Cửu Biệt Trùng Phùng

Chương 117




5 giờ 30, Tống Vân Nhĩ rời khỏi tòa nhà sau giờ làm đã nhìn thấy xe của Trình Dương dừng đợi cô.

Trình Dương nhìn thấy Tống Vân Nhĩ, xuống xe mở cửa ghế sau cho cô, "Cô Tống, tôi sẽ đưa cô về biệt thự."

"Vâng, cám ơn anh!" Tống Vân Nhĩ không từ chối, cúi người ngồi vào trong xe, trên tay xách một túi đồ.

Bên ngoài túi đựng đồ làm bằng vải không dệt, Trình Dương nhìn không ra bên trong là cái gì.

"Lệ Đình Xuyên tan làm chưa?" Tống Vân Nhĩ hỏi.

Trình Dương lái xe, cung kính đáp: "Lúc tôi đi ra thì vẫn chưa, cô Tống, nếu quan tâm đến anh Lệ, cô có thể gọi cho anh ấy. Chỉ cần là điện thoại của cô Tống, anh Lệ bất cứ lúc nào cũng sẽ trả lời."

Tống Vân Nhĩ cười nhạt, "Không cần, có lẽ anh ấy rất bần. Tôi vẫn là không nên làm phiền anh ấy."

Trình Dương mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng anh nhìn thấy trong gương xe, Tổng Vân Nhĩ đã quay đầu nhìn ra

ngoài cửa số với vẻ mặt lãnh đạm.

Cho nên, cô thật sự quên mất hôm nay là sinh nhật của anh Lệ sao?

Có phải trong lòng cô, đã không còn quan tâm đến chuyện của anh Lệ nữa không?

Nhưng mà, hai ngày trước, cô rõ ràng vẫn quan tâm như vậy.

Bây giò......

Trình Dương có chút khó nắm bắt được suy nghĩ của Tổng Vân Nhĩ.

Quả nhiên, lòng của đàn bà như mò kim đáy biển, khiến người ta đoán không được, nghĩ không ra.

Trình Dương vốn định nói với Tống Vân Nhĩ rằng hôm nay là sinh nhật Lệ Đình Xuyên.

Với lại, cả ngày nay tâm trạng Lệ Đình Xuyên rất tệ, cả ngày như nghẹn cục tức, hầu như tất cả những người tiếp

xúc với anh đều bị mắng xối xả.

Nhưng nhìn vẻ mặt của Tống Vân Nhĩ lúc này, lời nói đến miệng vẫn nuốt xuống.

Nếu trái tim của cô Tống thật sự không hướng về anh Lệ, bọn họ có ép buộc cô ở lại cũng không có ý nghĩa gì.

Dọc đường đi, trong xe đều rất yên tĩnh, không một tiếng động.

Trình Dương đưa cô về biệt thự rồi rời đi.

Tống Vân Nhĩ xách túi vào bếp.

"Cô Tống về rồi sao." Dì Triệu mỉm cười nhìn cô.

"Dì Triệu, dì về trước đi." Tống Vân Nhĩ nhìn dì Triệu nói, sau đó dường như nghĩ tới cái gì, giọng điệu khẳng định

nói: "Dì đừng lo, tôi không bỏ trốn đâu, sẽ không làm dì khó xử. Cho nên, tôi tự mình chờ Lệ Đình Xuyên trở về

cũng được."

"Cái này ..." Dì Triệu có chút khó xử nhìn cô.



Tống Vân Nhĩ khẽ cười, "Tôi hứa, tuyệt đối sẽ không bỏ trốn, nếu không, tôi đã không đi cùng cậu Trình về rồi.

Không phải lo đâu, cho dù rời đi, cũng sẽ chờ Lệ Đình Xuyên đồng ý."

Dì Triệu khẽ thở dài, "Tôi quá già rồi, thật không hiểu nổi mấy người trẻ các người! Vậy được, cô ở đây chờ ngài Lệ

trở về."

"Ừm." Tống Vân Nhĩ gật đầu.

Dì Triệu rời đi, trong biệt thự lớn chỉ còn lại Tổng Vân Nhĩ.

Cởi áo khoác và đeo tạp dễ, Tống Vân Nhĩ bắt đầu bận rộn trong bếp.

Tại tầng cao nhất Lệ thị.

Lệ Đình Xuyên ngồi trên ghế, hai mắt vô thần nhìn màn hình máy tính trước mặt, hút một điếu thuốc.

Gạt tàn trước mặt đã chứa đầy tàn thuốc lá.

"Anh Lệ!" Trình Dương đẩy cửa đi vào.

"Đưa cô ấy về biệt thự chưa?" Lệ Đình Xuyên hỏi.

"Vâng, đã đưa về rồi. Dì Triệu đang ở biệt thự."

"Cô ấy nói gì?"

Trình Dương vẻ mặt khó xử nhìn anh, "Anh Lệ, cô Tống ... không nói gì cả."

Lệ Đình Xuyên vốn sắc mặt đã xám xịt, giờ thậm chí đen hơn đáy nồi.

Không nói gì cả?

