Lúc trở lại phòng khách sạn, đã hơn ba giờ sáng. Cách đưa hồn pháchtrở về thật ra vô cùng đơn giản, chỉ cần hợp lại với thân thể là được.Lúc thức dậy, tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, tay chân cứng ngắc, VuDương nói, đây là phản ứng rất bình thường, ngủ một giấc sẽ đỡ thôi.
Chúng tôi tùy tiện ăn chút gì đó, sau đó nằm xuống, vừa ngủ là ngủ đến hơn mười giờ tối.
Huyền Kỳ vẫn chưa tỉnh, tôi lại cảm thấy thật đói, lục hết mấy túiđồ, chỉ tìm được một bịch bánh bích quy, tôi lại nhớ đến tiệm cà phê bán suốt 24 giờ của khách sạn, liền muốn đi xem thử coi ở đó có gì để ănkhông.
Lúc tôi sắp ra khỏi phòng thì gọi Huyền Kỳ một tiếng, cậu chép chép miệng, không thèm để ý đến tôi, lăn qua một bên ngủ tiếp.
Nếu có đi ăn thì mua về cho cậu một ít vậy. Tôi nghĩ thầm.
Lúc đi ngang qua phòng Thẩm Thiên Huy tôi cũng thuận tay gõ cửa, không ai đáp, xem ra, chắc phải mua về nhiều một chút rồi.
Vị trí của khách sạn cũng không nằm gần trung tâm thành phố lắm, cólẽ vì thế nên đường đến Quỷ Môn Quan mới được cố ý sắp xếp ở đây. Đã trễ thế này, trừ đèn neon trên hành lang ngoài cửa, không còn bất cứ ánhsáng nào khác, mà bên ngoài, thỉnh thoảng chỉ có một hai chiếc xe chạyqua, không hề có người nào khác. Tôi đã hỏi thử cô gái ở quầy tiếp tân,cô ấy nói tiệm cà phê kia phải đi từ cửa khác vào, phải đi vòng một đoạn mới đến được.
May mà vừa rồi tôi có dùng mấy cái bánh bích quy, lúc này cũng khôngquá đói bụng nữa, tôi liền thong thả đi ra ngoài, muốn hít thở chútkhông khí trong lành.
Mới ra ngoài, một hương thơm của cỏ xanh liền xông vào mũi, cách đókhông xa có một bãi cỏ, dưới ánh đèn có thể thấy không ít côn trùng đang bay khắp nơi, ếch kêu liên tiếp, tôi hít thật sâu, không ngờ, lại cómột con bươm bướm lớn đột nhiên bay sượt qua mặt tôi, tôi hoảng hồn, sau đó lại không tự chủ được nở nụ cười – mùi hương này thật khiến lòngngười thoải mái.
Theo hướng dẫn của cô gái tiếp tân, tôi quẹo trái vào một lối nhỏ,trước mắt liền trở nên tối sầm, đợi mắt thích ứng được với bóng tối, tôi mới nhìn rõ đây là một con đường nhỏ yên tĩnh, trên mặt đất có trải một hàng đá cuội, ven đường cũng là mấy bãi cỏ, dường như không được chămsóc nên mọc vô cùng lộn xộn, cao lên tận đầu gối.
“Thật đói….” Lúc tôi đang vừa đi vừa xem xét xung quanh, chợt nghe có một giọng nói thật trầm thấp truyền đến, dường như truyền đến từ phíabên phải.
Tôi dừng lại để nghe cho kĩ, nhưng đợi mãi, cũng không nghe thấy gì nữa.
“Thật đói….” Tôi vừa nhấc chân, âm thanh kia lại truyền đến, lần nàyđã rõ hơn một chút, dường như là giọng của một đứa bé, đang than đói.
Bên phải tôi là một bụi cỏ lớn, xanh um tươi tốt vô cùng. Trong đó tối om như mực, không thể nhìn rõ có thứ gì.
“Đói quá….đói…” quả thật là giọng của một đứa trẻ đang uể oải kêu.
Chẳng lẽ là con cái nhà ai đi lạc sao? Tôi nghĩ. Hoặc là, bị người khác vứt bỏ ở đây?
“Đói…” nghe có vẻ đứa trẻ này đã đói đến không còn sức lực nữa.
Tôi vội vàng đi về phía bụi cỏ, nghĩ, ít nhất cũng phải đưa đứa bé ra khỏi đó, sau đó lại báo cảnh sát cũng không muộn.
Sâu bên trong là bụi cỏ cao đến gần bắp đùi, trên mặt đất có rấtnhiều đất, đá, nếu không cẩn thận giẫm phải, tôi bị lảo đảo đến suýt ngã mấy lần. Lúc này, đứa trẻ kia đã không còn gọi nữa, tôi không thể xácđịnh vị trí cụ thể của nó, đành phải dùng cảm giác để đi về một hướng cụ thể.
