Editor: Gió
Mẫn Thiều Kỳ lái xe đến bệnh viện, vừa vào đến cửa khu nội trú, liền thấy Mẫn Ác Đan đang ngồi ở trên ghế ở sảnh lớn tầng một.
Mẫn Ác Đan chỉ mặc một chiếc áo len, ngay cả áo khoác cũng không có. Cũng may cô còn biết vào trong cho ấm, nếu không với với tiết này mà đứng bên ngoài chắc chắn bị lạnh mà ốm rồi.
Sảnh lớn trong khu nội trú căn bản không có người, ngày tết đa số những bệnh nhân không còn vấn đề gì đáng ngại đều đã xuất viện về nhà đoàn viên, những người vẫn còn ở trong viện thời gian này cũng không có người nhà ở bên, đều ở nhà ăn tất niên, vậy nên khu nội trú có chút quạnh quẽ.
Mẫn Thiều Kỳ đi tới.
Mẫn Ác Đan nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn về phía cậu, sau đó cố nặn ra một nụ cười khó coi, nói: “Xin lỗi, làm phiền em rồi.”
“Không sao.” Mẫn Thiều Kỳ cởi áo khoác khoác lên người Mẫn Ác Đan, nói: “Đi thôi, phải tìm một nơi để ở trước đã.” Cậu chắc chắn không thể mang Mẫn Ác Đan về nhà, chỉ có thể tìm một khách sạn để thu xếp cho cô
“Ừm…” Mẫn Ác Đan gật đầu, quay đầu thoáng nhìn về hướng thang máy, tựa hồ vẫn còn lưu luyến Ngô Á Sâm, nhưng cũng không thể làm gì khác. Sau đó, liền cùng Mẫn Thiều Kỳ rời đi.
Cũng may sáng nay, Cố Ngạo không chỉ phát tiền lương cho cậu, mà còn cho cậu tiền thưởng, chính là thêm tiền lương của hai tháng. Nếu không cậu cũng không có tiền mà trả tiền phòng cho Mẫn Ác Đan.
Khách sạn quá đắt Mẫn Thiều Kỳ trả không nổi, liền chọn một nhà nghỉ, thuê cho Mẫn Ác Đan một phòng một người. Vị trí của nhà nghỉ này cũng khá ổn, gần bệnh viện bên cạnh lại có sở cảnh sát, có thể đảm bảo an toàn cho Mẫn Ác Đan.
Mẫn Ác Đan không mang theo thẻ căn cước, Mẫn Thiều Kỳ dùng của mình để đăng ký phòng cho cô.
Thời gian này sẽ không có ai đến thuê phòng, lễ tân chỉ có một chàng trai ở đó tốc độ đăng kí cũng khá nhanh, còn chúc tết hai người.
Sau khi vào phòng, Mẫn Thiều Kỳ đóng kín cửa, hỏi Mẫn Ác Đan: “Chị đã ăn cơm chưa?”
Mẫn Ác Đan lắc đầu.
Mẫn Thiều Kỳ suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Đồ mua bên ngoài chị ăn được chứ?”
Bởi vì hiện tại có rất nhiều gia đình không còn làm cơm tất nhiên ở nhà nữa, mà đều sẽ chọn đến quán cơm ăn, mà người ăn tết một mình lại càng thích gọi đồ bên ngoài về, vậy các quán cơm căn bản đều không nghỉ bán ngày hôm nay, vẫn sẽ ship hàng.
“Được.” Mẫn Ác Đan cũng không kén chọn, hoặc có thể nói với tình trạng như hiện tại, cô cũng không có tư cách để kén chọn nữa.
Mẫn Thiều Kỳ gọi đồ ăn cho cô, sau đó mở một chai trước suối có sẵn trong nhà nghỉ đưa cho cô, cùng cô đợi đồ ship đến.
Hai người cùng im lặng trong chốc lát, Mẫn Ác Đan hỏi cậu: “Em năm nay ăn tết ở đâu?”
