Giang Vũ Chương có dáng người gầy và không được cao lắm, trông như một văn nhân ốm yếu. Cậu ho mạnh vài cái rồi mới nói: "Giang mỗ bị bệnh nặng, gần đây mới trở lại học ở quốc tử học, xin quận chúa đừng ngại..."
Liễu Ly cảm thấy Giang Vũ Chương nói một câu là phải thở lấy sức, nên hoàn toàn không dám ngắt lời, sợ cậu chưa kịp lấy hơi thì sẽ ngất xỉu mất, vì vậy kiên nhẫn chờ cậu nói hết.
Giang Vũ Chương này nói chuyện cũng hơi chậm thật, hai người đi ra đến bên ngoài rồi mà Giang Vũ Chương còn đang chào hỏi.
Liễu Ly rất đói bụng và đang chờ ăn cơm, đành phải ngắt lời Giang Vũ Chương: "Thật ra thì thế tử muốn nói chuyện gì vậy?"
Có lẽ sự xa cách trong mắt của Liễu Ly đã đâm vào Giang Vũ Chương, cậu ngưng lại một chút, rồi tổn thương nói: "Quận chúa ghét bỏ thân thể ốm yếu này của Giang mỗ sao?"
Liễu Ly:?
"Giang mỗ cũng không không muốn liên lụy đến quận chúa, nhưng phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn..." Giang Vũ Chương tiếp tục ho dữ dội, "Nếu không có gì thay đổi thì gia phụ sẽ lập tức trao đổi cùng Tự khanh đại nhân về ngày thành thân của Giang mỗ và quận chúa."
Tự khanh là chức quan của phụ thân Liễu Ly.
"Khoan đã." Liễu Ly nhăn mặt, thấy đã sắp đến lương đình nên vội vã vươn tay ngăn Giang Vũ Chương lại, "Ngươi là vị hôn phu của ta?"
Giọng điệu kích động này làm tan vỡ trái tim của Giang Vũ Chương lần nữa, môi cậu trắng bệch: "Quận chúa, quận chúa đã quên rồi sao? Khụ khụ..."
Liễu Ly cảm thấy đau đầu vì người này cứ ho mãi, thầm nghĩ không lẽ mình thật sự sẽ gả cho thiếu niên có trái tim mong manh và bệnh tật triền miên trước mặt? Tại sao chưa nghe thị nữ nói bao giờ, hay là có hiểu lầm gì?
Nhưng tóm lại, không thể để Ninh Tử Thanh nhìn thấy Giang Vũ Chương.
Giang gia của phủ Lương quốc công là một đại gia tộc, hoàng hậu tại vị là Giang gia nữ, và vị hoàng hậu này còn là một nhân vật phản diện chính hiệu.
Trong nguyên tác, hoàng hậu không sao có con được, cho nên tư duy dần trở nên lệch lạc, đến mức căm thù tất cả hoàng tử và hoàng nữ. Lúc Ninh Tử Thanh vừa bộc lộ sự tài giỏi của bản thân thì đã bị bà nhắm vào. Bà đã dùng nhiều thủ đoạn để ngáng chân Ninh Tử Thanh, thậm chí còn giết hại mẫu thân của Ninh Tử Thanh là Sở Yến! Cuối cùng, sau khi Ninh Tử Thanh đăng cơ, cả gia tộc Giang gia đắc tội nàng đã có một kết cục rất thê thảm. Biết được điều này thì sao Liễu Ly có thể để mình và Giang gia có bất kì liên hệ nào được.
Không thể được.
"Bên ngoài gió to, thế tử hãy về trước đi." Liễu Ly lịch sự cười nói, "Khó khăn lắm mới khỏe bệnh, kẻo lạnh lại trở bệnh."
Giang Vũ Chương dường như còn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy biểu hiện không muốn nhiều lời của Liễu Ly, cậu chỉ đành biết ý mà gật đầu với Liễu Ly và từ từ rời khỏi.
Liễu Ly trông theo bóng lưng của cậu, cuối cùng thở phào và nghĩ thật may là Ninh Tử Thanh không nhìn thấy, kết quả vừa quay đầu lại thì thấy gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc.
Liễu Ly:...Chột dạ.jpg.
"Chờ cả buổi mà không thấy ngươi đến." Ninh Tử Thanh nói với vẻ mặt bình tĩnh.
Liễu Ly nuốt nước bọt, không biết tại sao mình lại cảm thấy chột dạ: "Ờ, không phải bây giờ đến rồi này."
Hai người nói xong thì đi vào đình hóng mát dùng bữa như bình thường. Ninh Tử Thanh im lặng quay đầu nhìn lại, và thấy một bóng người áo xanh vẫn chưa đi xa lắm.
"Người đó là thế tử của phủ Lương quốc công?"
...Mắt ngươi sao mà tinh thế, Liễu Ly bị bắt quả tang, đành phải thừa nhận: "Ừ, cậu ấy đến tìm ta nói mấy câu."
"Vậy à?"
Liễu Ly hơi do dự, tốt hơn hết đừng nói dối trước mặt Ninh Tử Thanh, nếu không sau này bị phát hiện thì khẳng định sẽ giảm độ hảo cảm, "Nói chuyện... định ngày thành thân."
"Sao?" Ninh Tử Thanh nhướng mày, sau đó sáng tỏ nói, "Phải rồi, Sở quốc công và Lương quốc công có giao tình sâu đậm, sớm đã đính ước từ nhỏ."
