Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 94: 94: Chết Thì Thôi




"Tiêu tiên sinh, tôi mong cậu khuyên cậu ấy nên nhanh chóng làm phẫu thuật đi, nếu cứ để như thế, thì tình hình sẽ ngày càng chuyển biến xấu hơn đấy." Bác sĩ căng thẳng nói.

Cho dù ai đang yên lành ngồi trong phòng làm việc, bỗng có một đám áo đen hung tợn xông vào, thì trong lòng sẽ không thể bình tĩnh nổi. Đến khi ngồi nửa ngày trời, cuối cùng bác sĩ cũng biết đám người này đến đây để thăm dò bệnh tình của một người.

Tiêu Sở nghiêm mặt, buồn phiền mà nói: "Có chắc phẫu thuật thành công 100% không?"

Bác sĩ lúng túng cười, "Chuyện này..."

Trong mỗi ca mổ sẽ luôn xảy ra chuyện không ngờ tới, huống chi đối phương lại bị bệnh kia, e rằng không thể chắc chắn sẽ thành công.

Tiêu Sở siết chặt tay, trong đôi mắt như đang đè nén bão táp, "Chắc chắn bao nhiêu phần trăm?"
Bác sĩ run sợ, do dự, thận trọng nói: "50%."

Sắc mặt Tiêu Sở một mảnh u ám, bác sĩ bị khuôn mặt xám xịt của hắn làm tim đập càng nhanh hơn, "Mà nếu chuẩn bị tốt, cải thiện thiết bị thêm xíu, thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn."

Hắn không nói một lời, làm trán của bác sĩ đã ứa ra mồ hôi lạnh.

Tiêu Sở nhìn bản báo cáo trên tay, đau đầu không thôi, có lẽ người kia nói rất đúng, mình là thứ sao chổi, mỗi lần em ấy gặp mình đều gặp phải xui xẻo.

Sau khi tiễn Tiêu Sở về, bác sĩ thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Hoài An ngồi trên ghế dài bên hồ, trong công viên có một số cụ già tụ thành một chỗ đánh Thái Cực, còn một vài cụ thì ngồi hóng gió, nói chuyện với nhau.

Tiêu Sở bước đến cạnh y rồi ngồi xuống, "Đang suy nghĩ gì vậy?"

Lạc Hoài An xoay đầu nhìn hắn, "Anh thì sao? Anh đang nghĩ gì thế? Xem trên người tôi còn gì để anh lợi dụng được không à?"
Tiêu Sở bắt lấy tay Lạc Hoài An, "Quay về với anh đi, anh sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho em, rồi em sẽ khỏe mạnh trở lại thôi."

Y rút tay ra thì bị Tiêu Sở chộp lại, "Anh vẫn hận tôi đến vậy sao Tiêu Sở?"

Hắn ngờ nghệch nhìn y, "Em nói gì?"

"Chứ không phải vậy à?" Lạc Hoài An nghiêng đầu, "Lần này anh lại muốn cái gì đây? Tim? Hay gan? Nhưng anh cố chờ tôi thêm chút đi, tôi cũng không sống được bao lâu nữa đâu, chờ tôi chết rồi, thì anh muốn lấy cái gì thì lấy, còn bây giờ, tôi không cho anh được."

Cả người Tiêu Sở run rẩy, Lạc Hoài An cho rằng...

"Rốt cuộc em nghĩ gì vậy hả?" Tiêu Sở nổi giận mà quát, thấy y xoay người sang chỗ khác, hắn nhẹ nhàng cầu xin: "Em đừng nói tới chết có được không? Còn chưa tới mức độ đó mà!"

"Nghĩ gì?" Lạc Hoài An ngẩng đầu nhìn hắn, "Tôi đang nghĩ gì ư? Tôi không muốn chết như trên tv nói."
Môi Tiêu Sở khẽ run rẫy, "Em nghĩ anh đang tính kế với em sao? Em cho rằng anh muốn nội tạng của em nữa sao?"

"Chẳng lẽ không đúng?" Lạc Hoài An đứng lên, nhặt lên một hòn đá ném vào trong hồ, "Người ta nói, Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (*) tôi thấy tôi chẳng có gì để anh phải tốn công nhiều như thế hết."

(*) Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp. Nghĩa là ý đồ của những kẻ mưu mô lấy lòng kẻ khác để thực hiện mưu đồ của mình.

