọi vị xúc xích, trên mặt ngoài xúc xích, hành tây, sốt pizza và pho mát ra, thì không có bất cứ loại rau nào khác, thực sự khá đơn giản, nhưng mùi vị không tồi, vỏ bánh rất mỏng, nếu như không gọi thêm thứ khác, chiếc pizza này chắc chắn không đủ no cho cả hai người.

Ăn xong miếng pizza cuối cùng, Mẫn Thiều Kỳ nói: “Pizza như này em cũng làm được.”

Cố Ngạo đưa tay nhéo nhéo mặt cậu, nói: “Ừ, lần sau em làm nhé.”

“Đến lúc đó chúng ta thêm chút rau vào, ăn kiểu chẳng có rau thế này nhanh ngấy lắm.” Mẫn Thiều Kỳ uống một ngụm đồ uống rồi nói.

“Em nói phải.” Cố Ngạo cười nói. Hiện tại tay của Mẫn Thiều Kỳ đã ổn rồi, cũng có thể làm bữa sáng, Mẫn Thiều Kỳ cũng thích việc làm đồ ăn như thế này, nên anh cũng để Mẫn Thiều Kỳ làm.

Ăn xong, hai người rời khỏi tiệm, bên cạnh tiệm là một quán cà phê, Cố Ngạo đi mua hai cốc cà phê, rồi cùng Mẫn Thiều Kỳ mỗi người mỗi cốc, nắm tay đi dạo.

Ở đây, hai người đàn ông nắm tay nhau là chuyện hết sức bình thường, sẽ không chịu bất cứ lời dị nghị hay ánh mắt chán ghét nào cả, dường như đó là một chuyện hết sức bình thường, bình thường như chuyện một nam một nữ nắm tay nhau đi dạo vậy.

Lúc này trên đường vẫn còn rất nhiều người, có người đi ra ngoài ăn, có người đang đi về nhà, có người giống như hai người họ đi dạo tiêu cơm. Ban đầu Mẫn Thiều Kỳ còn có chút căng thẳng, nhưng sau khi phát hiện rằng thực sự không có ai chú ý với họ, mới thả lỏng, hưởng phụ cảnh đẹp ven đường.

“Đi thẳng về phía trước có một tiệm bánh được giá rất cao, chúng ta mua về ăn đem hoặc để mai ăn sáng nhé?” Mẫn Thiều Kỳ đề nghị.

“Được.” Cố Ngạo vẫn không hề có ý kiến gì cả.

Hai người đi một cách chậm rãi, hưởng thụ sự nhàn hạ và cảm giác tươi mới ở một quốc gia khác, Cố Ngạo là người thường xuyên đi ra nước ngoài, nhưng lần này đi cùng Mẫn Thiều Kỳ với anh mà nói vẫn có chút đặc biệt.

Đi mãi đi mãi, hai người ấy vậy mà lại thấy một siêu thị lớn. Mẫn Thiều Kỳ cười nói: “Chúng ta lát nữa vào đây mua đồ về nhé.” Dù cho kế hoạch ăn ngoài tuần này của họ đã kín cả rồi, nhưng trong nhà vẫn phải chuẩn bị chút đồ, lỡ đói cũng không đến mức phải dùng nước để lấp đầy bụng.

Cố Ngạo nghĩ nghĩ rồi nói: “Ừ, nhưng đừng mua nhiều quá, để hôm nào lái xe đi mua sắm thì mua thêm.” Xe của bọn họ còn đang đỗ ở cửa quán ăn, lát nữa còn phải quay lại lấy xe, xách theo nhiều đồ rất phiền phức.

“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, tiếp tục nắm tay Cố Ngạo đi về phía trước.

Tầm khoảng mười năm phút sau, hai người đi tới tiệm bánh mà Mẫn Thiều Kỳ muốn tới, lúc này trong tiệm có không ít khách đang mua bánh.

Hai người bước vào, nhân viên không đặc biệt chào hỏi, chỉ đang cẩn thận đóng gói cho khách muốn mang bánh về. Diện tích tiệm không lớn, đồ trang trí cũng rất giản dị, cơ bản là bàn ghế màu gỗ thô, trên tường treo vài cái giá gỗ, trên đó đặt vài món trang trí.

