Cữu Chưởng Huyền Công

Cữu Chưởng Huyền Công - Chương 46: Hữu duyên tương phùng





Vị Phong quay lại gian tịnh thất của Tịnh Ngọc. Chàng lẻn vào đỡ lấy Tịnh Nghi:


- Tịnh Nghi… ni cô không sao chứ?


- Công tử mau đến báo với sư thái.


- Ni cô Tịnh Nghi thấy rồi đó. Tịnh Ngọc đã rơi vào bẫy tình không thể phân biệt cái nào là đúng cái nào là sai. Còn bây giờ tại hạ có đến gặp sư thái Diệu Tịnh, chưa hẳn đã giải quyết được gì. Không chừng còn bị sư thái nghi oan nữa. Diệu Tịnh sư thái vốn đã có ác cảm với Vị Phong, thì những lời nói chân thành của Vị Phong đâu thế nào lọt vào tai sư thái được. Huống chi chuyện này có liên quan đến Tịnh Ngọc, ái đồ của sư thái.


Vị Phong vòng tay qua lưng Tịnh Nghi. Nàng bối rối nói:


- Công tử… Tịnh Nghi là ni cô… là môn hạ của Hằng Sơn phái.


Vị Phong nhìn nàng, nhún vai nói:


- Vị Phong biết ni cô Tịnh Nghi là môn hạ của Hằng Sơn phái, là một thục nữ thuần khiết… nhưng nếu lúc này Vị Phong nặng tiểu tiết, đến khi Tịnh Ngọc quay lại… Tịnh Nghi sẽ mất mạng bởi sát chiêu của Tịnh Ngọc đó.


Chàng nói rồi không nệ hà tiểu tiết, mà bế xốc Tịnh Nghi lên, rời khỏi thất của Tịnh Ngọc. Vị Phong vừa bế Tịnh Nghi vừa hỏi:


- Tịnh Nghi… ni cô có biết chỗ nào an toàn không?


Chàng lưỡng lự rồi nói tiếp:


- Tại hạ không thể nào đưa ni cô về tịnh thất sám hối được. Tịnh Ngọc đêm nay sẽ bằng mọi giá lấy mạng ni cô. Huống chi còn có địch nhân Thiên Minh Giáo Chủ nữa.


- Khắc công tử bằng mọi phải giúp Hằng Sơn qua khỏi họa kiếp này.


- Vị Phong rất muốn giúp nhưng sợ mình có hạn. Nhưng trước tiên phải giúp Tịnh Nghi trước đã.


- Tịnh Nghi sống chết không thành vấn đề gì. Tịnh Nghi không màng đến sự sống chết của mình mà chỉ lo cho Hằng Sơn phái thôi.


Vị Phong buông tiếng thở dài khi nghe Tịnh Nghi thốt ra câu nói này.


Chàng hối tiếc vì đã bị mất nội lực bởi Phụng Tiên. Bây giờ có muốn sử dụng đến tuyệt công Huyền Công Cửu Chưởng cũng không được.


Vị Phong nhủ thầm: “Sao ta vô dụng thế này nhỉ? Chỉ biết chạy trốn thôi chứ không làm hơn được chuyện gì.”


Ý nghĩ đó lướt qua, Vị Phong nói với Tịnh Nghi:


- Dù muốn hay không muốn thì trước tiên Vị Phong phải lo cho Tịnh Nghi trước.


Tịnh Nghi buông tiếng thở dài.


Tịnh Nghi hướng dẫn Vị Phong đưa mình đến một tòa cổ động phía sau ngọn Hằng Sơn.


Bế Tịnh Nghi vào trong cổ động, đặt nàng xuống một phiến đá bằng phẳng, Vị Phong mới nói:


- Giờ Vị Phong mới có thể yên tâm nghĩ cách đối phó với Tịnh Ngọc và Di Hoa công tử Hàn Tuấn.


Nói ra câu đó Vị Phong không ngoài ý định khích lệ Tịnh Nghi là chính, chứ thật ra chàng cũng chẳng có chút ý niệm gì để nghĩ ra kế sách đối phó với Tịnh Ngọc và Di Hoa công tử Hàn Tuấn.


