Mạc Ninh Viễn đến bệnh viện, một luồng mùi thuốc khử trùng phả vào mặt, Mạc Ninh Viễn ghét bỏ cau mày lại, cái mùi này thật sự quá khó ngửi, nhưng vừa nghĩ đến Chu Đào đang sống dở chết dở ở bệnh viện này, tâm trạng Mạc Ninh Viễn lại tốt lên.
Mạc Ninh Viễn mở cửa phòng bệnh đi vào, Chu Đào nhìn về phía cửa, thấy là Mạc Ninh Viễn, nằm đưa đầu nghiêng qua chỗ khác, để cái ót đối diện với Mạc Ninh Viễn.
Trong lòng Mạc Ninh Viễn vui vẻ hài lòng, khẽ cười nói: "Đừng tỏ ra xa cách với tôi thế chứ, tốt xấu gì chúng ta cũng có quen biết, tôi nghe nói, anh ở đây rất cô đơn, nên tôi mới đến nhìn anh một chút, có phải anh nên thấy cảm kích tôi không?!"
Chu Đào cắn răng, nghĩ đến mấy tên ngày thường xưng anh anh em em với hắn, vậy mà đến lúc mình gặp hoạn nạn thế này, lại không được vài đứa tới thăm, đột nhiên trong lòng cảm thấy một mảng lạnh lẽo, "Nhìn cũng nhìn rồi, nên cậu có thể đi."
Mạc Ninh Viễn vui vẻ cười một tiếng, hài lòng ngồi bên giường Chu Đào, "Thì ra anh còn nói chuyện được! Tôi còn tưởng đâu anh biến thành tên câm luôn rồi chứ, nếu thế thì coi như vô vị rồi."
Gương mặt Chu Đào đã hiện lên mấy phần xơ xác, tiều tụy, "Mạc thiếu gia chỉ biết trút giận vào người tàn tật như tôi thôi sao?"
Mạc Ninh Viễn vươn tay, nắm lấy cằm của Chu Đào, "Không trút giận vào anh, thì tôi biết trút giận vào ai? Đặc biệt là anh còn muốn lấy mạng của tôi cơ mà? À đúng rồi, không biết Trần tiên sinh có đến đây thăm anh chưa ta?"
Chu Đào vung tay Mạc Ninh Viễn ra, Mạc Ninh Viễn chú ý tới mười ngón tay bị bẻ vặn vẹo của Chu Đào, thật giống như sức sống bị bẻ gãy.
"Không liên quan tới cậu." Chu Đào cắn răng nói.
Mạc Ninh Viễn khoanh tay, chậc chậc lắc đầu, "Thật sự là si tình đến mức khiến người ta cảm động nha! Dù cho bị tới mức này, mà trong lòng anh vẫn nhớ đến cậu ta."
Chu Đào nhắm mắt lại, tức giận quát: "Cậu nói đủ chưa, nói đủ rồi thì cậu có thể cút đi."
Mạc Ninh Viễn từ trên cao nhìn xuống Chu Đào, "Đừng hung dữ như vậy, tôi vậy mà rất bận rộn đó nha, chẳng lẽ anh cho rằng tôi có thể rảnh rỗi mà mỗi ngày tới thăm anh sao? Nếu vài ngày sau, anh có mời tôi đến tôi cũng không thèm đến đâu."
"Đồ tiểu nhân đắc ý." Trong giọng nói Chu Đào hàm chứa tức giận.
Mạc Ninh Viễn lơ đễnh nhìn Chu Đào, "Đừng nói như vậy chứ, tôi mà là tiểu nhân, thì không lẽ anh là quân tử? Mà chẳng phải chúng ta đều cùng một giuộc sao?!"
"Mạc Ninh Viễn, cậu muốn nhìn trò cười thì cũng nhìn đủ rồi, có thể cút đi được không?" Chu Đào cắn răng nói.
Mạc Ninh Viễn kéo lên nụ cười xán lạn, "Như vậy sao được chứ? Tôi còn có chuyện quan trọng chưa nói đâu."
"Tôi không muốn nghe." Chu Đào lạnh lùng từ chối.
Mạc Ninh Viễn cau mày, "Anh không muốn nghe, nhưng mà tôi muốn nói! Chẳng qua là vô cùng ủy khuất nên anh nghe đi."
Chu Đào nhắm mắt lại, có ý không muốn nói chuyện với Mạc Ninh Viễn.
Mạc Ninh Viễn khoanh tay, nhìn biểu lộ của Chu Đào mà phì cười, nhắm mắt lại là có thể làm bộ cái gì cũng không liên quan đến mình sao?
Mạc Ninh Viễn ngồi xuống, "Vẻ ngoài Trần kỳ cũng không tệ, nhu thuận đáng yêu, nên mới khiến nhiều người yêu thích, Chỉ tiếc! Cậu ta lại là người của Lương Trầm, bị Lương Trầm hù dọa đến mù mờ, tôi nói lúc trước, khi cậu ta nhào tới cứu Giang Minh Dịch, mà tại sao bị bắn mà lại không chết? Vì cậu ta và đám người kia chính là cùng một bọn thông đồng với nhau, Lương Trầm luôn trông cậy vào cậu ấy có thể trói chặt Giang Minh Dịch đến chết."
