Cửu Biện Liên

Quyển 12 - Chương 1




Tham Lang kéo mọi người đến nhà anh ta, bảo muốn nhờ Thẩm Thiên Huy giải thích với Tần Lan về chuyện anh ta về muộn, chúng tôi cũng phải phối hợp, miễn cho anh ta bị càm ràm. Chúng tôi nể tình công lao của anh ta tối nay nên không ai nói thêm gì.

Thẩm Thiên Huy thoạt nhìn dịu dàng trầm tĩnh, thường xuyên mỉm cười thản nhiên, cử chỉ lời nói đều vô cùng lễ phép khuôn mẫu, dễ dàng khiến người ta có ấn tượng là một người chững chạc, hơn nữa lại có một “cô giáo” như Lưu Hà ở bên cạnh hát đệm, chỉ cần ba hoa vài câu thì Tần Lan đã tin không thể nghi ngờ gì nữa.

Khi đưa Tham Lang về nhà rồi, Vu Dương cũng mệt mỏi, ngồi bên bệ cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi, ngay cả Lưu Hà muốn giúp anh xử lý vết thương cũng bị quả quyết từ chối, đành phải hậm hực bỏ đi.

Mãi đến khi đã tắm rửa sạch sẽ, tôi và Huyền Kỳ đều đã mệt mỏi đến mức hai mí mắt sắp dính vào nhau, cái gì cũng không nghĩ nổi nữa, nằm thẳng ra giường, không hề mộng mị gì, ngủ thẳng đến sáng.

Sau khi đã tỉnh táo, lòng hiếu kì của Huyền Kỳ lại bắt đầu trở nên mạnh mẽ, ngay cả buổi học hôm sau cũng không có tâm trạng mà học, chỉ quanh quẩn với mấy câu hỏi của mình, cậu thật vất vả chờ đến trưa tan học về nhà, ai ngờ Thẩm Thiên Huy lại không có ở đó, chỉ có cơm trưa đã được chuẩn bị xong đặt trên bàn.

“Vu Dương, Thẩm Thiên Huy đâu?” Huyền Kỳ hỏi

“Về nhà rồi.” Vu Dương nằm phơi nắng, mí mắt cũng không hề mở một chút nào.

“Lúc nào lại trở về đây?” Huyền Kỳ lại hỏi.

“Không biết.” Vu Dương trả lời ngắn gọn.

“Vậy anh có biết Nữ Sửu và Mão Tinh đâu rồi không?” Huyền Kỳ tiếp tục hỏi.

Vu Dương liếc cậu một cái, quay đầu đi nơi khác không nói gì.

Tôi biết tâm tình anh không tốt nên kéo kéo áo Huyền Kỳ, ý bảo cậu im miệng.

Thế nhưng Huyền Kỳ một lòng muốn biết đáp án, lại không nhận ra, khó hiểu liếc tôi một cái, vẫn không từ bỏ ý định, đầy mong đợi muốn hỏi tiếp.

“Tránh ra.” Vu Dương mất kiên nhẫn, nhướn mày, không khách khí quát khẽ.

Huyền Kỳ bị quát thì sửng sốt, sau đó mới lầm bầm ngồi vào bên bàn ăn cơm: “Sao lại khó tính dữ vậy, sáng nay ăn phải thuốc nổ à.”

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, âm thầm cảm thán vì sao mình lại có một đứa em trai ngốc nghếch như vậy: “Em quả thật không nhận ra hay là giả bộ ngốc vậy hả, tâm trạng của anh ấy đang rất kém, bởi vì tối qua Nữ Sửu và Mão Tinh nhất định đã được người kia cứu đi, anh ấy đuổi theo nhưng không đuổi kịp.”

“Người kia có đến à?” Huyền Kỳ vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.

“Em không nhìn thấy à?” Tôi không nhịn được hỏi ngược lại.

Huyền Kỳ lắc đầu: “Lúc căn phòng đó sập, toàn là tro bụi khiến em sặc đến nước mắt nước mũi chảy tùm lum, làm gì mà để ý chứ.”

Lúc này, Diệu Diệu vốn đang núp ở đâu đó để ngủ có lẽ đã bị chúng tôi đánh thức, ngó quanh đi ra, duỗi lưng, cọ cọ mấy cái bên chân Huyền Kỳ.

Huyền Kỳ cúi đầu, hai mắt tỏa sáng, cúi người sờ sờ đầu cô ấy: “Nào, biến thân đi, tôi có việc muốn hỏi cô.”

Diệu Diệu kêu một tiếng, chạy vào phòng tôi, một lúc sau thì cười hì hì đi ra: “Huyền Kỳ, em biết ngay mà, anh nhất định là muốn hỏi chuyện tối hôm qua đúng không?”

“Đúng vậy.” Huyền Kỳ vội vã “Nhanh lên nhanh lên, nói nghe thử xem.”

“Đây đây, tối hôm qua, quả là một ngày âm u đen tối.” Diệu Diệu cố ý úp úp mở mở, còn học dáng vẻ của mấy ông chú kể chuyện cổ tích, bàn tay gõ gõ trên bàn “Hôm qua khi em chạy đến cái Ngôn Linh quán kia, xung quanh vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng dế cũng chẳng có, em thậm chí có thể nghe thấy tiếng con muỗi bay vo ve trên đầu em nữa cơ.”