Tiêu Sở cắn môi, trong lòng buồn bực đến mức muốn hộc máu, "Anh chỉ muốn quan tâm em, chăm sóc cho em thật tốt, chứ thật sự anh không có ý gì khác."

Lạc Hoài An ngẩng đầu, "Quan tâm, chăm sóc? Tôi không cần những thứ đó." Từ nhỏ đến lớn chỉ có một mình, y đã quen rồi. Vả lại, vì một tí ấm áp không biết phải trả giá đến bao nhiêu.
Hắn cúi đầu, buồn bã nói: "Anh xin lỗi."

Ngón tay y sờ lên mặt Tiêu Sở, hắn kéo căng cả cơ thể, lúc này ánh mắt y như trở nên vô hồn, "Rất lâu trước đó, có người nói với tôi, nhìn anh cứ như đang tính toán gì đó, mà phải chi lúc đó tôi sớm nhìn ra, thì sẽ không bị lừa lâu đến vậy, Tiêu Sở, có phải tôi sẽ chết như trên tv hay nói không? Rồi lúc đó anh sẽ lấy hết mọi thứ của tôi, anh mới không thấy thẹn với lương tâm?"

"Tại sao em lại nghĩ như vậy? Anh không có ý đó, không có." Tiêu Sở giận dữ hét lên.

Lạc Hoài An mỉm cười, "Thực ra anh có nghĩ gì cũng không liên quan đến tôi, anh không thể phủ nhận việc nếu tôi làm phẫu thuật thì có khả năng sẽ chết, nhưng anh vẫn muốn tôi làm."

Tiêu Sở cúi đầu, trong đầu có hàng nghìn lời muốn nói, nhưng nhìn Lạc Hoài An kia ung dung bình tĩnh như chẳng có chuyện gì, lại nói không nên lời.
Y lại tiếp tục ngồi lên ghế dài, sắc mặt điềm tĩnh, "Thật ra tôi thấy rất lạ! Thầy tướng nói tôi khắc cha khắc mẹ khắc em trai, nhưng tôi cứ có cảm giác tôi mới là người bị khắc ấy. Bọn họ vẫn sống rất tốt, chỉ có tôi là sống thảm nhất, trước khi chết, sợ là ngay cả người lo ma chay cũng không có."

Tiêu Sở không chịu được nói: "Em đừng nói nữa! Đừng nói mấy lời như thế nữa mà."

Lạc Hoài An hờ hững nhìn hắn, "Đừng nói? Nếu anh không muốn nghe nữa thì mau cút đi."

Đang nói, bỗng điện thoại của Lạc Hoài An vang lên, y quay lưng lại nghe điện thoại, "Hạo Hi! Tiễn cậu hả? Được, được, tôi đến đó ngay."

"Hỏi tôi dậy chưa à?" Y bất mãn nhíu mày, "Nè nè, đừng tưởng tôi là cậu nha, xin lỗi chứ tôi đã thức từ sớm rồi."

Tiêu Sở thấy Lạc Hoài An cúp điện thoại, hỏi: "Em phải ra sân bay sao? Để anh đưa em đi."
Lạc Hoài An khẽ gật đầu, trong miệng lẩm bẩm: "Không biết lần này Hạo Hi đi mấy năm, nói không chừng đây là lần gặp mặt cuối cùng rồi!"

Hắn cắn răng, thầm nuốt đau đớn vào lòng.

Trác Hạo Hi mặc một chiếc áo khoác màu xám, tay kéo theo một chiếc vali, lúc Lạc Hoài An chạy tới, thì Mạc Ninh Viễn đang nói lời tạm biệt với cậu, Lạc Hoài An nhào tới, ôm lấy cậu thật chặt.

Cậu lộ ra nụ cười khổ, "Sao cậu kích động quá vậy An An?"

Lạc Hoài An đứng thẳng người, vẻ mặt lo lắng nhìn Trác Hạo Hi, "Tôi không nỡ xa cậu đâu Hạo Hi"

Trác Hạo Hi cảm động ôm lấy Lạc Hoài An, "Tôi cũng không nỡ xa cậu nữa."

Tiêu Sở nhìn hai người ôm nhau, hai mắt như muốn nứt ra, trong lòng không ngừng oán thầm, muốn đi thì mau đi đi, lề mà lề mề như con gái ấy.

