Cửu Châu Đại Lục

Cửu Châu Đại Lục - Chương 24: Yêu Thú Sơn





NamNguyênnằm ở phía bắc tu tiên giới, diện tích lớn thứ 2 trong 13 lãnh thổ, có rất nhiều núi non, sông suối, dân cư thưa thớt.


Còn Yêu ThúSơn trải dài tới tận phía tây Nam Nguyên, phạm vi liên miên ngàn dặm, chẳng những có vô vàn các loại dã thú, ác điểu mà còn có cả người nguyên thủy.


Yêu Thú Sơbở giữa tòa núi non trung bộ này đã sớm bị một trong thất đại tiên phái chiếm cứ đã mấy ngàn năm.


Từ trên nhìn xuống, nơi này và những dãy núi khác cũng không khác gì nhau, cũng có sơn lĩnh hiểm trở, cây cối um tùm rậm rạp, nhưng trên thực tế, nó được một tòa kỳ môn đại trận siêu lớn bao trùm, tất cả đều là ảo ảnh mà thôi. Phía dưới thực ra đã sớm mọc lên vô số lâu đài, đại điện, lại còn có cả một số người tu tiên chân đạp pháp khí hình lá cây bay qua bay lại không ngừng.


Chưởng môn hiện tại của Yêu Thú Sơnlà Phan Đông Sy, tuổi đã hơn trăm nhưng trông vẫn có dáng vẻ của một trung niên khoảng ba mươi, thân mang tu vi hậu kỳ của Kết Đankỳ, trời sinh tính trầm ổn, có tài tổ chức, có uy vọng rất cao trong bổn môn, các trưởng bối và sư huynh đệ của hắn đều cực kỳ tin phục.


Nhưng hôm nay, vị chưởng môn luôn thong dong tự tại, tràn ngập tự tin này lại đang mày ngồi trên chủ vị ở đại điện, nhìn cuộc cãi nhau kịch liệt giữa một vị người trung niên và một vị lão giả có vẻ thiếu nhẫn nại. Còn ở hai bên đang có hơn mười tu sĩ khác cũng đang nhìn, những người này đều là nhân viên quản sự của Yêu Thú Sơn.


“Lãnh Huyết huynh đây rõ ràng là vị đệ tử ta thu nhận lúc ngao du, sao huynh bây giờ đòi tranh đệ tử với ta?”Lão giả giận tím mặt, xông tới quát lên với một trung niên.


Điều khiến người ta kinh ngạc chính là vị lão giả rõ ràng già hơn so với người trung niên rất nhiều, nhưng lại luôn mồm gọi đối phương là sư huynh!


“Diệp sư đệ, ngươi cũng biết ta thuộc máu huyết hệ, một hệ vô cùng hiếm. Mấy năm nay ta chưa có một đệ tử nào ưng ý, nay có một người cùng hệ với ta mà lại tinh thuần một hệ nữa, người nói xem ta sao lại bỏ qua một đệ tử tốt như vậy?”Người trung niên thần tình không đổi, nhẹ nhàng nói.




“Ta mặc kệ, đây là người ta tìm được. Huynh ại cướp ngang xương ai mà chấp nhạn được chứ?!”Lão giả mặt đỏ tới mang tai cãi.


“Diệp sư đệ, không thể nói như vậy được! Đệ tu luyện hệ Hỏa và Mộc. Trong khi cậu bé kia trong người chỉ thuần hệ Máu Huyết đệ làm sư phụ thì chỉ hại mà không có lợi“.


Người trung niên nói thẳng vào vấn đề, khiến lão giả mặt trắng bệch, không nói được tiếng nào.


Lúc này vị trưởng môn Phan Đông Sy mới lên tiếng:“ Hai sư đệ ta nghĩ thế này, các người xem thử ý kiến này của ta thế nào?”