Vị Phong ngồi xuống bên Tịnh Nghi:


- Tịnh Nghi… ni cô có sao không?


- Tịnh Nghi bị Tịnh Ngọc điểm vào đan điền khiến cho lục phủ ngũ tạng rối loạn nhưng chỉ sau một thời gian ngắn sẽ trở lại bình thường thôi.


Nàng buông tiếng thở dài, nhìn Vị Phong nói tiếp:


- Nếu như Tịnh Nghi không bị sư thái phế bỏ võ công thì không để cho Tịnh Ngọc hành sự dễ dàng như vậy đâu.


Vị Phong cau mày:


- Ni cô bị phế võ công?


- Tịnh Nghi có tội với sư thái thì phải tạ tội với người.


- Ni cô Tịnh Nghi không có tội gì cả mà chỉ vì sư thái hồ đồ thôi.


Nàng lắc đầu:


- Công tử đừng nói vậy.


- Sự thật là sự thật mà không thể nào lừa dối sự thật. Tại sao Diệu Tịnh sư thái không chọn Tịnh Nghi làm ái đồ của người chứ?


Chàng buông tiếng thở dài, lắc đầu nói tiếp:


- Cùng là con người. Con người cho dù là trưởng tôn hay bậc đạo hạnh cao thâm vẫn có những khiếm khuyết.


- Đã là con người thì ai cũng có khiếm khuyết cả… công tử đừng trách sư thái. Sư thái là người ngay thẳng chính trực quang minh.


- Chính trực quang minh như Diệu Tịnh sư thái thì những người như Vị Phong hẳn không còn đất dung thân.


Chàng vòng tay bó gối, cau mày suy nghĩ, rồi bâng quơ nói:


- Rất tiếc Vị Phong đã mất hết nội lực, không thể thi triển được Huyền Công Cửu Chưởng. Nếu không đã có thể giúp được nhiều cho Tịnh Nghi.


Chàng nhìn lại nàng, ôn nhu nói:


- Tịnh Nghi… Hằng Sơn phái có vị ni cô nào tên là Khổng Tịnh Vân không?


- Khổng Tịnh Vân.


Tịnh Nghi nheo mày rồi lắc đầu:


- Tịnh Nghi chưa từng nghe nói đến cái tên này. Mà Khổng Tịnh Vân có quan hệ gì với công tử?


Vị Phong thở ra rồi nói:


- Thật ra Vị Phong chỉ cầu may khi nghĩ đến Hằng Sơn phái và vô tình nghe được câu chuyện giữa Tịnh Ngọc và Di Hoa công tử. Nếu như Vị Phong gặp được Khổng Tịnh Vân thì có thể hóa giải nghiệp họa của Hằng Sơn phái không mấy khó khăn gì.


Tịnh Nghi nghiêm mặt nhẩm nói:


- Khổng Tịnh Vân. Tịnh Nghi chưa từng nghe cái tục danh này. Trong Hằng Sơn phái không có ai tên là Khổng Tịnh Vân cả.


Nàng nhìn Vị Phong:


- Công tử tìm Khổng Tịnh Vân trong Hằng Sơn phái mà không biết mặt Khổng Tịnh Vân à?


- Nếu Vị Phong biết thì phúc cho Vị Phong rồi.


Chàng thở ra:


- Nếu như không gặp được Khổng Tịnh Vân thì Vị Phong chỉ còn sống một thời gian ngắn nữa thôi. Vị Phong sẽ chết bởi Quỷ Nhục cốt của Thiên Minh giáo, nếu không thì cũng bị cuồng tâm loạn trí, không quay về Ô Long viện được.


Nàng nhướng mày hỏi Vị Phong:


- Khổng Tịnh Vân quan trọng với công tử như vậy à?


Vị Phong gật đầu:


- Nói cách nào đó thì Khổng Tịnh Vân là bổn mạng của Khắc Vị Phong đó. Sự sinh tồn của Vị Phong là do Khổng Tịnh Vân quyết định. Nhưng bóng chim tăm cá chẳng biết tìm Tịnh Vân ở đâu.


- Công tử biết Tịnh Vân ở trong Hằng Sơn phái.


