Cửu Biện Liên

Quyển 11 - Chương 8




“Tiên tử, đợi đã, đợi đã.” Thẩm Thiên Huy vội ngăn Lưu Hà đang chuẩn bị xông ra “Đó không chỉ là một Ngôn Linh sư bình thường, có có một đứa trẻ biết phân thân, không biết có lai lịch gì.”

“Một đứa trẻ biết phân thân ư?” Lưu Hà khó hiểu.

“Đúng vậy cô giáo Hồ.” Huyền Kỳ nói tiếp “Một đứa bé trai, khoảng năm sáu tuổi, trông giống người nhưng rốt cuộc nó là thứ gì thì chính nó cũng không rõ, bảo là Ngôn Linh sư kia đã nhốt thân thể nó, nó đành phải phân thân ra ngoài, chủ yếu là để đi chơi.”

Lưu Hà im lặng một lúc lâu, mới khẽ cắn răng: “Tôi chưa từng thấy thứ nào như vậy, không cần nghĩ nhiều, đi, trước hết cứ cứu Vu Dương đã rồi tính tiếp, mau buông tôi ra.”

“Tiên tử bình tĩnh, đừng nóng.” Thẩm Thiên Huy không chịu buông tay “Ngôn Linh sư này rốt cuộc thực lực ra sao, đứa trẻ kia là ai, chúng ta cũng không rõ, nếu cứ như thế mà đến đó, chuyện có thể sẽ hỏng bét. Chưa kể, Vu Dương đến cùng có phải bị bọn họ đánh bại hay không, chúng ta vẫn chưa thể khẳng định.”

Lưu Hà tỉnh táo lại: “Này, vậy anh nói phải làm sao đây?”

Thẩm Thiên Huy hình như cũng không có cách gì, mặt ngượng ngùng: “Nếu như có thể nghĩ cách đến chỗ đó một chút thì tốt rồi.”

“Ở đâu?” Lưu Hà đang nghĩ có nên đích thân qua đó không.

“Ở một khu dân cư cũ gần trường học, còn cụ thể thì không biết.” Huyền Kỳ nói “Nếu không, để tôi hỏi mấy bạn học thử, người đi coi bói hẳn là không ít đâu.”

Đúng vậy, vừa rồi tôi cứ mãi nghĩ chuyện trong mơ mà quên mất rằng đây là một nơi rất được hoan nghênh.

Lưu Hà hất tay Thẩm Thiên Huy ra, bỏ lại một câu “chờ ở đây đi” rồi biến mất không thấy đâu nữa.

“Không phải mọi người đều rất lợi hại à, sao không phát hiện ra bọn chúng?” Huyền Kỳ khó hiểu.

“Hẳn là Ngôn Linh sư này che giấu vô cùng tốt, không hề lộ ra dấu vết nào.” Thẩm Thiên Huy suy đoán, sau đó lại cảm thấy không đúng, cũng trở nên nghi ngờ: “Thế nhưng, nếu là vậy, sao lại muốn khiến nhiều người chú ý? Lẽ nào muốn ăn bọn họ à?”

“Diêu đội lâu rồi không có tìm chúng tôi, tức là gần đây không hề có vụ án li kì nào.” Tôi không đồng ý với cách nói của anh ta “Chưa kể, Ngôn Linh sư không phải người à, sao lại phải ăn thịt người?”

“Cũng đúng.” Thẩm Thiên Huy gật đầu, suy tư một lúc lâu cũng không có kết quả gì.

Lưu Hà rất nhanh trở lại.

“Tôi đi qua xem thử rồi.” Cô ta nói “Hình như không có ai cả.”

Ba người chúng tôi nhìn nhìn nhau, đều cảm thấy không thể nào.

Lưu Hà thở dài thườn thượt, nói với Thẩm Thiên Huy: “Bất quá, tôi không có đi vào, chỉ là nhìn từ xa, quả thật giống như lời anh nói, thực lực đối phương không rõ ràng, hơn nữa chỗ đó tạo cho tôi cảm giác rất không tốt.”

“Xung quanh có kết giới à?” Thẩm Thiên Huy hỏi.

Lưu Hà lắc lắc đầu: “Không có, chung quanh đều rất bình thường, vô cùng yên tĩnh, nhưng tôi lại cảm thấy nó bình thường quá mức, yên tĩnh quá mức rồi, nhưng rốt cuộc là lạ ở đâu, tôi chỉ nhìn thoáng qua nên không xác định được. Nếu không, chúng ta đều đi đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải tới, không bằng ra tay trước để chiếm được ưu thế.”

“Lỡ như đó là bẫy thì sao?” Thẩm Thiên Huy từ trước đến nay vẫn rất cẩn thận.

“Vậy cũng không thể bỏ mặc Vu Dương.” Lưu Hà dậm chân nói.

“Chị Lưu Hà, chị nói cho em biết địa điểm, em qua đó xem thử.” Diệu Diệu không biết đã biến thành người từ lúc nào, chợt mở miệng.