“Em đang ở đâu?” Đi một lúc, tôi thử gọi một tiếng, lúc tôi đang cốchờ tiếng đáp lại, chợt cảm thấy bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, tiếngếch kêu không biết đã ngừng từ lúc nào, ngay cả tiếng dế mèn kêu cũngkhông nghe thấy nữa.
Tôi quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện mình hóa ra đã lạc đường,phía sau, ánh đèn từ khách sạn cũng đã biến mất, xung quanh đều là cỏ,khi có gió thổi qua liền lay động, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nhánh không hề có một ngôi sao, chỉ có mặt trăng tròn màu hồng phấn đang treo cao, trông thật yêu dị.
Tôi không khỏi thầm than thở, tình hình này, có lẽ là lại gặp yêu maquỷ quái kì lạ gì rồi. Chỉ là, giờ tôi không có chủy thủ trong tay,không biết lúc Vu Dương hay Thẩm Thiên Huy chạy đến, tôi có còn sốngkhông nữa.
“Đói quá….” lần này, giọng nói lại vang lên ngay bên cạnh tôi.
Dù gì cũng đã rơi vào một chỗ chả biết là ở đâu, có sợ cũng chẳng thể làm gì, tôi đành dứt khoát đi sang nhìn thử.
Nghĩ vậy, tôi liền đi về phía kia, vậy mà vừa mới đi được vài bước,dưới chân liền vướng phải thứ gì, lúc tôi liền xui xẻo ngã vào một đámcỏ. Tôi bình tĩnh lại, nhìn về phía chân mình, phát hiện nơi đó có mộtđống cỏ khô và cành khô được bện lại như một tổ chim, mà bên trong đó,có một đôi mắt trong suốt sáng rực đang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi hoảng hốt, dùng cả tay lẫn chân, không ngừng lui về phía sau.
“Đói…” giọng nói chính là từ đôi mắt kia truyền ra.
Sau đó, có một dáng người nho nhỏ, tập tễnh đi ra ngoài.
Dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy gương mặt đứa trẻ khoảng chừng bốn năm tuổi.
Nó lại gần tôi thêm một chút, cả người nó liền lộ rõ dưới ánh trăng.
Dưới gương mặt là một chiếc cổ rất nhỏ, nhưng cũng xem như bìnhthường, tuy nhiên, khi nhìn xuống chút nữa, trông nó vô cùng đáng sợ —bụng có nó lớn gấp ba bốn lần cái đầu, như một cái trống, hai chân lạimảnh dẻ khô héo như cành cây, cái bụng tròn vo như không nhịn được màkhông ngừng rung động, móng tay móng chân mọc dài màu đen nhánh.
“Đói quá….” Nó kêu lên, đột nhiên nhào về phía tôi.
Tôi rụt chân lại, nó liền cắn phải chiếc giày của tôi, sau đó liềnlắc mạnh đầu, “soạt” một tiếng, giày liền bị nó kéo đi, tôi chỉ cảm thấy chân đau nhói, có lẽ là đã chảy máu.
May mà thứ nó cắn phải là giày thể thao, nếu như là giày xăng-đan, không biết chân tôi đã bị cắn thành hình dạng gì rồi.
Nó hiển nhiên cũng không thích mùi vị của giày, sau khi nhai hai cáiliền phun ra, đôi mắt sáng lập tức chuyển sang nhìn chằm chằm tôi.
Tôi đứng lên, lui từng bước về phía sau, nó đi theo tôi, đi từng bước về phía trước. Tôi phát hiện bước chân của nó dường như không thật linh hoạt, liền xoay người chạy trốn.
Không ngờ, tôi vừa mới xoay người, liền cảm thấy sau lưng như có thứgì đang xông đến, tôi liền theo bản năng né qua một bên, sau đó, tôinghe tiếng gió vù vù, nó lao vào bụi cỏ.
Tôi sửng sốt, vội vàng chạy như điên về hướng mà tôi nghĩ là đườngban đầu mình đi đến đây. Không bao lâu, tôi nghe từ trong bụi cỏ phíasau có âm thanh “tích tích tác tác”, nhất định là nó đã rượt gần đến,hơn nữa tốc độ không hề chậm.
Tôi lại càng bối rối hơn, leo vội lên một tảng đá, nhìn con ma đang di chuyển gần đến, mắt cá chân liền đau.
“Đói….” trong bụi cỏ đột nhiên xuất hiện một thứ gì đó, không cần nhìn kĩ cũng biết là thứ gì.
Tôi nhắm mắt lại, một tay nắm chặt, dù hết sức lực vung tay. Vật kiabị tôi đập trúng, có cảm giác như tôi vừa đập phải một làn da thô ráp,khô khốc nhưng lại cũng rất mềm mại.
Tôi chỉ nghe một tiếng gầm kì quái vang lên, nó lui mấy bước, ôm bụng, đau đớn ngồi xuống.
