Chạy suốt một quãng đường, thiếu nữ cũng không kịp lấy lại hơi, liền đặt thực hạp ăn lên bàn đá trước mặt Ninh Tử Thanh, ánh mắt mong chờ: "Điện hạ, cùng nhau ăn bữa trưa không?"
Nói xong, Liễu Ly mở nắp thực hạp gỗ ra, trong lương đình mùi thơm thoáng chốc lan tỏa xung quanh, khiến người ta khó cưỡng.
Tầng trên cùng đặt bánh ngọt óng ánh, trong suốt trắng bóng, trên bánh còn có họa tiết long phụng [chú thích 1].
Ninh Tử Thanh chưa từng thấy loại điểm tâm này: "Đây là?"
"Bánh này tên là thủy tinh long phượng." Liễu Ly giới thiệu cho nàng, "Đoán biết điện hạ chưa từng ăn bao giờ, là tự tay ta làm."
Ninh Tử Thanh nhướng mày, mặc dù không lên tiếng hỏi lại, nhưng hiển nhiên không tin. Thuần Ninh quận chúa mười ngón tay không dính dương xuân thủy, sao lại đột nhiên có hứng thú đi làm bánh được?
"...Được rồi, là nha hoàn của ta tự tay làm." Liễu Ly tự nhiên thoải mái, trước ánh mắt "quả nhiên không sai" của Ninh Tử thanh, nàng cũng không chút xấu hổ nào khi nói dối bị phơi bày, "Nhưng mà cách làm và công thức đều do ta nghiên cứu, thật đó! Điện hạ nếm thử đi."
Đôi mắt chân thành của thiếu nữ, thật giống như một chú chó lấy được đồ tốt, rồi vẫy đuôi đưa cho chủ của nó.
Ninh Tử Thanh "ừ" một tiếng, lấy đũa gắp một miếng và nếm thử. Ngọt ngọt, khẽ nhai vài miếng là phất lên mùi thơm ngạt ngào, khiến người ta đã ăn rồi vẫn còn muốn ăn nữa.
"Thế nào?"
"Cũng được." Ninh Tử Thanh gắp thêm một miếng nữa, vẫn mím môi và nét mặt không cảm xúc, duy có chân mày vô thức nhướng lên, để lộ cảm nhận của nàng.
Liễu Ly lòng nói: còn không phải sao, tất cả đều dựa theo sở thích và khẩu vị của ngươi trong nguyên tác để làm.
Nàng dẫn theo các thị nữ nghiên cứu suốt mấy ngày trong phòng bếp nhỏ ở Điện Yên La, bánh ngọt làm hỏng đủ cho cung nhân của cả điện ăn trong nửa tháng, đương nhiên phải cho ra sản phẩm tốt.
Ninh Tử Thanh quen "ăn không nói, ngủ không tiếng", ngay sau đó thì không nói chuyện nữa, mà tập trung ăn món ăn.
Nhưng Liễu Ly thì không phải vậy, ngồi được một chút thì bồn chồn, mới ăn một ít đã nghiêng đầu hỏi nàng: "Điện hạ lúc nãy có nghe ta đọc không? Thấy ta đọc như thế nào?"
Niềm mong được khen ngợi ngập tràn trong lời nói.
Ninh Tử Thanh chỉ cảm thấy tất cả suy nghĩ của người trước mắt đều viết hết trên mặt, tuy có chút ngớ ngẩn, nhưng lại ngây thơ đến dễ thương, cũng không cảm thấy đáng ghét lắm: "Ừ, không tệ."
Liễu Ly và Ninh Tử Thanh ngượng nghịu nói chuyện nửa ngày, cho dù nói đến thiên hoa loạn trị, cười đến đơ mặt như thế nào, thì độ hảo cảm vẫn là con số 0 vững chắc, sừng sững bất động.
Cuối cùng cũng ăn xong, Ninh Tử Thanh buông đũa, lấy khăn tay lau khóe miệng: "Lễ ký đều thuộc hết rồi à? Nếu ta kiểm tra thì ngươi trả lời được không?"
Liễu Ly ngồi ngay lại: "Điện hạ cứ kiểm tra đi."