Như vậy, cô thật sự quên hết rồi sao?

Buôi trưa cô cũng không nghe điện thoại của anh.

Thực ra anh có chút hy vọng, hy vọng cô nhớ ra một chút gì đó.

"Biết rồi!" Lệ Đình Xuyên lạnh lùng nói, giọng điệu lộ rõ vẻ không vui.

Trình Dương có chút bất bình, trong lòng có chút oán giận Tống Vân Nhĩ, sau đó ngập ngừng hỏi: "Anh Lệ, chút nữa ...đến "Đế cung" sao?"

Vừa dứt lời, điện thoại của Quý Chỉ Nghiên gọi tới.

"Chỉ Nghiên, có chuyện gì vậy?" Lệ Đình Xuyên trả lời điện thoại với giọng điệu đều đều.

"Đình Xuyên, anh đã về chưa?" Quý Chỉ Nghiên nhẹ giọng hỏi.

Giọng cô lúc nào cũng nhẹ nhàng mềm mại, làm cho người ta có một cảm giác rất thơ mộng.

Tuy nhiên, điều Lệ Đình Xuyên thích lại chính là Tống Vân Nhĩ của 5 năm trước khi nên hung dữ thì hung dữ, lúc cần mềm thì mềm.

Lệ Đình Xuyên không chấp nhận được chiều trò của bất kỳ ai, mà chỉ chấp nhận đủ các thể loại chiêu trò của Tống Vân Nhĩ.



Rõ ràng biết đôi lúc cô cố ý làm như vậy, nhưng vẫn nguyện ý phối hợp với cô.

Nếu trên đời này có người có thể thuyết phục được Lệ Đình Xuyên, chỉ có thể là người phụ nữ Tống Vân Nhĩ này.

"Có phải anh quên rồi không?" Thấy Lệ Đình Xuyên một hồi lâu không lên tiếng, Quý Chỉ Nghiên hơi hoảng hốt, có chút vội vàng hỏi.

Chẳng lẽ Tống Vân Nhĩ đã làm gì để gọi Đình Xuyên về bên cạnh sao?

Tống Vân Nhĩ, nếu hôm nay cô dám tranh với tôi, tôi sẽ lập tức đem những gì cô vừa nói cho Đình Xuyên nghe.

Tôi đảm bảo anh ấy sẽ không còn giữ cô lại bên cạnh nữa!

Tổng Vân Nhĩ, cô đừng ép tôi!

"Không, chút nữa tôi sẽ đến." Lệ Đình Xuyên nhẹ giọng nói, trong giọng điệu không nghe ra cảm xúc gì.

Trồng cứ như hồm nay không phải sinh nhật của anh vậy, phản ứng bình thản như này, Quý Chỉ Nghiên luồn cảm giác như mình đanh đang đặt cược vào anh.

Đình Xuyên, em đã vì anh mà làm nhiều như vậy, sao anh lại không để ý tới?

"Ừm," Quý Chỉ Nghiên cười nhẹ nói, "Vậy anh lái xe cẩn thận, em ở phòng số 1 đợi anh."

Giọng nói như vậy, như một người vợ đang đợi người chồng yêu dấu của mình, đầy dịu dàng và ngọt ngào.

Nhưng đây không phải là điều Lệ Đình Xuyên muốn.

Cho tới bây giờ anh cũng chưa bao giờ để ý tới sự quan tâm và dịu dàng của phụ nữ khác dành cho anh, anh chỉ muốn Tống Vân Nhĩ.

"Biết rồi." Lệ Đình Xuyên nhẹ nói rồi tắt điện thoại.

Biệt thự

Tống Vân Nhĩ đang tất bật trong bếp, chuẩn bị làm một chiếc bánh với những nguyên liệu đã mua được.

Dù đã tìm kiếm và chọn ra một trong những cái đơn giản nhất nhưng cô vẫn có chút luống cuống tay chân.

Nhà bếp hơi lộn xộn, sàn nhà đầy kem, bánh ngọt và trái cây.

Sau khi đã cố gắng thử và lần lượt thất bại, cuối cùng nó đã thành hình.

Tuy nhìn hoàn toàn không thể so sánh được với bánh ở tiệm, nhưng nhìn chung là đã trông khá tốt rồi.

Tống Vân Nhĩ nở nụ cười vui vẻ, nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, mơ hồ nhíu mày.

Nhưng, nhìn chung, tâm trạng vẫn rất tốt.

Lệ Đình Xuyên, tôi đã cố gắng hết sức để làm tốt điều này, mong rằng có thể làm anh cười thay vì khiêu khích anh với một cái nhìn chán ghét.

Đem bánh đặt lên bàn, Tống Vân Nhĩ vội vàng thu dọn đống bừa bộn trong phòng bếp.

Khi cô dọn dẹp xong tất cả mọi thứ sạch sẽ thì đã hơn chín giờ tối.

Tuy nhiên, không hề thấy bóng dáng của Lệ Đình Xuyên xuất hiện.

Anh dường như biến mất khỏi thế giới của cô, làm cho cô căn bản không kịp nắm bắt được điều gì.