- Trong Hằng Sơn phái có một người biết Khổng Tịnh Vân. Nhưng người này khốn nỗi lại có ác cảm với Vị Phong.


- Diệu Tịnh sư thái.


Vị Phong gật đầu:


- Diệu Tịnh sư thái biết Khổng Tịnh Vân. Nhưng nếu Vị Phong có đến cầu kiến thì chưa chắc Diệu Tịnh sư thái đã thố lộ cho Vị Phong biết Khổng Tịnh Vân là ai.


Tịnh Nghi nhìn chàng, tò mò hỏi:


- Tịnh Nghi hỏi thật công tử nhé… Sao Khổng Tịnh Vân lại liên can đến sự tồn vong của công tử?



Vị Phong nhìn nàng, chậm rãi thuật lại tất cả những gì đã xảy ra với mình kể từ lúc chia tay với nàng.


Chàng buông tiếng thở dài nói tiếp:


- Lúc này trong nội thể của Vị Phong không chỉ có Cuồng Tâm Loạn Thần dược mà có cả Quỷ Nhục cốt của Song Tàn Quỷ Diện. Nếu không gặp được Khổng Tịnh Vân xem như Vị Phong chết chắc rồi.


Tịnh Nghi nheo mày:


- Công tử nói sư thái Diệu Tịnh biết Khổng Tịnh Vân là ai?


- Khổng Tự gia tiền bối nói với Vị Phong như vậy. Lão còn buộc Vị Phong phải thành thân với Tịnh Vân.


Tịnh Nghi mỉm cười nhìn chàng nói:


- Nếu Tịnh Vân là ni cô thì sao?


- Vị Phong cũng không biết tính làm sao nữa. Khổng Tự gia tiền bối làm khó cho tại hạ. Nhưng nếu gặp Khổng Tịnh Vân, thì tùy thuộc vào Khổng Tịnh Vân thôi. Tịnh Vân có được công năng đặc dị đó, là nhờ sư tôn Vô Tướng Thần Tăng cho dùng linh dược của người khi còn nhỏ.


Tịnh Nghi nheo mày. Nàng chỏi tay đứng lên.


Vị Phong ngơ ngác nhìn nàng:


- Tịnh Nghi… ni cô hết bị thương rồi à?


Tịnh Nghi gật đầu. Tịnh Nghi nói:


- Tịnh Nghi quyết định gì…


Tịnh Nghi lưỡng lự rồi nói:


- Tịnh Nghi quyết định đến cầu xin sư thái bộc bạch bí mật này. Hy vọng sư thái sẽ nói cho Tịnh Nghi biết Khổng Tịnh Vân là ai.


Tịnh Nghi nói dứt câu dợm bước nhưng Vị Phong đã kịp nắm tay nàng giữ lại.


Vị Phong nói:


- Không được đâu.


- Khắc công tử… sao lại không được?


- Tịnh Nghi đến cầu xin sư thái bộc bạch bí mật Tịnh Vân, Vị Phong nghĩ sư thái sẽ không bao giờ nói. Thậm chí còn làm lớn chuyện thêm nữa. Bởi lẽ sư thái vẫn còn có ác cảm với Tịnh Nghi và Vị Phong. Huống chi chuyện này lại có liên quan đến Tịnh Ngọc.


Chàng thở ra:


- Vị Phong nghĩ lúc này Tịnh Ngọc hẳn đã đến gặp Diệu Tịnh sư thái rồi. Nếu không thì cũng đã có sự phòng bị đối phó với Tịnh Nghi, nếu như Tịnh Nghi xuất hiện.


- Nhưng nếu không phục hồi lại công lực cho Vị Phong thì ngày mai đã đến ngày chúc thọ sư thái, Tịnh Ngọc sẽ hạ độc thủ, ai sẽ cứu lấy Hằng Sơn phái?


Nàng lắc đầu:


- Hằng Sơn lại có rất nhiều ni cô…


Nàng bỏ lửng câu nói giữa chừng.


Vị Phong nhìn nàng, gượng cười nói:


- Nếu như tại hạ phải uống máu tất cả những ni cô của phái Hằng Sơn, không chừng biến thành quỷ hút máu người mất.


Tịnh Nghi nghe chàng nói câu này bật cười thành tiếng.


