Giọng nói âm trầm của Lệ Đình Xuyên vang lên.
Tống Vân Nhĩ bị hù trọng tâm bất ổn, cả người nghiêng về phía trước.
Và rồi......
Cô liền chuẩn xác ngã như vậy trên ... cơ thể Lệ Đình Xuyên.
Anh cũng không biết từ lúc nào trở mình lại, cứ như vậy vững vàng đỡ cô ôm chặt vào trong ngực.
Tư thể này ...
Tống Vân Nhĩ sững sờ, hai má một chút liền đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng nóng như lửa đốt
Lệ Đình Xuyên hai tay ôm eo cô, môi của cô kém một chút liền chạm lên môi anh.
Hơi thở của cả hai hòa vào nhau.
Nhìn từ khoảng cách gần như vậy, vẫn có thể thấy rõ hai hàng dấu răng mờ mờ trên môi anh.
Đôi mắt đỏ hoe kia nhìn cô như thiêu đốt, khuôn mặt anh cũng đỏ bừng.
Cả người như vừa từ trong lò rèn sắt đi ra, toàn thân tỏa ra nhiệt độ nóng rực.
Tống Vân Nhĩ gầy gò, nằm ở trên người anh rất êm ái, bụng hông cùng bụng hông của anh kề sát nhau.
Có thứ gì đó cấn lấy cô, còn tỏa ra nguồn nhiệt hừng hực.
Mặc dù cách nhau bởi quần áo của hai người, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sức nóng kia.
Tống Vân Nhĩ theo bản năng muốn trở mình, nhưng lại bị anh mạnh mẽ cố kìm chặt.
Mà theo động tác muốn trở mình của cô, nhẹ nhàng cọ xát vào nơi nào đó trên cơ thể người đàn ông.
Lệ Đình Xuyên nhíu mày một chút, đôi mắt càng thêm đỏ ngầu như máu, trong cổ họng còn hừ ra một tiếng trầm đục.
"Lệ Đình Xuyên, anh buông ra, anh vẫn còn đang sốt. Tôi..." Tống Vân Nhĩ không dám nhìn thẳng anh, lảng tránh ánh mắt của anh, giọng điệu có chút không được tự nhiên nói: "Tôi ... đi giặt khăn, lau người cho anh."
"Không cởi quần áo làm sao lau người?" Lệ Đình Xuyên không nhanh không chậm nói, hai tay vẫn như cũ kìm chặt cô.
"Tự mình cởi ra!" Tống Vân Nhĩ trừng mắt nhìn anh, "Anh hiện tại không có hôn mê."
Môi Lệ Đình Xuyên cong lên, mắt nheo lại nhìn cô, "Cho nên, nếu tôi hôn mê, cô sẽ cởi ra đúng không?"
"..." Tống Vân Nhĩ nhất thời không nói nên lời, đúng là không biết nên trả lời như thế nào.
Lệ Đình Xuyên cau mày, biểu tình trên mặt có chút đau khổ.
"Sao vậy? Khó chịu chỗ nào?" Tống Vân Nhĩ lo lắng hỏi.
"Chóng mặt, đau đầu." Nam nhân nghiêm túc nói.
"Mau buông ra, buông ra!" Tống Vân Nhĩ vỗ vỗ cánh tay ôm eo cô, thuận miệng dỗ dành, "Cơ thể anh không khỏe, đừng động thủ."
Lệ Đình Xuyên nhìn cô thật sâu, mệt mỏi nhắm mắt lại.
"Lệ Đình Xuyên, anh thấy thể nào?" Tổng Vân Nhĩ lo lắng gọi anh.
"Ồn ào!" Người đàn ông ghét bỏ nói một tiếng.
"Được, được rồi, tôi sẽ không ồn ào." Tống Vân Nhĩ vội vàng nói, "Anh nghỉ ngơi đi, tôi ở ngay bên cạnh anh, tôi không rời đi, tôi trông chừng anh. Anh buông ra, tôi sẽ lau người cho anh."
Lệ Đình Xuyên buông bàn tay đang ôm eo cô.
Tống Vân Nhĩ nhanh chóng trở mình, nhìn người đàn ông đã nhắm mắt, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực mình.
Nhịp tim đập rất nhanh, giống như muốn từ cổ họng nhảy ra vậy.
Loại cảm giác rung động này, chỉ có người đàn ông này mới có thể cho cô.
Những lời của Bảo Đạt cứ văng vằng trong tâm trí cô.
Tống Vân Nhĩ hít sâu một hơi, cắn răng, dũng cảm hành động.
Cởi đi, cũng không phải là mày chưa từng cởi cho anh ấy.
5 năm trước, anh thường xuyên dụ cô làm những việc khiến cô đỏ mặt, tim đập chân run.
Cũng không thể để anh ấy mặc quần áo như thế này, sẽ khiến cho cơ thể khó chịu.
Tuy nhiên, khi ánh mắt dừng lại ở khóa thắt lưng, Tổng Vân Nhĩ lại có chút không dám, thậm chí trong lòng còn có cảm giác chua xót.
Quý Chỉ Nghiên, có phải cũng thường xuyên làm những việc này cho anh không?
