Một vầng trăng tròn cao cao treo trên bầu trời, bầu trời ban đêm sáng sủa không một gợn mây, khiến cho ánh trăng lộ ra phá lệ sáng ngời, nhưng ban đêm chiếu rọi sáng rõ như ban ngày ánh trăng đành chịu thua kém vì đăng hỏa sáng rỡ bên trong Đoan vương phủ. Đêm nay Đoan vương phủ treo đèn thành dải, náo nhiệt phi phàm, bởi vì hôm nay là sinh nhật mười bảy tuổi của tiểu vương gia, Đoan vương gia tổ chức yến hội lớn mời tân khách, trong triều đại thần thậm chí là phú thương nổi danh xa gần, danh nhân cư sĩ đều mang theo hạ lễ chúc mừng. Rất nhiều người càng thừa dịp này mang theo nữ nhi ăn mặc tỉ mỉ ngày thường ít lộ mặt, hy vọng nữ nhi của mình có thể bắt được tâm của Trầm Lạc Phong. Trong lúc nhất thời vương phủ nhiệt náo phi phàm, chỉ sợ đến cả yến hội của hoàng đế cũng không được như thế.
Không khí náo nhiệt hoàn toàn không hấp dẫn Liễu Ức Vân, ngồi bên cạnh Trầm Lạc Phong hắn chỉ cảm thấy chính mình như ngồi trên kim châm, không nói từ ngày ấy cùng Lạc Phong tranh cãi lúc sau thỉnh thoảng sẽ thấy Đoan vương phi nhìn về phía hắn với ánh mắt oán hận, làm hắn cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngay cả thiên kim tiểu thư bọn họ cũng bốn phương tám hướng đều nhìn hắn với ánh mắt ghen tị ai oán làm hắn thở không nổi. Mà người khởi xướng là Trầm Lạc Phong cư nhiên hoàn toàn không hề tự giác không ngừng gắp đồ ăn cho hắn, cùng hắn nói cười, đối người khác gần như không chút nào để ý tới. Lúc này nghe hắn nói muốn ra ngoài hứng gió tỉnh rượu, y cư nhiên muốn bồi hắn, hoàn toàn không nghĩ y vắng mặt làm mọi người có bao nhiêu ngượng ngùng. Trời ạ, mấy tiểu thư này đã nghĩ muốn giết người! Cuối cùng vẫn là hắn giả vờ tức giận, y mới không tình nguyện ngồi trở lại.
Cuối cùng trốn thoát một mình Liễu Ức Vân đi tới hoa viên, hô hấp tràn ngập mùi hoa thoảng trong không khí. A, hoa đều nở, nhìn thấy vậy tay hắn tới gần loài hoa hiện giờ đang tỏa hương thơm mĩ lệ, Liễu Ức Vân thỏa mãn nở nụ cười. Thân phận đặc thù của hắn làm hắn từ nhỏ rất bị bài xích, không có một bằng hữu để giao lưu hắn chỉ có thể cùng hoa cỏ nói chuyện, dần dần hắn cũng vui vẻ trồng hoa, vừa lúc trong phủ có một khối đất trống, bởi vì tương đối hẻo lánh ít ai lui tới, cho nên để quên thời gian hắn liền bắt đầu ở đây trồng đủ các chủng loại hoa, từ lúc ban đầu chỉ có vài gốc cây, đến hiện giờ đã tràn đầy. Khi đó hắn mỗi ngày thức dậy đều đến đây ngây ngốc một trận, hưởng thụ sự yên tĩnh ở đây. Gần đây bởi vì Lạc Phong quấn thật chặt, giống như đã lâu không ghé thăm, không nghĩ đến hoa đều nở.
“Bông hoa mĩ lệ chỉ có người thân phận cao quí mới có thể thưởng thức, kẻ thấp hèn không xứng đáng”. Thanh âm nữ nhân chanh chua vang lên phía sau Liễu Ức Vân. Hắn theo âm thanh quay đầu, thấy một cô gái y trứ hoa lệ đứng ở không xa nói. Nàng làn da bóng mượt, mi mục như họa, một đôi mắt hạnh tràn đầy khinh thường, cái mũi khéo léo cùng đôi môi anh hồng mọng nước, trang sức leng keng tôn lên dáng người làm khuôn mặt nổi bật của nàng trở nên hoàn mỹ vô khuyết. Thật đúng là giống tiên nhân nếu lúc nãy không phun ra ngữ khí cay nghiệt.