Lạc Hoài An nắm vai cậu, "Hạo Hi à, cậu đi rồi, là sẽ không còn ai khóc cho tôi nhìn nữa."
Trác Hạo Hi vỗ vỗ vai y, "Không sao đâu, cậu nói trên đời này sẽ không bao giờ thiếu người thất tình mà, nên cậu không cần lo, sẽ có người khác khóc cho cậu xem thôi."

"Cậu sẽ nhớ tôi chứ Hạo Hi?" Lạc Hoài An ngẩng đầu lên hỏi.

"Đương nhiên là có rồi, chắc chắc tôi sẽ nhớ cậu lắm luôn đó." Trác Hạo Hi bảo đảm nói.

Lạc Hoài An (*) phồng má, nghiêm túc gật đầu, "Nhất định cậu phải nhớ tôi đó Hạo Hi, nếu tôi chết, mà không ai nhớ tôi, là tôi sẽ đau lòng lắm."

(*) Chỗ này tác giả để là Trác Hạo Hi ấy, mình nghĩ chắc là tác giả type nhầm nên mình sửa lại ạ.

Cậu lườm Lạc Hoài An, "Cậu đang nói bậy bạ gì vậy?"

Y mỉm cười, "Thuận buồm xuôi gió nha."

Trác Hạo Hi vẫy tay tạm biệt hai người.

Mạc Ninh Viễn nhìn Lạc Hoài An, "Nhìn tôi chi vậy Ninh Viễn? Cậu yêu tôi à?"
Mạc Ninh Viễn cười cười, "Đúng đó! Tôi yêu thầm cậu, mà bị cậu nhìn ra rồi."

Lạc Hoài An ngẩng đầu, cười khúc khích, " Được Ninh Viễn yêu thầm, tôi thấy vinh hạnh ghê."

Mạc Ninh Viễn cười, mặc dù trong lòng cảm thấy Lạc Hoài An có gì đó không ổn, nhưng y chỉ nghĩ rằng chắc là Lạc Hoài Anh lại bị Tiêu Sở chọc ghẹo gì thôi.

Lạc Hoài An ngồi trên xe, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hắn nhìn một bên mặt của y, mà hơi sững sờ, y khẽ nhíu mày, y ghét ánh mắt của Tiêu Sở bây giờ, vừa bá đạo lại vừa tàn nhẫn cùng trói buộc.

"Nhìn gì?" Lạc Hoài An không vui hỏi.

"Xin lỗi em." Tiêu Sở áy náy nói.

Bỗng Lạc Hoài An có cảm giác choáng váng, xung quanh dần trở nên mơ hồ, trước khi ngất đi, y thấy được gương mặt hắn tràn đầy day dứt.

Khi Lạc Hoài An tỉnh lại, đã phát hiện mình đang ở trong một căn hộ cao cấp được xây bên cạnh hồ, làn nước trong xanh trông rất đẹp mắt.
Y thì đang ở lầu ba, còn lầu hai được đặt rất nhiều loại nhạc cụ khác nhau, kiến trúc của gian phòng vô cùng ấm áp và sang trọng.

Tiêu Sở cầm ly nước đưa cho Lạc Hoài An, "Em uống chút nước đi."

"Thuốc độc à?" Y tùy ý hỏi.

Tiêu Sở quay qua, "Em uống đi, rất tốt cho bệnh của em."

Lạc Hoài An xoay đầu lại, đôi mắt lộ ra vẻ u buồn, "Tôi không muốn chữa bệnh, tôi chỉ muốn yên ổn chờ chết thôi, ngay cả chút tự do ấy anh cũng không muốn cho tôi sao?"

Hắn đang cầm ly nước trên tay mà run rẩy, "Em đừng nghĩ vậy mà An An, em sẽ khỏe lại thôi."

"Khỏe thì sao chứ? Nếu tôi khỏe lại, thì anh không thấy thất vọng chắc?" Lạc Hoài An cố chấp hỏi.

Tiêu Sở buông ly nước xuống, rồi ôm lấy y, như một đứa trẻ bị tổn thương, "Cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Chỉ cần em tin anh thêm lần này nữa thôi là được rồi, em nói anh biết đi, anh phải làm sao đây?"
Lạc Hoài An tựa vào ngực hắn, nhìn quần áo bị nước mắt làm ướt đi một mảng, thờ ơ nói: "Sao anh lại muốn một thứ như vậy chứ Tiêu Sở? Vừa không ăn được, mà cũng không mặc được nữa."