Nàng miễn cưỡng nói:


- Chỉ sợ Khổng Tịnh Vân không có trong phái Hằng Sơn. Nhưng mà sao lại không dùng cách của Khắc công tử.


Tịnh Nghi nói rồi nhìn vào mắt chàng.


Tiếp nhận ánh mắt của Tịnh Nghi, Vị Phong bối rối:


- Ni cô Tịnh Nghi… Vị Phong chỉ nói khỏa lấp thôi. Chứ nếu uống tất cả máu của những ni cô trong phái Hằng Sơn, Vị Phong không thể làm được như vậy được đâu. Với lại cũng không chắc Khổng Tịnh Vân là môn hạ của phái Hằng Sơn.


Chàng xoa bụng:


- Vị Phong không muốn làm quỷ hút máu người.


Chàng buông tiếng thở dài:


- Tịnh Nghi… tùy cơ ứng biến thôi. Chứ nếu lúc này Tịnh Nghi và Vị Phong đến gặp sư thái để nói sẽ lớn chuyện đó.


Nàng cúi mặt nhìn xuống mũi hài đạo cô, ôn nhu nói:


- Khắc công tử… An nguy của Hằng Sơn phái quan trọng hơn tất cả. Dù Tịnh Nghi có tan xương nát thịt cũng không thể để Hằng Sơn rơi vào họa kiếp diệt môn này.


Nàng lưỡng lự rồi bất ngờ đưa ngón tay lên miệng cắn một cái. Máu rỉ ra từ ngón tay nàng.


- Khắc Vị Phong công tử… Hãy thử Tịnh Nghi trước… sau đó Tịnh Nghi sẽ đi thỉnh mời từng vị ni cô xem ai là Tịnh Vân.


Vị Phong bối rối:


- Ni cô Tịnh Nghi…


- Vị Phong công tử… chỉ có công tử là người Tịnh Nghi đặt kỳ vọng trong lúc này mà thôi.


Vị Phong nhìn nàng. Nét thánh thiện đôn hậu hiện trên mặt cùng ánh mắt khẩn thiết van xin khiến chàng phải xúc động. Vị Phong nắm lấy tay Tịnh Nghi:


- Tịnh Nghi…


Nàng cướp lời chàng:


- Công tử hãy nghĩ đến sự an nguy của Hằng Sơn… Tịnh Nghi cầu xin công tử…


- Vị Phong chỉ còn biết tuân theo ý của Tịnh Nghi.


Chàng nói rồi đặt ngón tay đang rỉ máu của Tịnh Nghi vào miệng mình.


Vị Phong nút nhè nhẹ, Tịnh Nghi nhắm mắt lại với ý niệm trong đầu: “Ân trên phù hộ, cho con là Khổng Tịnh Vân, để có thể phục hồi công lực cho Khắc Vị Phong được hóa giải họa kiếp cho phái Hằng Sơn. Tịnh Nghi này dù có chịu cảnh tan xương nát thịt cũng cam lòng.”


Ý niệm đó còn đọng trong đầu nàng thì giọng nói lanh lảnh của Tịnh Ngọc cất lên:


- Đúng là gian phu, dâm phụ. Đê tiện… thật là đê tiện… ô uế cho phái Hằng Sơn.


Nghe tiếng của Tịnh Ngọc, Vị Phong nhả ngón tay Tịnh Nghi, chàng nhìn nàng, buột miệng nói:


- Đúng là số phận oan nghiệt.


Lời nói của chàng còn đọng trên hai cánh môi thì đã nghe Diệu Tịnh hằn học nói:


- Tịnh Nghi… bổn sư thái đã tha cho ngươi một lần, buộc ngươi tịnh tâm sám hối. Không ngờ ngươi vẫn đa đoan, tính nào tật nấy, đã dâm đãng đến độ rước cả gã tiểu tử bại hoại Khắc Vị Phong về tận Thiên Thai động giở trò ong bướm.


Tịnh Nghi quỳ xuống:


- Sư thái… Tịnh Nghi không có ý đó.


- Ngươi còn chối nữa à?