Chỉ nghe Ninh Tử Thanh hỏi: "Thiện ca giả, sử nhân kế kỳ thanh; thiện giáo giả, sử nhân kế kỳ chí. Ngươi giảng giải như thế nào?"
"Ờ..." Liễu Ly ngừng giây lát, đây là một trong những câu mà nàng đã trả lời khi thái phó giảng bài lúc nãy.
Mấy hôm nay nàng chỉ học thuộc một cách máy móc, hầu như không hiểu rõ nghĩa, nhưng câu này cũng không quá phức tạp, "chém" một chút cũng được.
"Người, người hát hay có thể khiến người ta muốn hát theo họ, người thầy giỏi, có thể khiến người ta muốn noi theo chí hướng của họ..." [chú thích 2]
Ninh Tử Thanh ra hiệu nàng tiếp tục nói, hiển nhiên đáp án muốn nghe được không phải là dịch mặt chữ.
Liễu Ly nhanh trí nói: "Giải... giải thích của ta là, thượng bất chính hạ tắc loạn."
"Ồ?"
Ninh Tử Thanh có chút hứng thú, muốn xem xem nàng đem hai câu phong mã ngưu bất tương can này liên kết lại với nhau như thế nào.
"Người hát hay nếu hát bài hát bình thường thì không có gì, nhưng nếu họ hát những bài dâm từ diễm khúc, để người khác hát theo thì chẳng phải là có hại đến phong tục và giáo hóa sao?" Liễu Ly biết mình đang nói lung tung nên hơi chột dạ, "Người thầy giỏi nếu tâm thuật bất chính, thì dạy ra cũng là những oai lý tà thuyết, vậy đệ tử của họ noi theo chí hướng của họ, thì tốt sao cho được? Cho nên theo ta, tốt nhất là phải tìm một người thầy tốt, khi đó mới có thể học hữu sở thành, không thì sẽ đi theo con đường sai lệch."
Câu cuối còn nịnh Ninh Tử Thanh một chút——Liễu Ly đã xin Ninh Tử Thanh dạy nàng thì đương nhiên cảm thấy nàng là một người tốt.
Sau đó nàng nhìn thấy khóe miệng của Ninh Tử Thanh hơi cong lên, giống như đã bị nàng chọc cười nhưng kìm lại.
"Ngươi kiến giải cũng rất độc đáo."
Thật sự, người dám diễn giải "Lễ ký" ở thời đại này như vậy đoán chừng chỉ có một mình Liễu Ly, nàng chớp mắt: "Ta tài sơ học thiển, nói bậy nói bạ, có thể lấy được nụ cười của điện hạ cũng đáng."
"Lời giảng giải lúc nãy nói trước mặt ta thì được, khi thái phó hỏi, nhất định không được trả lời như vậy."
Ninh Tử Thanh hiếm hoi mà nhắc nhở nàng một câu, trong mắt các thái phó, hiểu sai tứ thư và ngũ kinh là đại kị.
"Tuân lệnh!"
Hai người cười cười nói nói ở trong lương đình, tuy tiếng không lớn nhưng cũng thu hút sự chú ý của những người khác ở đó không xa.
Bát công chúa Ninh Tử Thuần nhìn sang bên ấy và thấy Ninh Tử Thanh, nhàm chán mà quay đầu lại, thuận miệng nói với Liễu Như Vận bên cạnh: "Bên cạnh Cửu công chúa kia là ai?"
Mẫu thân của Ninh Tử Thuần là Lý Tiệp Dư, tuy gia cảnh không coi là xuất chúng, nhưng cũng được đắc sủng, trong cung nhiều người nịnh bợ.
Liễu Như Vận làm bạn độc của nàng đã mấy ngày, nịnh nọt lấy lòng mọi thứ, hai người nói chuyện với nhau cũng hợp. Liễu Như Vận nói: "Người đi cùng với Cửu điện hạ là trưởng tỷ của thần nữ, Bát điện hạ có biết không?"
Bát quận chúa bừng tỉnh: "À, Thuần Ninh quận chúa. Tại sao nàng lại đi chung với Ninh Tử Thanh?"
"Chuyện này..." Liễu Như Vận ấp úng, rõ ràng có chuyện muốn nói nhưng lại do dự không thôi.
Bát công chúa tính cách nóng nảy, không muốn thấy bộ dạng như vậy: "Nói."