“Ở nhà bạn.” Mẫn Thiều Kỳ cũng không giải thích tỉ mỉ
“Xin lỗi, làm lỡ dở thời gian của em.” Cô biết Mẫn Thiều Kỳ đã không còn người nhà nữa, ở nhà bạn ăn tết có thể sẽ vui vẻ hơn, người bạn kia ắt hẳn kia cũng là người tốt, nhất định giữ Mẫn Thiều Kỳ ở lại ăn tết, cô… có lẽ đã làm phiền Mẫn Thiều Kỳ đón tết cùng bạn rồi.
“Không sao.” Mẫn Thiều Kỳ cũng không nói rằng cậu thật ra chỉ có một mình, lại mở một chai nước cho chính mình, Mẫn Thiều Kỳ uống vài ngụm rồi nói: “Chị bỏ đi thế này, người nhà Mẫn gia hẳn là đang tìm chị khắp nơi đó.”
Cậu đột nhiên nghĩ tới rằng bình thường con gái Tết nhất bỏ nhà đi, trong nhà ắt hẳn sẽ đi tìm.
Mẫn Thiều Kỳ đặt điện thoại lên bàn, nói: “Vẫn yên lặng.” Từ lúc cô ra khỏi nhà đến giờ, điện thoại cô chưa từng reo.
Mẫn Thiều Kỳ cũng không biết nên nói thế nào, cũng không biết rốt cuộc là Mẫn gia nghĩ thế nào, nhất quyết phải đối xử với Mẫn Ác Đan như vậy
“Tại sao lại bỏ đi?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi. Cậu không phải là muốn nhiều chyện, chỉ là cảm thấy Mẫn Ác Đan vào lúc thế này lại bỏ nhà đi, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
Mẫn Ác Đan siết chặt chai nước, yên lặng hồi lâu, mới mở miệng nói: “Hôm nay lúc chập tối, có một người đến nhà. Họ Lỗ, bốn mươi lăm tuổi, tướng mạo rất bình thường, nghe nói là đã ly dị, dẫn theo một đứa nhỏ tới, là chủ tịch tập đoàn Hâm Vượng.
Tập đoàn Hâm Vượng Mẫn Thiều Kỳ biết, “Nhà tốt Hâm Vương” dưới trướng là một công ty môi giới mua bán và cho thuê nhà ở, khắp nơi trên toàn quốc đều có chi nhánh của bọn họ. Ngoài cái đó ra, Hâm Vương còn can thiệp vào các phương diện tài sản gia đình, hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục bành trướng.
“Chị vốn dĩ cho rằng chỉ là đến tặng quà chúc tết, không ngờ rằng lại là tới xem mắt với chị!” Nhắc đến chuyện này, Mẫn Ác Đan đến giờ phút này vẫn khó mà bình tĩnh nổi, không ai hiểu được tâm trạng của cô lúc đó, cảm giác sụp đổ lúc ấy chỉ có cô hiểu rõ nhất.
Mẫn Thiều Kỳ nhíu mày, thực ra con gái nhà giàu như Mẫn Ác Đan xem mắt cũng là chuyện bình thường, quan trọng là môn đăng hộ đối. Nhưng Mẫn gia lại gấp gáp đến cùng cực, ngày hôm qua mới đánh Ngô Á Sâm nhập viện, ngày hôm nay liền thu xếp cho Mẫn Ác Đan xem mắt, cũng thật quá khác người rồi.
“Lúc ấy đầu óc chị vô cùng hỗn loạn, ầm ĩ với cả nhà, chị không nhớ chị đã nói gì, nhưng chắc chắn không dễ nghe. Sau đó chị chạy thẳng ra ngoài. Chị cảm thấy nơi đó căn bản không phải là nhà của chị, bọn họ căn bản cũng không coi chị là một con người, chưa từng cho chị cái gọi là tôn trọng tối thiểu, còn trách chị không nghe lời.” Nói đến đây mắt Mẫn Ác Đan cũng đỏ lên, nhưng cô cố gắng kiềm nén, không để cho bản thân bật khóc.
Mẫn Ác Đan tiếp tục nói: “Khi đi chị không mang theo tiền, chỉ có năm mươi tệ ở trong ốp điện thoại, chị dùng số tiền đó bắt xe đến bệnh viện tìm Á Sâm. Á Sâm vẫn chưa tỉnh, chỉ ở đó một lúc, ba mẹ anh ấy đến chị liền rời đi, không muốn khiến họ không vui.