Thấy hai người đã im lặng vị trưởng môn tiếp tục:“ Dù sao người cũng là do Diệp sư đệ tìm được, nên Lãnh sư đệ không thể giành như vậy được, tuy nhiên dù sao Lãnh Huyết nói cũng đúng, Diệp đệ thật sự không thích hợp nhận đồ đệ đó. Ta thấy nếu Lãnh đệ có lòng thành thì nên đưa cái giá thích hợp thỏa man Diệp đệ, ta nghĩ Diệp đệ cũng không làm khó dễ đâu!”


Lúc này mọi người gậc gù nghe trưởng môn nói chuyện phân xử thấu tình đoạt lý.


“Vậy nếu Diệp đệ nhường ta đệ tử đó ta sẽ tặng diệp đệ một viên Tăng Nguyên Đan kèm một cuốn công pháp Huyền giai cao cấp hệ hỏa thế nào?” Lãnh Huyết từ tốn nói.


“Thăng Nguyên Đan” nghe ba chữ này mọi người sửng sốt. Đây là đan dược khó mua được, nó có thể đề cao kết đan kỳ uốn lên một giai trong khoản mười phút. tuy nghe có vẻ ít nhưng nếu chiến đấu sinh tử với đối thủ ngang cơ mà có nó không khác nào thêm một cái mạng. Cái quý của nó là không có tác dụng phụ.



Nghe đến đây thì lão già họ Diệp nói:“ nếu trưởng môn sư huynh và Lãnh Huyết sư huynh nói thế thì lão đây nếu từ chối thì không nể mặt mọi người rồi!”


“ha, ha có được các trưởng lão như Diệp đệ thì Yêu Thú Sơn chúng ta ngày làm bá chủ Tinh Châu không còn xa”


****


Dưới chân núi, một thanh niên bên hông đeo kiếm, tái dài cột đuôi gà, mặt áo đỏ lưng bên hông là một túi trữ vật. Đang từng bước leo lên các bậc thang cuả Yêu Thú Sơn.Người này không ai khác chính là Túy Tửu, Cậu leo cả hai mươi phút mới lên tới đỉnh. Lúc này có hai người đang gác cổng khi thấy Túy Tửu thì cản lại,.


Một người nói:“vị sư huynh xin đứng lại, Có lệnh bài không?”


Túy Tửu nhìn hai người lắc đầu nói:“ Ta là đệ tử của Tịnh Lâm sư phụ, trong người ta không có lệnh bài!”


“Đệ tử của chấp sự Tịnh Lâm sao?”hai người nghi hoặc nhìn nhau rồi một người nói:


“Vậy sư đệ đợi ta một chút ta phải thông báo một tiếng”



Tửu hai tay chắp lại nói:“ Vâng“.


Một người cầm một lá bùa màu vàng phóng đi, lá bùa bay ngoằn nghèo vút vào trong kết giới của sơn môn.


Ba phút sau kết giới mở ra một khe rãnh lớn, Tịnh Lâm bước ra cười ha ha nói:


“ ha ha không ngờ ngươi đến được đây trước một tháng, không tệ không tệ.”


“Trước một tháng” Tửu ngớ người, cậu tưởng mình đến đây nhanh lắm không ngờ mới đó từ lúc lần đầu gặp Tịnh Lâm tới giờ đã hai năm, nghĩa là cậu bị vây trong ranh giới hơn một năm trời. Tửu thầm nghĩ nếu không nhờ người bảo vệ cho qua truyền tống trận vậy không biết đến bao giờ mình mới đến được đây nữa.


Lúc này Tịnh Lâm lấy một tấm thảm ra bước vào bảo Tửu bước lên. Khi Tửu bước lên thì tấm thảm từ từ bay lên, Tửu mất thăng bằng suýt té. Tịnh Lâm cười nói


“Đây là pháp khí phi hành, sau này chỉ cần con chăm chỉ tu luyện thì sẽ có một cái”


Túy Tửu hâm mộ không thôi, lúc này tấm thảm chở hai người bay thẳng vào tông môn, từng cơn gió mát phả vào mặt, Túy Tửu thích thú ngắm nhìn xuống dưới lòng thầm mong sau này mình cũng sẽ bay lượn như vậy.