Vị Phong đến đứng cạnh Tịnh Nghi:


- Chuyện này… chỉ vì sự bắt buộc bất đắc dĩ thôi. Thật ra Tịnh Nghi không phải là người như sư thái nghĩ.


Diệu Tịnh sư thái hừ nhạt một tiếng rồi nói:


- Tiểu tử bại hoại Khắc Vị Phong… Ngươi còn bào chữa cho thói trăng hoa của ả Tịnh Nghi kia ư?


Vị Phong lắc đầu:


- Sư thái… chuyện này rất dài dòng… Tịnh Nghi và Vị Phong đã có ý đến gặp sư thái nhưng sợ sư thái hiểu lầm nên chưa gặp sư thái mà thôi. Vị Phong đã giải bày minh bạch cho sư thái.



- Hừ… Khắc Vị Phong… Ngươi còn muốn giải trình gì nữa. Lời nói của ngươi đáng để cho bổn sư thái nghe à? Ngươi đã làm băng hoại Tịnh Nghi, làm ô uế chốn thiền tu của Hằng Sơn. Ngươi quả là chán sống rồi. Bổn sư thái phải lấy lại sự trong sạch cho Hằng Sơn mà lấy mạng của hai người.


Nghe Diệu Tịnh sư thái thốt ra câu nói này, mặt Vị Phong sa sầm. Chàng tức giận thét lại:


- Vị Phong và Tịnh Nghi băng hoại thì sao nào? Hừ… sư thái hẳn biết Vị Phong và Tịnh Nghi có duyên phận với nhau. Bởi nàng là Khổng Tịnh Vân, ái nữ của Khổng Tịnh gia và Phù Dung sư thái.


Diệu Tịnh sư thái tròn mắt:


- Ngươi…


Thốt được câu nói đó, Diệu Tịnh chớp động thân pháp, thi triển luôn một thế chưởng công thẳng đến Vị Phong. Thế chưởng của Diệu Tịnh tiềm ẩn nội lực uy mãnh san lấp núi đồi. Vị Phong không dám xem thường mà buộc phải dụng đến Vô Ảnh Cước để né tránh. Đạo Thái Cực âm chưởng của Diệu Tịnh sư thái công hụt Vị Phong đánh vào vách Thiên động.


- Ầm…


Vị Phong lướt qua bóng chưởng, lòn ra sau lưng Diệu Tịnh sư thái.


Bộ pháp thần ky của chàng khiến Diệu Tịnh sư thái giật mình. Một lần nữa Diệu Tịnh sư thái chứng kiến bộ pháp của Vị Phong, mà bất giác thu hồi chưởng công.


Sư thái lướt đến bên Tịnh Nghi, dựng chưởng đặt lên đầu nàng.


Vị Phong hốt hoảng nói:


- Sư thái…


Diệu Tịnh sư thái lừ mắt nhìn Vị Phong, gằn giọng nói:


- Tiểu tử băng hoại thúi tha kia… Ngươi có thể thoát khỏi sự trừng trị của bổn sư thái. Nhưng ả Tịnh Nghi thì không.


- Sư thái, Tịnh Nghi không có tội gì đâu. Người có tội với sư thái chính là Tịnh Ngọc.


Tịnh Ngọc trừng mắt nhìn Vị Phong:


- Ngươi định ngậm máu phun người à? Chẳng lẽ sư thái và Tịnh Ngọc không có mắt sao? Ngươi đúng là xem thường Hằng Sơn này quá rồi. Cũng chỉ vì ả Tịnh Nghi kia mà khiến Hằng Sơn bị nhục với kẻ bại hoại như ngươi.


Vị Phong tái mặt vì giận… chàng thở ra rồi nói tiếp:


- Tịnh Ngọc… Nếu Vị Phong cắt lưỡi cô được thì đã cắt lưỡi cô rồi.


Chàng nhìn lại Diệu Tịnh sư thái ôn nhu nói:


- Sư thái… Ngày mai là ngày chúc thọ sư thái. Thời gian không còn bao lâu nữa. Nếu sư thái tha cho Tịnh Nghi, đợi đến khi sau buổi chúc thọ sẽ phán tội nàng. Sống hay chết là quyền của sư thái. Vị Phong sẽ sẵn lòng với Tịnh Nghi để cho sư thái hành xử.