"Bát điện hạ đừng trách." Liễu Như Vận nói nhỏ, "Trưởng tỷ trước giờ không thích thần nữ, thấy thần nữ may mắn được làm bạn độc của điện hạ, có lẽ trong lòng không phục, nên cũng muốn kết bạn với vị điện hạ khác."
"À." Bát công chúa rất thỏa mãn với lời lấy lòng này, thuận miệng nói, "Vậy thì cũng không nên tìm Ninh Tử Thanh chứ, ở trong cung, phụ hoàng không thích nhất chính là mẫu tử bọn họ."
Liễu Như Vận thấy Bát công chúa không hiểu ý của nàng, lại châm thêm lửa, thở dài một tiếng, nói thẳng ra hơn nữa, "Trưởng tỷ được thánh thượng sủng ái, khó tránh có hành vi hơi tùy tiện, gia phụ cho thần nữ làm bạn độc của Bát điện hạ, thì tỷ ấy liền qua lại với Cửu điện hạ, khiến cho thần nữ rất khó xử, không biết làm sao cho phải."
Ninh Tử Thuần ngu dốt, bị Liễu Như Vận dắt mũi, cảm thấy không sai: "Chính xác, hành động này của Thuần Ninh, để ngươi ở đâu, lại để bổn điện hạ ở đâu!"
Đồng thời trong lòng không vui.
Mẫu thân nàng Lý Tiệp Dư, luôn dặn nàng nhất định phải kết bạn với Thuần Ninh quận chúa khi có cơ hội, như vậy sẽ có thể thân với mẫu thân của nàng là Bảo An quận chúa, cũng có thể được phụ hoàng chú ý hơn.
Nào ngờ, Thuần Ninh này thà đi tìm Cửu công chúa không được sủng ái, cũng không thèm nhìn nàng!
Liễu Như Vận giả vờ sốt ruột mà vội giải thích: "Trưởng tỷ chỉ là tùy hứng quen rồi, điện hạ xin đừng hiểu lầm tỷ ấy..."
Lời này như đổ thêm dầu vào lửa, Ninh Tử Thuần đã đứng lên, nổi giận mà đi gây rối.
Liễu Như Vận cười thầm, nàng lật đật đi theo sau Ninh Tử Thuần.
*
Ninh Tử Thanh sớm nhận ra điều bất thường, nàng nheo mắt lại, nhìn thấy Ninh Tử Thuần đi về phía này, còn có một người theo sau, mục tiêu chính là nàng và Liễu Ly.
Liễu Ly cũng quay đầu lại nhìn, đó là...?
Họ và tên: Ninh Tử Thuần
Tuổi: 13 tuổi
Thân phận: Bát công chúa [Đại Ninh Hoàng Triều]
Trạng thái hiện tại: xa lạ
Lưu ý: hành sự bốc đồng, lỗ mãng cẩu thả
Cuối cùng cũng gặp được một vị pháo hôi nữ phụ khác, nhưng theo sau Bát công chúa còn có thứ muội kia của nàng, Liễu Ly cảm thấy có điều không ổn.
Họ đến tìm ai gây chuyện? Ninh Tử Thanh? Không phải chứ, giai đoạn này Ninh Tử Thanh giấu tài, không có cảm giác tồn tại nào ở trong mắt bất cứ ai.
Cho nên người mà Bát công chúa tìm là nàng.
"Bát tỷ tỷ." Ninh Tử Thanh kiến lễ, giọng rất nhẹ nhàng.
Ninh Tử Thuần không để ý nàng ấy, chỉ cau mày nhìn về phía Liễu Ly: "Quận chúa điện hạ."
Bát công chúa và nàng không thù không hận, kẻ đầu têu chắc chắn là thứ muội của nàng, Liễu Ly nghĩ một chút rồi cười nói: "Bát điện hạ lại đây ngồi đi."
Giọng điệu rất tự nhiên, không chút khúc mắc.
"Ngồi thì miễn." Ninh Tử Thuần thấy thái độ của nàng không tệ, nên cũng hơi hòa dịu xuống, nói, "Nhìn thấy quận chúa, mới biết quận chúa đến quốc tử học, cũng không nói với bổn điện hạ một tiếng, đều là tỷ muội gần tuổi nhau, có thời gian thì tới cung của bổn điện hạ chơi thường."
