Cửu Cửu Trùng Sinh

Chương 4




Trong khi dạo vườn hoa nàng cao hứng làm một bài thơ.

"Ngọc Diệp tị thủy lưu ly

Cổ hương phản phất du phong tụ

Tam sinh đồ thế hạ nhân

Sắc cam ánh nguyệt hạ di trùng."​

Trời công chúa còn biết làm thơ sao không những hay mà còn rất hay là đằng khác, thật kinh ngạc.

"Công chúa à người còn biết làm thơ sao?" Cô ngạc nhiên hỏi.

"Không chỉ biết làm thơ ta còn biết cầm kì thi họa." Lưu Lam Ngọc nói đầy tự đắc.

Bây giờ cô cảm thấy rất vui vì nếu công chúa tài giỏi như vậy sau này sẽ không còn ai bắt nạt cô và công chúa nữa, từ nay Lưu Lam Ngọc cũng không bị xem thường.

"Ha ha ha thật không ngờ các cô gái ở Đại Lục này lại làm thơ hay như vậy?" Từ đằng xa có tiếng nói vọng lại.

Từ xưa con gái trên đại lục không được học thơ văn hay bình luận quân sự. Thứ họ được học từ nhỏ tới lớn chính là vũ nghệ và cách chế biến thức ăn sao cho ngon và đẹp mắt để hầu hạ tướng công. Ngày nay tuy quan niệm đó đã bị mục rửa nhưng quan niệm về một người phụ nữ vẫn không hề thay đổi trong chính con người của họ. Đó là lí do vì sao họ phải luôn chịu thế phụ thuộc vào đàn ông. Và không tự quyết định được những việc lớn trong gia đình.

Tiếng bước chân ngày càng gần, từ trong bóng đêm thấp thoáng một bóng người rồi từ từ tiến lại gần. Một người đàn ông với mái tóc dài thắt bím ở đuôi tóc và khuôn mặt vô cùng đẹp trai bước tới.

"Xin hỏi cô nương tên là gì?" Vừa nói vừa vung quạt.

Nàng không trả lời mà nhìn thẳng vào mắt hắn với ánh mắt đen huyền lạnh giá như hố băng u tối vạn trượng.

"Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ

Vô duyên đối diện bất tương phùng."



"Nếu có duyên gặp lại thì ta sẽ nói tên cho huynh biết." Nói rồi nàng cất bước đi để hắn ở lại đó ngẩn ngơ. Đây là lần đầu tiên có một cô nương phớt lờ câu hỏi của hắn ta.

Hắn ngơ ngác vừa đi vừa suy nghĩ mà không biết rằng thoáng chốc mình đã về phòng. Hắn vào phòng thì đã thấy Hàn Phong Dực ngồi đợi hắn. Hàn Phong Dực Là vương gia của đại lục này và có học thức uyên thâm, đồng thời chàng cũng là bạn thân của thái tử. (Hắn)

"Này huynh có biết cô nương nào xinh đẹp lại biết làm thơ không?" Hắn hỏi mặt có vẻ nghiêm trọng.

Hắn cũng để ý đến nữ nhi sao, nhiều lần ta giới thiệu các công chúa vừa xinh đẹp lại giỏi giang nhưng hắn đều phớt lờ làm ta cứ tưởng hắn không thích nữ nhi chứ.

"Nữ nhi xinh đẹp trong cung không thiếu nhưng ta không biết lại có nữ nhi mà biết làm thơ. Hầu như nữ nhi trong cung chỉ toàn là ca, múa, thiêu thùa. Chắc cô nương mà huynh nói là một người tài giỏi." Chàng làm bộ mặt nghi vấn.

Hắn suy tư một hồi lâu rồi mới chợt để ý đến chàng.

"Mà huynh tới tìm ta làm có việc gì?"

Bây giờ mới chịu để ý tới ta sao. "Chỉ là ta muốn thông báo cho huynh biết trong cung có tổ chức tiệc muốn mời huynh đến dự."

"Ừ ta biết rồi, ngày mai ta nhất định sẽ tới." Hắn nghĩ nếu trong cung tổ chức tiệc thì hắn nhất định sẽ gặp được cô nương ấy.

"Vậy ta đi đây, chúc huynh ngủ ngon." Chàng nói xong liền cất bước ra đi.

Suốt đêm hắn cứ thao thức suy nghĩ hoài về cô gái lúc nãy là ai, sao lại có khí chất như vậy nhất là đôi mắt lạnh lùng đến run người đó. Hắn cứ trằn trọc suốt đêm không thể nào ngủ được.

......

Nàng lúc này đang ở trong phòng cùng Vân Ý. Nàng muốn cô kể lại những chuyện đã xảy ra trong khi nàng hôn mê. Cô kể, sau khi nàng bất tỉnh thì được cô đưa lên giường và gọi ngự y đến. Thái phi biết tin liền đi đến chăm sóc cho nàng nhưng khi thái hậu đến đã đuổi thái phi đi.

"Công chúa còn một việc nữa mà nô tỳ chưa nói với công chúa, ngày mai trong cung tổ chức tiệc mừng thái tử nước láng giềng đến thăm, nhưng... nhưng mà công chúa không được mời." Vân Ý bối rối nói.

Thật quá đáng ta dù sao cũng là công chúa của một nước tại sao mọi người được mời mà ta không được, được các người càng không muốn ta đi ta càng phải đi.

"Không sao đâu, họ không mời ta cũng đến." Nàng cương quyết.

Vạn lần cũng không được nếu người đi đến đó thì người sẽ lại bị giết mất. "Nhưng... nhưng." Vân Ý ấp úng.

Nàng nhìn vào ánh mắt của cô thì thấy ngay sự lo âu cô dành cho nàng nên nàng an ủi cô: "Không sao đâu họ không dám đuổi ta đâu, dù sao ta cũng là nhị công chúa cơ mà." Nàng cười đểu.

Nàng rất tự tin, vì Lưu Lam Ngọc đã chuẩn bị một kế hoạch hoàn hảo cho ngày mai. Kế hoạch đó sẽ khiến cho mọi người một phen kinh hoàng và cũng đầy sự ngạc nhiên, để rồi sau này còn ai dám bắt nạt nàng và Vân Ý nữa không.

Link thảo luận-góp ý: http://truyen.org/threads/thao-luan-gop-y-nhung-tac-pham-cua-toc-xanh.15012/