Với điều kiện của Mẫn Ác Đan, thật ra có thể tìm một người tốt hơn, chí ít tuổi tác cũng tương xứng một chút, dễ có chủ đề chung. Nhưng lần này là phải làm mẹ kế người ta, Mẫn Ác Đan chắc chắn không tiếp nhận được. Vả lại trong lòng cô đã có Ngô Á Sâm rồi, Mẫn gia làm như vậy chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, không những không kiểm soát được Mẫn Ác Đan mà còn có thể sẽ phản tác dụng.
Mẫn Thiều Kỳ không hiểu được vì sao Mẫn gia lại giới thiệu một người như vậy cho Mẫn Ác Đan, nhưng với nhân phẩm của Mẫn Kính Xuyên, đoán chừng vị tiên sinh họ Lỗ này có thể sẽ mang lại cho Mẫn gia một cơ hội hợp tác tốt hoặc một quyền lợi nào đó, lại thêm Mẫn gia muốn mau chóng tách Mẫn Ác Đan ra khỏi Ngô Á Sâm, muốn hai người sớm hết hy vọng, vậy nên mới gấp gáp chọn người như thế.
Thật ra Mẫn Thiều Kỳ vẫn không thể hiểu nổi, Mẫn Kính Xuyên nhân phẩm độc ác, căn bản không tôn trọng ý kiến của Mẫn Ác Đan thì cũng thôi đi, nhưng Quan Ngọc Phân tại sao lại không ra mặt phản đối? Mẫn Ác Đan dù gì cũng là con gái ruột của bà ta, là một người mẹ đáng ra phải bảo vệ con gái mình mới phải. Dù cho là có phản đối Mẫn Ác Đan và Ngô Á Sâm, nhưng cũng không đến nỗi để cho Mẫn Ác Đan gả cho một người đàn ông trung niên đã ly dị như vậy chứ.
Nghĩ đến đấy, Mẫn Thiều Kỳ hỏi: “Mẹ chị không phải đối chị xem mắt với vị Lỗ tiên sinh kia sao?”
Mẫn Ác Đan lắc đầu: “Mẹ chỉ cảm thấy anh chị làm gì cũng đúng.”
Mẫn Thiều Kỳ trong phúc chốc có chút cạn lời.
Mẫn Thiều Kỳ nhìn chai nước trong tay, ánh mắt đăm đăm, có chút mơ hồ nói: “Chị biết có rất nhiều “đại tiểu thư” như chị cuối cùng cũng sẽ chọn liên hôn. Đương nhiên các cậu ấm trong các gia tộc có định vị cũng sẽ như vậy. Nhưng chị vẫn luôn nghĩ rằng việc này được xây dựng trên cơ sở tự nguyện, dù chị không đồng ý, gia đình cũng có cách nào mà cưỡng ép chị được, càng không thể bắt chị làm thế nào đó. Nhưng hiện tại xem ra chị nhầm rồi, bọn họ không những muốn chị lấy một người đàn ông trung niên, còn đánh Á Sâm. Chị không còn cách nào tha thứ cho bọn họ nữa rồi, cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho bọn họ”
Mẫn Thiều Kỳ nhìn Mẫn Ác Đan. Mẫn Ác Đan lớn lên cũng có thể nói là khá thuận lợi, chưa từng trải qua bất cứ thất bại nào, vậy nên có nhiều chuyện cô nghĩ quá đơn giản, quá đơn thuần. Nếu như không có Ngô Á Sâm, nếu như Mẫn gia giới thiệu cho Mẫn Ác Đan một đối tượng tương xứng một chút, có lẽ cũng sẽ không khiến Mẫn Ác Đan khó tiếp nhận đến vậy.
Mẫn Thiều Kỳ đột nhiên có chút mất mát, có vài lời Mẫn Ác Đan nói không sai, rất nhiều cậu ấm cô chiêu trong các gia tộc cuối cùng cũng sẽ đều sẽ đi đến con đường liên hôn, dù cho nguyên nhân không giống nhau thì kết quả cũng đều như vậy.