Chàng thở dài rồi nói tiếp:


- Nếu lúc này sư thái lấy mạng Tịnh Nghi rồi, thì buổi chúc thọ ngày mai của sư thái sẽ không trọn vẹn. Bởi lẽ máu đã chảy trong Hằng Sơn.


Chân diện sư thái cau hẳn lại:


- Khắc tiểu tử… Ngươi giữ lời hứa chứ?


Vị Phong gật đầu:


- Vị Phong giữ lời.


- Nếu ngươi giữ lời thì hãy buông tay chịu cho bổn sư thái giam ngươi vào giám ngục.


- Chỉ cần sư thái đừng lấy mạng Tịnh Nghi.


- Bổn sư thái đồng ý. Và còn giam hai ngươi vào chung một giám ngục để hai ngươi còn chút thời gian lưu lại trên thế gian này.


Vị Phong ôm quyền:


- Đa tạ sư thái.


Chàng liếc qua Tịnh Ngọc.


Tịnh Ngọc lườm chàng.


Vị Phong bước đến bên Diệu Tịnh sư thái:


- Sư thái… Vị Phong nạp mình.


* * *


Vị Phong tựa lưng vào vách đá, Tịnh Nghi bó gối ngồi đối diện với chàng. Trông nàng thật ủ rũ và tội nghiệp.


Vị Phong nhìn nàng nói:


- Tịnh Nghi có gì phải buồn?


Tịnh Nghi ngẩng lên nhìn Vị Phong:


- Sao Vị Phong không đào thoát chứ? Mà lại nạp mình cùng với Tịnh Nghi khi bước vào giám ngục này.


Vị Phong gượng cười nhướng mày nói:


- Vị Phong đâu thể để cho Tịnh Nghi chết được. Nếu Vị Phong vì cái mạng của mình bỏ đi, để mặc Tịnh Nghi chết ra sao, thì đâu phải là con người. Đúng không nào?


Nàng buông tiếng thở dài rồi nói:


- Nhưng Vị Phong đã vào đây rồi… ai sẽ là người hóa giải đại nạn cho Hằng Sơn.


Vị Phong đứng lên, chắp tay sau lưng nhìn nàng nói:


- Tịnh Nghi biết vì sao Vị Phong nạp mình cho Diệu Tịnh sư thái chỉ xin sư thái đừng giết Tịnh Nghi mà hãy chờ qua ngày chúc thọ chứ? Bởi sư thái sẽ chết trong ngày chúc thọ. Mọi sự sẽ minh bạch đâu còn ai phán xử Tịnh Nghi và Vị Phong.


- Công tử… Tịnh Nghi không muốn sư thái mất mạng oan uổng bởi ái đồ của mình đâu.


Vị Phong hừ nhạt rồi nói:


- Diệu Tịnh sư thái quá hồ đồ. Tự người đã gieo thì phải chuốc lấy nghiệp của mình. Chẳng ai giúp gì được cho sư thái cả.


Tịnh Nghi khẩn thiết nói:


- Vị Phong công tử… công tử giúp cho sư thái của Tịnh Nghi.


- Vị Phong đã bị giam vào trong này với ni cô Tịnh Nghi rồi, đâu còn làm gì giúp được cho Diệu Tịnh sư thái. Lúc này Tịnh Ngọc hẳn đang rất phấn khích vì sự biến này.


Chàng thở ra rồi nói:


- Lạ thật… Tịnh Ngọc và Diệu Tịnh sư thái không xuất hiện lúc nào khác mà chọn ngay thời khắc Tịnh Nghi cho Vị Phong uống máu của mình. Nếu là lúc khác thì…


Chàng lắc đầu:


- Đúng là số phận thật. Cái họa của Tịnh Nghi là cái họa của Vị Phong.


Chàng nói đến đây thì Tịnh Ngọc xuất hiện, đứng ngoài song cửa giám ngục. Nàng mỉm cười nhìn Vị Phong và Tịnh Nghi.


Vừa thấy Tịnh Ngọc, Tịnh Nghi chồm lên:


- Tịnh Ngọc… hãy quay đầu lại đi… đừng hại sư thái.