“Không được, quá nguy hiểm.” Huyền Kỳ là người đầu tiên phản đối.

“Không sao, em có thể làm được, lần trước lúc Qủy Ẩn tới, cũng không phải em đi đấy sao?” Diệu Diệu đắc ý vỗ ngực.

“Lần này khác lần tước.” Thẩm Thiên Huy cũng nói “Chúng ta phải đối phó đến hai người.”

Diệu Diệu bĩu môi:”Yên tâm đi, không sao đâu mà.”

Thẩm Thiên Huy và Huyền Kỳ không nói, nhưng nhìn dáng vẻ hình như cũng không quá đồng ý.

“Không có việc gì thật mà.” Diệu Diệu chuyển sang tôi: “Chị à, để em đi đi, cứ để em qua đó một chuyến, dù không biết Vu Dương có ở đó không, ít nhất có thể biết chút tình huống bên đó, để chúng ta sớm thương lượng kế hoạch tiếp theo, cứ ngồi chờ như vậy thì bị động lắm.”

Không ngờ Diệu Diệu vốn không có sức chống cự với thức ăn ngon lại nói ra những lời vô cùng có lý như thế, Huyền Kỳ nghe thấy thế, dù không vui nhưng cũng không thể phản bác.

Một lúc lâu sau, Thẩm Thiên Huy mới nói: “Được rồi, nhưng phải cẩn thận đó.”

Diệu Diệu gật mạnh đầu, lên tiếng đáp lại.

Lưu Hà nói ra vị trí của ngôi nhà, lại chỉ cho cô ấy đường đi, cuối cùng, lấy ra một thứ nhỏ cỡ ngón út, trông rất giống cây nhang: “Lúc gặp nguy hiểm thì bẻ gãy nó, chúng tôi sẽ đến cứu. Nhớ kĩ, dù có thu hoạch được gì hay không cũng phải trở về trước lúc trời tối.”

Diệu Diệu “ừm” một tiếng, nhanh chóng biến thành mèo rồi biến mất.

“Con chó chết tiệt kia đâu?” Lưu Hà nhìn ra ngoài, quay đầu lại hỏi tôi.

Tôi nhất thời không hiểu, chó gì cơ?

“Cô đang hỏi Tham Lang à?” Thẩm Thiên Huy kịp phản ứng.

“Đúng vậy.” Lưu Hà vẫn nhìn tôi “Thời khắc thể hiện giá trị của anh ta đến rồi.”

Huyền Kỳ “aizz” một tiếng: “Đừng nói nữa, hai ngày nay không biết chạy đi đâu rồi, mấy hôm trước đi tìm, trong nhà cũng chẳng có ai.”

“Không phải cô là chủ nhân của anh ta sao? Gọi anh ta về.” Lưu Hà nhướn mày, ánh mắt vẫn dừng lại trên người tôi “Có kẻ muốn tìm chủ nhân gây phiền toái, anh ta lại thư thả đi chơi. Đúng là chủ nhân thể nào thì vật nuôi thế ấy.”

Tôi không muốn cãi nhau với cô ta, chỉ vuốt vuốt tóc, không nói gì.

“Tôi cũng không phải vệ sĩ của cô.” Lưu Hà vòng hai tay trước ngực “Mấy người có đi học hay không tôi không quan tâm, nhưng xế chiềutôi còn phải đi làm, nếu không sẽ bị trừ tiền thưởng.”

Nói xong, cô ta cũng chả quan tâm xem lí do này có đáng tin không, xoay người chậm rãi đi ra ngoài.

Tôi buồn bực, sao lần này không dùng thuật “di chuyển tức thời” gì đi, lại thấy cô ta đi đến cửa thì chợt dừng lại, hình như suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vòng trở lại, vẻ mặt như đang nghiến răng nghiến lợi.

“Cô đừng có mà đi đâu cả, biết điều thì đợi trong nhà cho tôi.” Cô ta nói với tôi “Ở đây chẳng có ai có thể dùng được, nếu cô bị chặt thành tám khúc, tôi không cách nào báo cáo lại với Vu Dương đâu.”

Thẩm Thiên Huy nhịn không được phụt cười.

“Cười cái gì mà cười!” Lưu Hà trừng mắt nhìn anh ta “Đợi con chó chết tiệt kia về thì tôi đi.”

Sau đó, cô ta đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, chỉ vào Huyền Kỳ: “Cậu, đi rót nước cho tôi, có trái cây không? Đem ra đây luôn.”

“Tôi đi cho.” Tôi cũng cảm thấy hơi buồn cười, nháy nháy mắt với Huyền Kỳ, mở tủ lạnh lấy một ly nước chanh, lại cắt một dĩa dưa hấu mang ra “Cô giáo Hồ, mời.”

Lưu Hà không khách khí, vừa ăn vừa mở TV, kéo tôi ngồi xuống bên cạnh cô ta: “Đừng có rời khỏi tầm mắt tôi, đi xa quá, có chuyện gì thì đừng trách.”