Thứ lướt qua tâm trí Tống Vân Nhĩ là vết xanh mờ mờ trên cổ Quý Chỉ Nghiên, còn có câu nói của Quý Chỉ Nghiên
"Tôi vừa mới từ phòng Đình Xuyên ra".
Lệ Đình Xuyên, tại sao anh phải tra tấn em như thế này?
Thật ra anh nên để Quý Chỉ Nghiên đến chăm sóc cho anh.
Nhưng, cô chính thật thô lỗ như vậy .
Chỉ cần là chuyện của anh, cô căn bản một chút cũng không thể từ chối.
Vừa nghe thấy anh không khỏe, cô liền vội vã chạy tới.
Lệ Đình Xuyên, rốt cuộc anh muốn em phải thế nào!
Lệ Đình Xuyên dường như cảm giác được tâm trạng của Tổng Vân Nhĩ đang trẩm xuống, không cảm nhận được động tĩnh gì từ cô.
Chậm rãi mở một mắt ra, thấy vẻ mặt Tống Vân Nhĩ vừa mất mát vừa thống khổ, còn có một chút ... rối rắm.
Cô ấy đang thấy mất mát cái gì? Đau khổ cái gì? Đang rối rắm về điều gì?
Không muốn vì anh làm những chuyện này? Không muốn ở lại bên cạnh anh? Muốn quay về với người đàn ông đo?
Tống Vân Nhĩ nhìn thấy anh mở mắt, nhàn nhạt nhìn xem anh, "Tự mình cởi đi."
Nói xong đứng dậy đi vào phòng tắm.
Khi đi ngang qua tủ quần áo, trong đầu cô hiện lên một hàng quần áo phụ nữ được treo gọn gàng, cùng quần áo của Lệ Đình Xuyên chung một chỗ.
Trong lòng lại có một cảm giác chua xót khác, khiến cô khó thở như thể lồng ngực bị thứ gì đó chặn lại.
Đứng trước bồn rửa tay, nhìn chính mình trong gương.
Tống Vân Nhĩ cười khổ.
Mày đang rối rắm cái gì vậy? Mày lại đang ghen gì nữa?
Tổng Vân Nhĩ, mày lấy tư cách gì mà ghen?
Tất cả những điều này không phải là sự lựa chọn của mày sao?
Nếu đã lựa chọn, hãy đi theo một con đường đến cùng.
Không phải đã nói, chỉ cần anh ấy tốt là đủ sao?
Nhưng mà, Quý Chỉ Nghiên, rốt cuộc cô chăm sóc Lệ Đình Xuyên thế quái nào vậy? Tại sao lại để anh ấy sốt cao đến thế?
Trên bệ rửa tay không có mỹ phẩm hay sản phẩm chăm sóc da của phụ nữ, ngay cả đồ vệ sinh cá nhân cũng chỉ có một bộ.
Thay vào đó là dao cạo râu của một người đàn ông và các dụng cụ khác.
Như vậy, Quý Chỉ Nghiên không sống ở đây?
Có phải những bộ quần áo đó chỉ để dự phòng cho lúc cần?
Tống Vân Nhĩ trong lòng hơi rối, có chút do dự.
Hít một hơi thật sâu và điều chỉnh cảm xúc của mình.
Nghĩ chuyện này để làm gì, bây giờ quan trọng nhất là chăm sóc cho Lệ Đình Xuyên, hạ sốt đã rồi nói sau.
Lấy một chiếc khăn, giặt bằng nước ấm rồi quay người ra khỏi phòng tắm.
Ở trên giường, Lệ Đình Xuyên lại nhắm mắt lại, quần áo trên người tự nhiên không thay đổi.
Trên trán thấm đẫm từng giọt mồ hôi to bằng hạt đỗ, áo sơ mi trắng kia cũng đều dã có chút thấm ướt.
Tống Vân Nhĩ nhíu mày, rốt cuộc không đành lòng nhìn anh khó chịu như vậy, không muốn anh không thoải mái, càng không muốn bệnh tình của anh trở nên nặng hơn.
Đặt lại chiếc khăn vào phòng tắm, đi đến bên giường, cúi người cởi từng cúc áo sơ mi cho anh.
Đầu ngón tay vô tình chạm vào làn da của người đàn ông, Lệ Đình Xuyên chỉ cảm thấy, đối với anh mà nói, đây quả thực chính là một loại khốc hình.
Dây thần kinh toàn thân đều bị kéo căng, cơ bắp càng căng cứng như đá.
Ánh mắt Tống Vân Nhĩ lại một lần nữa rơi vào thắt lưng, cắn môi, lại hít sâu một hơi, đưa tay về phía thắt lưng của anh.
Rốt cuộc vừa rồi cô đã cởi quần anh ra như thế nào? Rõ ràng là anh đang đeo thắt lưng.
Vừa rồi cởi mạnh như vậy, có phải anh đã làm anh bị thương hay không ...
Nuốt nước miếng một cái, Tống Vân Nhĩ gần như nhắm mắt lại.
"Hừ!" Người đàn ông khịt mũi, "Tống Vân Nhĩ, rốt cuộc cô có thể hay không!