Cố Ngạo là Tam thiếu gia nhà họ Cố, cũng rất có thể sẽ bước lên con đường này, điều này đối với Cố Ngạo có lẽ cũng không quá khó tiếp nhận. Và nếu Cố Ngạo có liên hôn, cậu có lẽ sẽ người cuối cùng được biết….
Cố Ngạo có tính toán và lập trường của anh, cũng sẽ có suy nghĩ và chọn lựa của bản thân, những điều này cậu đều không thể can thiệp, đây chính điều khiến cậu cảm thấy bất lực và bất đắc dĩ nhất. Như vậy thì Lâm Bái không phải là không thể trở thành nửa kia chân chính của cố ngạo.
Dù cho không có Lâm Bái, cũng có thể sẽ có người khác, nhưng người khác đó… chắc chắn không phải là cậu…
E rằng dù cho trong lòng có chút tưởng tượng, nhưng cậu cũng không dám mơ mộng hão huyền như trước kia.
Tiếng chuông cửa vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng dài đằng đẵng bên trong phòng, là đồ ăn mà Mẫn Thiều Kỳ gọi. Truyện Nữ Cường
Sau khi trả tiền, Mẫn Thiều Kỳ để cho Mẫn Ác Đan ăn, còn mình ngồi trên chiếc ghế nhỏ, ở bên cạnh cô.
Đợi đến khi Mẫn Ác Đan ăn xong, đã không còn sớm nữa, Mẫn Thiều Kỳ ở đây cũng không tiện, liền để lại chút tiền rồi rời đi. Giờ này các cửa hàng, siêu thị đều đã đóng cửa, Mẫn Thiều Kỳ không thể mua quần áo để cô thay, chỉ có thể cứ như vậy đêm nay, mai rồi đi mua. Chuyện như này Mẫn Thiều Kỳ không giúp được nữa rồi, chỉ có thể để Mẫn Ác Đan tự làm thôi.
Về đến nhà, trong nhà vô cùng yên ắng. Không có tiếng ầm ĩ của chương trình TV, bầu không khí dường như cũng nhạt hẳn đi rồi.
Mẫn Thiều Kỳ không định xem TV, cũng không muốn đón giao thừa, cậu hơi mệt, muốn đi nghỉ sớm.
Tắm rửa xong, Mẫn Thiều Kỳ đi một vòng kiểm tra đồ điện trong nhà và đèn xem đã tắt hay chưa. Sau đó đi tới phòng của Cố Ngạo.
Căn phòng ấy vẫn mang dáng vẻ thường ngày, chỉ là không có Cố Ngạo ở đó mà thôi.
Đi tới bên cửa sổ, Mẫn Thiều Kỳ mở cửa, để cho luồng khí lạnh tràn vào, thay thế cho bầu không khí ngột ngạt.
Cảm nhận được làn gió lạnh bên ngoài, trong lòng Mẫn Thiều Kỳ tựa như đang có một ngọn nửa, rất khó chịu, có chút nôn nóng, ngay cả gió lạnh cũng không khiến cậu bình tĩnh nổi.
Đột nhiên đóng cửa sổ lại, ngăn cản sự lạnh lẽo từ bên ngoài, Mẫn Thiều Kỳ cầm nước hoa của Cố Ngạo lên, phun lên người mình hơn mười lần, mùi hương vô cùng nồng, nhưng dường như Mẫn Thiều Kỳ lại chẳng mảy may nhận ra, ngược lại lại trong lòng lại cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Mang theo mùi nước hoa nồng đậm, Mẫn Thiều Kỳ trèo lên giường của Cố Ngạo, dùng chăn bọc lấy chính mình, nhắm mắt lại. Cậu không biết đến lúc nào mình mới ngủ được, nhưng đối với cậu đây là cách cậu có cảm giác an toàn lúc này.
_______________
Gió: Lúc tớ edit chương này là đang học on và vừa thoát khỏi kiếp nạn bị gọi trả lời bài, mà hôm nay vừa đổi sách:(((( Khó muốn khóc TT.TT Mồm thì than thế thôi nhưng vẫn phải học