Tịnh Ngọc lườm nàng, cười khẩy rồi nói:


- Tịnh Nghi… lời nói của ngươi bây giờ chẳng có đáng gì cho Tịnh Ngọc phải nghe cả. Bởi ngày mai, Tịnh Ngọc sẽ nghiễm nhiên trở thành quyền chưởng môn Hằng Sơn phái.


Nàng nhìn Vị Phong:


- Vị Phong… Ý đồ của công tử cũng hay lắm đó. Hẳn người nói cho Tịnh Nghi biết những gì xảy ra tại thảo điếm của Thụ Tâm là công tử rồi.


Vị Phong ôm quyền nói:


- Tại hạ không chỉ nghe mà còn thấy nữa.


Chân diện Tịnh Ngọc đỏ ửng lên. Nàng miễn cưỡng nói:


- Công tử và Tịnh Nghi giờ bị giam cùng một giám ngục, sao không tận dụng thời gian này để ân ái, một lần cuối trong kiếp làm người này.


Nghe Tịnh Ngọc thốt ra câu nói này, mặt Tịnh Nghi đỏ bừng.


Nàng vừa thẹn vừa tức giận nhưng dù sao cũng chẳng làm gì được Tịnh Ngọc mà chỉ còn mỗi một cách chắp tay niệm phật hiệu:


- Nam mô Quan Thế Âm bồ tát.


Nghe Tịnh Nghi niệm phật hiệu đó, Tịnh Ngọc cười khảy rồi nói:


- Tịnh Nghi… ngươi đừng giả vờ nữa. Nếu ngươi thánh thiện đoan thục sao lại để cho Khắc Vị Phong kia xâm hại thân thể ngươi.


Vị Phong trợn tròn mắt nhìn nàng:


- Hê… Khắc Vị Phong xâm hại thân thể Tịnh Nghi hồi nào… Tịnh Ngọc đừng nói càn nhé.


Tịnh Ngọc cười khẩy rồi nói:


- Nam nữ ở cạnh nhau mà không ân ái thật là lạ thường đó.


Vị Phong cau mày giả lả rồi cười nói:


- Tịnh Ngọc biết vì sao Vị Phong và Tịnh Nghi không ân ái như Tịnh Ngọc nghĩ không?


- Vì sao nào?


Vị Phong nhún vai, nhìn nàng dè bỉu nói:


- Vị Phong và Tịnh Nghi không giống như Tịnh Ngọc và Di Hoa công tử Hàn Tuấn. Bởi vì hai người là những kẻ lố bịch, nếu không muốn nói là những kẻ băng hoại.


- Ngươi…


Tịnh Ngọc đỏ mặt thở hắt ra nói tiếp:


- Khắc Vị Phong… Ngươi chờ đấy… Ngày mai Tịnh Ngọc trở thành quyền chưởng môn Hằng Sơn sẽ thanh toán cho ngươi và ả Tịnh Nghi đoan thục và thánh thiện kia.


Vị Phong ôm quyền:


- Đa tạ Tịnh Ngọc ni cô có ý đó. Tại hạ cứ tưởng đâu chừng nào tóc của Tịnh Ngọc mọc ra thì mới vong mạng chứ. Không ngờ Tịnh Ngọc cô nương lại muốn giết tại hạ sớm như vậy. Nhưng cho dù nếu Khắc Vị Phong này có chết thì cũng phải khuyên Tịnh Ngọc cô nương một câu. Tịnh Ngọc cô nương hãy dòm chừng Di Hoa công tử Hàn Tuấn. Kẻo khi Tịnh Ngọc trở thành quyền chưởng môn của phái Hằng Sơn, thì Hàn Tuấn đưa Tịnh Ngọc về kỹ viện Trung Châu đó.


- Đến kỹ viện Trung Châu làm gì?


Vị Phong giả lả cười. Chàng vừa cười vừa nói:


- Đại kỹ viện Trung Châu là nơi dành cho những nữ nhân có cá tính trăng hoa như ni cô Tịnh Ngọc.


Mặt Tịnh Ngọc tái hẳn lại.