Hóa ra thứ tôi vừa đạp phải chính là bụng nó, tôi không khỏi nổi da gà.
Thấy nó tạm thời không có hơi sức để ý đến tôi, tôi liền vội vàngngồi dậy, khập khiễng chạy, một lúc sau, phía sau truyền đến vài tiếngkêu dài, nghe như chất chứa đầy tức giận.
Không xong rồi. Trong phút chốc, trong đầu tôi chỉ cần một ý nghĩ như thế.
Quay đầu lại, trừ cỏ trên tảng đá lớn, không thấy thêm gì cả, dướiánh trăng lúc sáng lúc tối, thần kinh tôi căng chặt, chỉ sợ sẽ có thứ gì đó xuất hiện sau lưng tôi.
Khóe mắt tôi bỗng liếc về phía về có ánh sáng, nhìn kĩ lại, lúc nàyđám mây lại che mất ánh sáng của mặt trăng, tôi chỉ thấy cách đó khôngxa có một quả cầu lửa đang chớp chớp trên cao.
Là gì vậy? Có người đến cứu tôi ư?
Vừa định kêu cứu, ánh trăng liền dần trở lại, dưới ánh trăng, tôithấy một thứ có hình dáng tương tự như “Đứa trẻ” ban nãy, chẳng qua làlớn hơn, cao hơn tôi một cái đầu, là gương mặt của một người phụ nữ, quả cầu lửa kia chính là thứ nó phun ra từ miệng. Nó xõa tóc dài, dùng đôimắt như trong suốt kia, giữa khoảng cách của những sợ tóc tàn bạo nhìntôi.
Âm thanh như nghẹn trong cổ họng tôi, tôi sợ đến tay chân lạnh lẽo, đầu óc trống rỗng.
“Người phụ nữ” đang ôm “Đứa trẻ” ban nãy đã đuổi theo tôi, từng bước từng bước đi đến.
Tôi tỉnh táo lại, xoay người cố gắng chạy về phía trước, thế nhưng,mặt đất không bằng phẳng khiến chân tôi càng đau, tôi cố chịu đựng, liều mạng tăng nhanh tốc độ.
Có lẽ bởi vì thân thể cồng kềnh, tốc độ “người phụ nữ” đuổi theo tôikhông bằng “Đứa trẻ” kia, động tác cũng không thật linh hoạt, tuy rằngchân tôi hơi bất tiện, nhưng vì tôi bất chấp tất cả mà chạy tìm chỗtrốn, nên cũng giữ một khoảng cách nhất định với nó, không để nó đến quá gần.
“Người phụ nữ” thấy đuổi theo không kịp, “Đứa trẻ” trên người lại cứlíu ríu gọi không ngừng, dường như nổi giận, tát “đứa trẻ” kia một cái,sau chuyển nó ra sau lưng, dùng hết sức xông về phía tôi.
Chân tôi giẫm lên một tảng đá, tôi không kịp phản ứng đã ngã ngồitrên đất, đau đến chảy nước mắt. Không biết có phải trùng hợp không,nhưng chính vì giẫm lên tảng đá này, tôi mới có thể khó khăn tránh thoát “người phụ nữ” đang lao đến kia.
Hình như chân đã sưng lên, đau càng dữ dội, vừa rồi tôi còn cố dựavào sức mạnh ý chí gắng gượng chạy, lúc này ngã xuống, chân như mềmnhũn, không còn chút sức lực nào. Tôi lùi về sau một chút, liền thấy“người phụ nữ” kia đứng trước mặt, khẽ nhếch miệng, lộ ra răng nhọntrắng toát, dáng vẻ nhất định phải ăn tôi cho bằng được.
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, nó cúi người muốn cắn lên người tôi,tôi theo bản năng nâng tay lên cản, lăn qua một bên, không bị cắn ngaychỗ chí mạng.
Nó ngẩng đầu, trên răng dính vết máu, trong kẽ răng còn dính mẩu vải rách.
Lúc này tôi mới ý thức được tay phải rất đau, cúi đầu nhìn lại, ốngtay áo đã bị cắn mất, bên cạnh đó, tay phải còn bị cắn rách một mẩu danhỏ.
Nó liếm liếm môi, dường như đang nếm dư vị của máu thịt.
Mà lúc này, so với cảm giác đau đớn, tôi còn cảm nhận được một hơilạnh thấu xương, vốn chỉ là cảm giác cổ tay lạnh như băng, lúc này lạinhư có vô số con kiến đang bò, nhanh chóng lan tràn đến cánh tay, lúccảm giác ấy lan dần đến bả vai, tôi bắt đầu hoảng hốt.
“Người phụ nữ” tựa như nhìn thấy sự biến đổi của tôi, đặt “đứa trẻ”sau lưng xuống, dường như đang chuẩn bị dùng một bữa ăn thịnh soạn.