“Nói điểm chính đi.” Huyền Kỳ nóng nảy, cũng đẩy cái bàn một cái.

“Từ từ mới đến điểm chính được chứ.” Diệu Diệu bị xen ngang rất không vui: “Anh xem đi, bị anh làm quên mất kể đến đâu rồi.”

“Có con muỗi bay trên đầu cô, nhanh đi.” Huyền Kỳ cũng bó tay với cô nàng.

Diệu Diệu “À” một tiếng: “Đúng rồi, có con muỗi bay bay, lúc ấy em vô cùng kích động, suýt nữa đã nhào về phía nó rồi, thế nhưng em nghĩ lại, em ra đây là để thực hiện nhiệm vụ, không phải lúc để đùa.”

Nghe thấy thế tôi không nhịn được cười thành tiếng: “Ái chà, Diệu Diệu của chúng ta lợi hại thật, ngay cả sức hấp dẫn của con muỗi mà cũng bỏ qua.”

Diệu Diệu đắc ý nhếch đầu: “Đúng vậy đó, chị à, em vừa nghĩ đến chuyện Vu Dương mất tích không rõ, mọi người ở nhà đều đang chờ tin tức của em, hứng thú với con muỗi cũng đã mất đi luôn, cảm giác mình thật là….”

“Được rồi được rồi, cô rất lợi hại, sau đó thì sao?” Huyền Kỳ thấy đề tài càng nói càng xa, vội xen ngang lần nữa.

Diệu Diệu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sau đó, em ẩn thân đi vào trong, cái chỗ đó bên ngoài vừa cũ vừa rách nát, bên trong lại đầy rẫy bí ẩn, khắp nơi đều là cơ quan bẫy rập, dùng kết giới chia thành nhiều không gian, còn khó đi hơn cả mê cung.”

Nói đến đây, cô ấy dừng một chút, hít thật sau, lúc mở miệng lần nữa thì tốc độ câu chữ cũng nhanh hơn, giọng nói vô cùng kích động: “Thế nhưng, mấy loại cơ quan bẫy rập này không thể làm khó được em, em vượt mọi chông gai, vận dụng đầu óc, vượt qua mọi thử thách nặng nề, phán đoán đủ loại ảo ảnh, rốt cuộc đã tìm được tung tích của Vu Dương trong một kết giới.”

Cô ấy nói một mạch, sau đó nhìn nhìn tôi, lại nhìn nhìn Huyền Kỳ, vừa thở vừa giống như đang chờ đợi điều gì.

Tôi và Huyền Kỳ nhìn nhau một cái, cũng là cậu kịp phản ứng đầu tiên, hô to hai tiếng “Giỏi”, lại vỗ tay:”Đặc sắc, thật đặc sắc, Diệu Diệu, cô thật mạnh mẽ”

Đồng thời cậu còn huých khuỷu tay tôi một cái, nháy nháy mắt.

Tôi lập tức phối hóp, cũng vỗ tay mấy cái: “Đúng vậy, thật quá đặc sắc.”

Diệu Diệu vờ vịt khom khom người: “Cám ơn chị, cám ơn Huyền Kỳ, thành công của em không thể thiếu sự ủng hộ của hai người.”

“Được rồi, đến đó rồi sao nữa, đừng có dừng nửa chừng, nói tiếp đi.” Huyền Kỳ “chậc” một tiếng, trên mặt hiện rõ vẻ trông đợi.

Diệu Diệu có lẽ cũng không muốn chọc cho cậu bực bội, gật đầu lắp bắp nói mấy lần “Sau đó…” mới nhớ ra mình định nói gì: “Em đi vào kết giới này, thấy một cái lồng làm bằng Cửu U Huyền Thiết, trên lồng dán đủ thứ phù chú, Vu Dương đang bị nhốt bên trong, bên ngoài có một người mặc áo choàng đen đang đứng, còn có Quỷ Ẩn nữa.”

“Hai người họ có nói gì không?” Tôi nghĩ, có thể suy đoán được chút đầu mối từ lời nói của bọn họ.

Diệu Diệu “ừm” một tiếng: “Bọn họ đang thương lượng, xem làm cách nào để dẫn dụ Tham Lang và chị Lưu Hà đi, sau đó, một lưới bắt trọn mọi người, nói xong, người áo choàng đen đột nhiên xoay người, lúc ấy cô ta không có đeo khăn che mặt, dáng vẻ kia đúng là khiến người ta sợ hãi, em vừa nhìn thấy thì sợ đến mức tay chân đều run run, không cẩn thận thở mạnh một cái.”

“Sau đó bị phát hiện à?” Huyền Kỳ hỏi.