Cứ như vậy, tiết học buổi chiều xem như không đi được rồi, Thẩm Thiên Huy và Huyền Kỳ cũng không về phòng mà ngồi đợi ở phòng khách, chờ Diệu Diệu về.

Thời gian dần trôi qua, ban đầu Huyền Kỳ còn thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, càng về sau thì cứ như đang đứng đống lửa như ngồi đống than, mấy phút lại hỏi “Liệu có chuyện gì không?”, Lưu Hà thì nhìn chằm chằm TV, lạnh lùng đáp cho có lệ khiến Huyền Kỳ rốt cuộc không ngồi yên nổi nữa mà bắt đầu đi qua đi lại.

“Đừng có đứng chắn đường được không hả?” Lưu Hà vốn đang xem thích thú bị quấy rầy thì vô cùng bực bội.

“Cô giáo Hồ, cô giáo tiên nữ, đã gần ba giờ rồi, Diệu Diệu sao vẫn chưa về?” Huyền Kỳ đứng lại, che hẳn cái TV ở sau lưng.

Lưu Hà nhìn ngoài cửa sổ: “Ba giờ vẫn chưa sao đâu, tôi đã dặn cô ấy trước khi trời tối phải trở lại, gấp cái gì. Tránh ra tránh ra.”

“Sẽ không sao chứ?” Huyền Kỳ vẫn không nhúc nhích.

“Không có tín hiệu gì, không sao đâu.” Lưu Hà thử bấm điều khiển từ xa, phát hiện không bấm được thì đứng dậy đẩy cậu qua một bên: “Mau tránh ra, đang đến lúc gây cấn.”

Huyền Kỳ dứt khoát nhào vào ôm chặt lấy cái TV: “Cô cho cô ấy vật nhỏ xíu vậy, có dùng được không đó?”

Lưu Hà không kiễn nhẫn “chậc” một cái, trợn mắt nói: “Đương nhiên là dùng được. Đây là vật phát tín hiệu cầu cứu chuyên dùng của tộc Cửu Vĩ Hồ tôi, nếu bẻ gãy, trên không trung sẽ xuất hiện đồ án, năm đó, chỉ cần thấy đồ án này, không đợi cứu binh đến, mấy con tiểu yêu quái vừa thấy đã bị hù trốn không kịp rồi.”

Huyền Kỳ nghe vậy, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ một chút. Khí trời bên ngoài rất tốt, bầu trời xanh ngắt như được tẩy rửa, mây rất ít, chứ đừng nói là thấy đồ án gì đó.

“Đừng lo, thân thể cô ấy linh hoạt, khả năng ẩn nấp rất tốt.” Lưu Hà thấy Huyền Kỳ thả lỏng rồi, vội kéo cậu qua một bên “Lỡ như bị phát hiện, thời gian để phát tín hiệu không phải không có.”

Huyền Kỳ không cam lòng lui qua một bên, vẫn đứng ngồi không yên nhưng không nói gì nữa.

Sau đó, cuối cùng đã qua hai tiếng đồng hồ, Huyền Kỳ đi qua đi lại đến chóng cả mặt, nhiều lần muốn chạy đi tìm nhưng lại bị Thẩm Thiên Huy kéo lại. Lưu Hà vẫn là dáng vẻ nhàn nhã, sai Huyền Kỳ rót thêm nước, lại lấy bao hạt dưa dưới bàn trà ra cắn. Tôi cũng hơi ngồi không yên, nhưng mỗi lần muốn đứng dậy đều bị Lưu Hà đè lại.

“Muốn đi nhà vệ sinh cũng không được à?” Tôi hơi giận.

“Đi vệ sinh? Được.” Lưu Hà để bịch hạt dưa xuống, đứng lên: “Đi thôi, tôi đi với cô.”

“Có phải định vào cùng tôi luôn không hả?” Tôi tức giận hỏi.

“Vậy thì không cần.” Cô ta duỗi lưng, phủi phủi vỏ hạt dưa “Đừng có mà không biết tốt xấu, tôi ở đây để bảo vệ cô, Vu Dương và Tham Lang không có ở đây, bất cứ lúc nào cũng có thể có thứ gì đó xuất hiện.”

Vừa dứt lời, cửa lại bị gõ vang.

Huyền Kỳ chạy đi mở cửa, quả nhiên là Tham Lang.

“Ơ, con hồ ly kia, cô ở đây à, sao hôm nay rảnh vậy?” Anh ta cười hì hì chào hỏi.

“Vu Dương mất tích rồi, Diệu Diệu đi tìm, đến giờ vẫn chưa về.” Huyền Kỳ thì không cười nổi.

Tham Lang nghe vậy, sắc mặt lập tức lạnh lẽo: “Chuyện khi nào? Sao không đến gọi tôi?”

“Nói hay quá nhỉ, đã sớm qua tìm anh rồi, nhưng ai biết nhà ai đi đâu?” Huyền Kỳ nói