Mặc dù lúc này Ninh Tử Thanh vẫn chưa có thù địch với Giang gia, nhưng Liễu Ly đã chọn bên từ trước, vậy nên chủ động phủi bỏ quan hệ: "Ta không muốn gả."
"Tại sao vậy?"
"Thì... chỉ là không muốn." Liễu Ly lấy bừa một cớ để gạt, nàng cảm thấy Ninh Tử Thanh có thể hiểu được, dù sao với sức khỏe Giang Vũ Chương, e là không có mấy cô nương nào muốn gả cho.
Ninh Tử Thanh hiểu được thật, nhưng mà hiểu sai ý, ngẩn người nói:
"Chẳng lẽ... là vì ta?"
Liễu Ly:...
Thôi bỏ đi, chuyện cũng đã lỡ rồi, dù sao cũng không tẩy nổi nữa.
Liễu Ly đầu hơi nghiêng và căng thẳng gật nhẹ đầu.
Chỉ bị Ninh Tử Thanh hiểu lầm thôi mà, miễn là tăng độ hảo cảm thì chẳng có gì to tát cả!
Ninh Tử Thanh bặm môi. Một lúc sau, chợt lại nói đến Giang gia: "Thế tử của Lương quốc công này đúng là phiền thật."
Trong ánh mắt hơi cụp xuống của Ninh Tử Thanh dường như có một suy nghĩ mơ hồ đang hiện hữu, u ám đáng sợ và khó lường.
"Từ lâu đã nghe qua thân thể suy nhược của thế tử Giang gia, phải sống nhờ vào thuốc.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trọng Sinh Chi Sủng, Tra Nam Hóa Thê Nô
2. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
3. Đáng Yêu Hơn Cả Đường
4. Mùa Hè Mang Tên Em
=====================================
Môi răng khẽ chạm nhau, nhưng lời nói đằng sau lại vì nghiến chặt mà lập lờ, không rõ.
"Nếu không may bị bệnh chết, chắc cũng là điều bình thường."
Liễu Ly không hề biết việc này, dù sao trong suy nghĩ của Liễu Ly thì Ninh Tử Thanh bây giờ cũng chỉ là một cô bé mười hai tuổi biết ngại ngùng. Liễu Ly nói: "Tuổi cập kê của ta còn xa, việc này vẫn phải bàn bạc nữa, ngày mai ta sẽ viết một bức thư nói cho phụ thân biết về chuyện này."
"Ừ."
Khi Ninh Tử Thanh ngước mắt lên, những thứ vừa rồi đã biến mất không dấu vết, đôi mắt đan phượng ấy đã thanh khiết trở lại.
*
Bức thư của Liễu Ly gửi cho phụ thân mình nhanh chóng được hồi âm.
Trong thư Liễu Phụ nói tiết truy nguyệt sắp đến, tất cả các đại thần sẽ vào cung dự tiệc, lúc ấy có thể tiện trao đổi việc này với Liễu Ly.
Liễu Ly rõ ràng đã nhắc đến Bảo An mấy câu, nhưng trong thư của Liễu phụ hoàn toàn không có lời hỏi thăm nào về tình hình của Bảo An.
Rõ ràng bà là chính thê của ông ấy, nhưng dường như ông ấy không hề quan tâm.
Liễu Ly thấy lạ, bèn gọi các thị nữ trong điện đến để hỏi và nhận được một số thông tin mới.
Liễu phụ và Bảo An quận chúa đã thành thân nhiều năm, tương kính như tân, chưa có mâu thuẫn lớn bao giờ, nhưng cũng không thân thiết lắm. Ông chỉ nạp một trắc thất là mẫu thân của Liễu Như Vận. Đối với thời đại này mà nói là không hề đa tình.
Trong thư, thái độ của ông ấy đối với Liễu Ly cũng rất gần gũi, thể hiện không có hiềm khích gì giữa phu thê và cha con, đã vậy thì tại sao lại chẳng ngó ngàng đến Bảo An?
Trực giác mách bảo Liễu Ly, điều này có thể liên quan đến việc Bảo An bị hại.
Tại bữa tiệc truy nguyệt, tất cả các đại thần của tiền triều sẽ đến cùng với gia quyến trước, rồi sau đó là các hoàng tử, hoàng nữ và cung phi trong cung cũng sẽ tham dự.
Ninh Tử Thanh nghĩ, người hại Bảo An nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội ra tay trong lần tiệc truy nguyệt này.
Một là Bảo An được sủng ái sẽ được xếp ở vị trí gần với thánh thượng nhất, người ghét tự động sẽ không đứng nhìn bà vinh dự như vậy.
Hai là số lượng người dự tiệc rất nhiều, hung thủ sẽ trà trộn vào trong đám đông nên có thể tránh bị phát hiện.
Những phân tích này có lý do và căn cứ rõ ràng, Liễu Ly nghe đến mức muốn đi cầu kiến thánh thượng ngay, nói cho ngài sức khỏe của a nương quá kém nên cần chuyển thêm nhiều người đến để chăm sóc. Nhưng đã bị Ninh Tử Thanh ngăn lại bằng một câu nói nhẹ nhàng.
"Sao ngươi biết người động thủ không phải là ông ấy?"
Liễu Ly khiếp sợ, nhớ lại thánh thượng ở trong nguyên tác, lòng nặng nề nhận ra Ninh Tử Thanh nói đúng.
Lạnh lùng và phũ phàng, không lập trữ quân, ngồi xem chúng hoàng tử và hoàng nữ tranh đấu toác đầu chảy máu, xâu xé lẫn nhau.
Một người như vậy, chuyện gì mà không làm được?