Ý hữu sở chỉ mà nghiêng mắt nhìn Ninh Tử Thanh nói: "Quận chúa cũng phải cẩn thận hơn, trong cung này thứ xu viêm phụ thế nhiều lắm, tốt nhất đừng để thân dính mùi tanh."
Nghe xong, Ninh Tử Thanh không có bất kì phản ứng gì, giống như không nghe thấy nàng đang nói với mình.
Liễu Ly không hiểu sao Ninh Tử Thuần lại đột nhiên công kích Ninh Tử Thanh, vậy nhất định phải bảo vệ Cửu công chúa của chúng ta, suy nghĩ một hồi, mắt tối sầm lại, nói:
"Điện hạ nói đúng, muội muội không nên thân kia của thần nữ chắc chắn đã chọc giận ngài. Gia phụ đã bảo muội ấy vào cung làm bàn độc cho ngài từ lâu, nhưng nàng lại một mực muốn đi chỗ của Ngũ công chúa, đến chỗ của ngài cũng là tâm bất cam, tình bất nguyện... Là thần nữ quản giáo vô phương, mong điện hạ lượng thứ."
Ngũ công chúa là con của Thi quý phi, mẫu gia thế lực to lớn, nên tính tình vô cùng kiêu ngạo, bình thường có mối quan hệ rất kém với Ninh Tử Thuần, hai người thường xuyên đối chọi gay gắt.
Mẫu phi của Bát công chúa vốn chỉ là tiệp dư, đương nhiên không thể bì với vị thế quý phi, cho nên nàng càng không phục Ngũ công chúa hơn.
Thế là, Liễu Ly thản nhiên đổi đối tượng "xu viêm phụ thế" mà Ninh Tử Thanh nói, tiện thể khích bác một chút.
Vừa nghe lời này, Ninh Tử Thuần trợn tròn mắt: "Cái gì?!"
Liễu Như Vận cố tình đi thật chậm, muốn cho Bát công chúa và Liễu Ly cãi nhau trước một lát, lúc này cuối cùng cũng tới lương đình: "Điện hạ, trưởng tỷ..."
Liễu Ly giả vờ đáng thương: "Như Vận tuổi còn nhỏ, không phải cố ý, Bát điện hạ chớ nên trách muội ấy."
Liễu Như Vận:?
Ninh Tử Thuần nghĩ đến những tức tối đã chịu ở chỗ của Ngũ công chúa, giận đến run cả tay, quay đầu chỉ vào Liễu Như Vận: "Nếu ngươi không thích bổn điện hạ và mẫu phi, cần gì hư tình giả ý, không ngờ ngươi cũng là loại xu viêm phụ thế, thật khiến người ta khinh thường!"
Liễu Như Vận ngây người ra:?
Ninh Tử Thuần nói đoạn thì phất áo bỏ đi, Liễu Như Vận sững lại một lúc mới đuổi theo: "Điện hạ, điện hạ!"
Sau khi bọn họ đi, trong lương đình lại thanh tịnh trở lại.
Ninh Tử Thanh cảm thấy hứng thú mà nhìn Liễu Ly một hồi, nhìn đến nàng tê cả da đầu, lo sợ độ hảo cảm bị tụt xuống.
"không còn sớm nữa, ta đi về trước." Chỉ thấy Ninh Tử Thanh đứng dậy, đóng cặp và thực hạp lại.
Liễu Ly chào tạm biệt với Ninh Tử Thanh, tim đập thình thịch, sau đó thả lỏng mà thở một hơi.
"Độ hảo cảm của [Ninh Tử Thanh] đối với bạn +10. Độ hảo cảm hiện tại: 10 (xa)."
***
Lời tác giả:
Chú thích 1: bánh thủy tinh long phượng là một loại bánh ngọt của thời kỳ Võ Tắc Thiên, tham khảo từ chương một "Hoạt Tại Đại Đường" của Hầu Duyệt.
Chú thích 2: bản dịch bạch thoại "Lễ ký – Học ký" tham khảo từ Baidu.
Giảng giải của Liễu Ly là bậy thật, tác giả viết linh tinh, xin đừng tưởng thật.