“Đúng vậy.” Diệu Diệu hơi ngại ngùng nói “Hai người kia đều rất lợi hại, chỉ cần nhìn một cái là biết em đang núp ở đâu, gần như cùng lúc ra tay, may là em nhanh nhẹn, nếu không chắc không còn gặp mặt hai người nữa rồi. Sau lần tấn công hụt đầu tiên, em vội đi tìm chỗ nấp, thế nhưng hai người họ đã bị kinh động, không hề nói chuyện nữa mà nín thở tập trung, quyết tâm muốn bắt em ra. Lúc ấy em vô cùng sợ hãi, vừa vội nữa, đầu chảy đầy mồ hôi.

Đừng nói là cô ấy đã từng ở trong hoàn cảnh như thế, ngay cả tôi, không hề đích thân trải qua, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy tình hình vô cùng nguy cấp, vô cùng hồi hộp.

“Chỉ là, có lẽ số em còn chưa tận, cái khó ló cái khôn, em nghĩ ra một cách.” Diệu Diệu nói, như ảo thảo hóa ra một tượng gỗ nhỏ “Mọi người nhìn đi, chính là cái này.”

Tượng gỗ chỉ lớn chừng ba bốn centimét, trông rất đơn giản, có thể noi là đơn sơ thô ráp, giống như được khắc ra từ một đoạn gỗ, có mặt mũi tay chân, đường nét đều thẳng tắp, chỉ có mắt mũi miệng, ngay cả lỗ tai cũng không có.

“Đây là cái gì?” Huyền Kỳ nhận lấy, lật qua lật lại nhìn thử.

“Tượng gỗ thế thân.” Diệu Diệu lại phải giải thích “Là do tổ tông của tộc em đã làm rồi truyền cho con cháu, bình thường có thể chỉ xem như một món đồ chơi nhưng quan trọng là, lúc bị cha mẹ trách phạt thì có thể sử dụng.”

“Dùng thế nào?” Huyền Kỳ nhất thời cảm thấy hứng thú.

“Bôi một chút máu lên, tượng gỗ sẽ biến thành em.” Nói rồi, Diệu Diệu dùng móng tay cắt lên đầu ngón tay mình, nhỏ một giọt máu lên tượn gỗ, lại ném tượng gỗ lên đất.

Không ai thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, nháy mắt một cái, trước mặt đã có hai Diệu Diệu đang đứng, không chỉ vóc dáng, mà ngay cả quần áo mặc trên người cũng y như đúc.

Huyền Kỳ khó hiểu, vòng quanh hai Diệu Diệu nhìn từ trên xuống dưới, còn đưa tay sờ sờ: “Quá thần kì, quả là không khác chút nào cả.”

“Không nhận ra đúng không? Còn có thể chạy nhảy nữa đó, chỉ cần không nói lời nào thì không ai phát hiện được.” Người mở miệng hẳn là Diệu Diệu thật “Em biết, chỉ cần cắt vào đầu ngón tay, bọn họ sẽ ngửi thấy mùi máu, khi đó em cũng bất chấp, dùng tốc độ nhanh nhất ném tượng gỗ ra, đồng thời cũng trốn qua hướng khác, lại ngậm chặt ngón tay trong miệng.”

“Bọn họ có phát hiện ra cô không?” Huyền Kỳ nghe vô cùng chăm chú.

Diệu Diệu nhớ lại tình cảnh lúc đó, dường như vẫn còn sợ hãi: “May mắn, bọn họ đều đuổi theo tượng gỗ, nhưng Quỷ Ẩn lại nhìn về phía em mấy lần, khiến em sợ đến mức không dám thở, suýt nữa nghẹn chết. Rốt cuộc cũng xong, đợi hai người bỏ đi, em mới dám thở phào, vốn muốn báo cho mọi người, thế nhưng không biết do bọn họ đã giở trò, hay là vì em quá khẩn trương, đi cả buổi trời cũng không thể đi ra ngoài, dù đi hướng nào cũng sẽ đi trở lại nơi ban đầu.”

“Có thời gian sao không thả Vu Dương ra trước, anh ta là người có sức chiến đấu mạnh nhất mà.” Huyền Kỳ nói.

Diệu Diệu nghe thấy thế thì hơi ngượng ngùng: “Mấy cái cơ quan kia em chưa từng nhìn thấy nên không dám làm bừa, sợ sẽ chạm phải thứ gì, lại biến khéo thành vụng mất.”

“Xem đi, nói cô còn nghiệp dư lắm mà còn không tin.” Huyền Kỳ hứ một tiếng.

Diệu Diệu đỏ mặt phản bác: “Tất nhiên không phải, lần trước đá Phong Cố của cha Tần long cũng là do em mở mà, lần này Vu Dương cũng là do em thả ra, em chính là người học thuật mở khóa giỏi nhất tộc, không hề nghiệp dư đâu.”

Huyền Kỳ đảo mắt, có lẽ là còn vấn đề muốn hỏi, sợ Diệu Diệu không trả lời, vội đổi giọng. trấn an: “Được rồi được rồi, tuy là nghiệp dư nhưng cũng đã cứu được Vu Dương ra rồi, cũng xem như có thực lực, tương lai chắc chắn có đất dụng võ. Như vậy, chính vì không ra được nên cô mới bẻ cái loại pháo tín hiệu mà Lưu Hà đưa cho cô à?”