Tủ đựng bánh trong quán lại cực kỳ to, không chỉ có các loại bánh mỳ khác nhau, còn có cả bánh ngọt, đồ ngọt và các loại sandwich, khiến người xem hoa cả mắt. Có điều tuy nhiều loại, nhưng mỗi loại chẳng còn bao nhiêu, có khay đã trống hẳn rồi, hiển nhiên là đã bán hết.

Mẫn Thiều Kỳ đoán tiệm này hẳn là mỗi ngày đều làm theo số lượng nhất định, bán hết thì là hết luôn.

Trong tiệm có tám chiếc bàn, đều là bàn hai người ngồi, nếu khách muốn ở lại đây ăn, trong tiệm cũng có thêm cà phê và hồng trà, nhưng vào lúc này lại không có ai ngồi trong tiệm cả, đều là đóng gói mang đi.

Mẫn Thiều Kỳ vừa ăn cơm xong, đương nhiên là không đói, vậy nên cũng không có ý định ăn ở đây.

“Anh muốn ăn cái nào?” Mẫn Thiều Kỳ nhỏ tiếng hỏi Cố Ngạo.

“Anh cái nào cũng được, em xem rồi chọn đi.” Cố Ngạo cười nói, nếu như Mẫn Thiều Kỳ thích, anh cũng không ngại mà mỗi ngày tới đây một lần.

“Em thấy cái có phúc bồn tử kia chắc chắn sẽ ngon.” Mắt Mẫn Thiều Kỳ lưu luyến nhìn vào mấy miếng bánh ngọt, tự như một đứa nhỏ được vào một căn phòng đầy kẹo.

“Dù sao khó lắm mới tới một lần, nếu em thích thì mua mỗi thứ một cái.” Cố Ngạo nói.

“Không ăn hết sẽ hỏng mất.” Mẫn Thiều Kỳ cũng không muốn lãng phí.

“Vậy thì chọn mấy cái mà em thích, nếu ngon thì hôm lại tới mua cái khác.” Cố Ngạo nói. Dù sao cũng là bọn họ tự lái xe, rất tiện.

Mẫn Thiều Kỳ gật đầu.

Khách đằng trước thanh toán xong, đến lượt họ. Mẫn Thiều Kỳ gọi hai miếng bánh ngọt, bốn cái bánh mỳ và một chiếc sandwich, bánh ngọt ở đây bán cả cái hoặc theo miếng, bánh mỳ không quá to, nhưng sandwich lại cực kỳ to, cắt nửa cũng đủ cho hai người cậu và Cố Ngạo ăn.

Đóng gói xong, Cố Ngạo trả tiền, hai người năm tay rời khỏi tiệm bánh, bắt đầu quay về.

Có thể thỏa thích nắm tay trên đường đi như vậy khiến Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy rất vui, dù cho có hôn nhau cũng không có mấy hai nhìn họ, cậu thích một môi trường sống thế này, không có áp lực từ những ánh mắt bên ngoài, cảm giác được công nhận và bao dung này khiến cậu cảm thấy rất an nhàn. Khi ở trong nước, mặc dù Cố Ngạo sẽ không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, vẫn sẽ nắm tay cậu, nhưng không thể coi như không có ai được, quả thực đã từng phải chịu đựng rất nhiều cái liếc mắt dị thường, cậu có thể không để ý, thế nhưng cái cảm giác không được công nhận ấy vẫn khiến cậu khó mà thờ ờ được.

Lúc đi qua siêu thị, hai người mua một túi đồ to dùng bước ra, thật ra đa phần là đồ dùng hàng ngày, các loại thực phẩm thì ít mà đồ ăn vặt thì nhiều.

Quay lại quán ăn trước đó, hai người lên xe rồi lái thẳng xe về chỗ ở, buổi tối có hơi lạnh, thay vì đi dạo bên ngoài, không bằng về nhà nằm trên sô pha, vừa xem phim vừa ăn bánh mỳ và đồ ăn vặt vừa đem về, đây mới là một buổi tối bình thản mà ấm áp của một người có người yêu nên có.