Hai cánh môi nàng bặm chặt với nhau biểu lộ sự giận dữ của mình. Vị Phong thấy vẻ giận dữ của nàng càng giả lả hơn:


- Tịnh Ngọc cô nương đừng giận… vì chuyện đó sớm muộn gì cũng đến với Tịnh Ngọc cô nương thôi. Không hôm nay thì ngày mai, nhưng chắc chắn nó sẽ phải xảy ra đúng như vậy.


- Tịnh Ngọc sẽ cắt lưỡi ngươi.


- Cái lưỡi của tại hạ không có tội mà chỉ nói ra sự thật thôi.


Tịnh Ngọc hừ nhạt rồi gằn giọng hỏi:


- Khắc Vị Phong… sư thái muốn ngươi cho biết một điều.


Vị Phong nhướng mày:


- Phải sư thái phái cô nương đến đây để hỏi tại hạ chuyện xảy ra ở thảo xá của Thụ Tâm?


Sắc diện Tịnh Ngọc đỏ rần:


- Ngươi đừng nói càn nữa. Bây giờ ngươi có nói trăm lần câu chuyện xảy ra tại thảo điếm của Thụ Tâm thì sư thái cũng sẽ không thể nào tin ngươi đâu. Thậm chí còn tức giận cho ngươi là kẻ bỉ ổi nữa.


- Thế sư thái muốn tại hạ nói gì nào…


Tịnh Ngọc lưỡng lự rồi hỏi:


- Sao ngươi biết tục danh của Tịnh Nghi là Khổng Tịnh Vân?


Câu nói này của Tịnh Ngọc khiến Vị Phong đờ đẫn cả người.


Chàng nhìn Tịnh Nghi:


- Tịnh Ngọc… Nàng nói sao… Tịnh Nghi là Khổng Tịnh Vân à?


- Ả không phải là Khổng Tịnh Vân à?


Ý nghĩ lướt qua đầu Vị Phong.


Chàng nhìn lại Tịnh Ngọc giả lả gượng cười nói:


- Vị Phong chỉ nói bừa. Thế mà sư thái lại quan tâm như vậy. Nếu như sư thái muốn biết thì hãy đến Ô Long viện, tất sẽ hiểu tất cả.


Tịnh Ngọc hừ nhạt rồi nói:


- Đâu còn cơ hội để sư thái đến Ô Long viện.


Tịnh Ngọc nói rồi quay bước bỏ đi.


Vị Phong nhìn lại Tịnh Nghi:


- Ni cô Tịnh Nghi… Nàng chính là Khổng Tịnh Vân.


- Công tử… Vậy máu của Tịnh Nghi có thể hóa giải phục hồi công lực cho công tử.


- Vị Phong cũng không biết, nhưng chắc chắn một điều nó có thể hóa giải được Cuồng Tâm Loạn Thức, và Quỷ Nhục cốt, nhưng phục hồi công lực cho Vị Phong thì không biết có được hay không.


Chàng nói rồi bước đến góc gian ngục ngồi xuống vận công điều tức.


Tịnh Nghi bước đến ngồi bên chàng nhỏ nhẻ nói:


- Tịnh Nghi sẽ trút tất cả máu của mình cho Vị Phong.


Chàng lắc đầu:


- Vị Phong đâu nhẫn tâm làm như vậy… Nhưng có điều… Vị Phong đã hứa với Khổng Tịnh gia tiền bối.


Tịnh Nghi nhìn chàng. Đôi lưỡng quyền đỏ ửng hồng. Nàng bẻn lẻn nói:


- Đó là ý của lão nhân gia…


Nàng nắm tay Vị Phong ôn nhu nói:


- Trong tim của Vị Phong có Tịnh Nghi là đủ rồi. Lão nhân gia là Bất Giới hòa thượng đã gieo nghiệp thì bổn phận của Tịnh Nghi là phải thay cha chuộc lấy nghiệp.


Nghe nàng nói lấy câu này, Vị Phong phải xúc động.


Chàng nắm tay Tịnh Nghi:


- Tịnh Nghi… nếu có duyên phận…


Tịnh Nghi bịt miệng Vị Phong không cho chàng nói tiếp.


Nàng từ tốn nói:


- Hãy để trái tim Vị Phong nói những lời sắp nói với Tịnh Nghi.