Mạc Ninh Viễn nhìn mí mắt Chu Đào khẽ động, nụ cười trên mặt càng nồng đậm.
"Trần Kỳ này đúng là tàn nhẫn, dám hù họa Giang Minh Dịch một phát sợ chết khiếp, mà thật tiếc Lương Trầm cũng quá độc ác, dù gì hiện tại Trần Kỳ cũng lập công trở về, lại bị Lương Trầm chê bai là dơ bẩn, haizz, thật là đáng thương, vậy mà Chu Đào anh dám móc tim móc phổi vì cậu ta, chẳng lẽ là do anh đã ngủ với cậu ấy rồi?" Mạc Ninh Viễn tò mò hỏi.
Chu Đào nằm trên giường mở mắt ra, đôi mắt tức giận điên cuồng như đốt lửa, Phượng Hoàng gặp nạn còn không mạnh bằng gà, lão hổ bị rút hết vuốt hết răng cũng không còn gì phải sợ.
Mạc Ninh Viễn vui vẻ cười, hắn cứ tức giận đi, hắn ta càng tức giận chính là làm y càng thêm vui sướng, đã lâu rồi tâm trạng y mới được tốt như vậy.
"Cậu nói bậy." Chu Đào nghiến răng nghiến lợi nói.
Mạc Ninh Viễn lắc đầu, "Được thôi, coi như là tôi nói bậy, hay là anh đi hỏi lại Trần Kỳ cũng được đó! Nhưng có điều, " Mạc Ninh Viễn khinh miệt nhìn Chu Đào, "Bộ dạng anh bây giờ, muốn người ta tới nhìn anh một chút, cũng thật sự rất khó nha, anh cứ nhìn lại anh đi, một chút giá trị để lợi dụng cũng không có."
Mạc Ninh Viễn mang tâm trạng vui vẻ đi ra bệnh viện, có đôi lúc, chết đi còn thật sự là thoải mái hơn là bị giày vò mới thật sự là Địa Ngục.
Ngón tay Mạc Ninh Viễn nắm lấy tay lái, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, đây không phải lần đầu Chu Đào có ý định muốn giết y, trước đó một lần ở câu lạc bộ, Chu Đào đã lén lút bỏ hai viên thuốc vào nước của y, lúc đó mình không có chứng cứ, sợ làm phiền đến Chu Đào và Giang Minh Dịch, cũng không dám nói gì thêm, bây giờ hắn ta nợ mình thì hắn phải trả lại nợ.
Trác Hạo Hi đi xuống lầu, Trác Phi Dương đang ngồi ở trên ghế sofa xem văn kiện, "Chị sao vậy? Sắc mặt của chị không được tốt lắm."
Trác Phi Dương nhẹ nhàng xoa xoa trán, vẻ mặt u ám, "Mộc thị cướp đi quyền đại lý tập đoàn thiết bị điện rồi."
"Ừm." Trác Hạo Hi nhẹ gật đầu, lại bắt đầu rồi, Mộc gia và Trác gia kinh doanh cùng một lĩnh vực, cho nên một núi không thể chứa hai con hổ được, mặc dù hai nhà ngoài mặt ôn hoà, nhưng thực chất lại tranh đấu với nhau rất gay gắt, trong lòng Trác Hạo Hi dâng lên từng cơn ớn lạnh.
"Đúng là tuổi trẻ tài cao, Mộc Cẩn Hiền quả là một nhân tài." Ánh mắt Trác Phi Dương nhìn qua Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi cười với Trác Phi Dương một tiếng, nhưng nụ cười lại có chút đắng chát, chỉ đang tiếc là rèn sắt không thành thép sao? Trong lòng Trác Hạo Hi thầm nghĩ.
Thương trường như chiến trường, mặc kệ có như thế nào, thì lại phải trở về đường xưa sao? Lại một lần nữa bị vứt bỏ, lại một lần nữa sẽ chết không nhắm mắt.
"Chị, em cũng là nhân tài đó!" Trác Hạo Hi cười xán lạn với Trác Phi Dương.
Trác Phi Dương híp mắt, nuông chiều mà nói: "Được rồi, Hạo Hi cũng là nhân tài."
Mạc Ninh Viễn vừa ngồi khuấy nước trong ly, vừa nhìn Trác Hạo Hi ngồi đối diện, "Cậu khẳng định muốn làm như thế?"
Trác Hạo Hi nhẹ gật đầu, "Đúng! Nếu bây giờ mà không ra tay, chờ đến khi Mộc gia đã khuếch trương xong, thì dù có làm gì đi nữa cũng trễ rồi, bây giờ bọn họ vẫn còn đang cấp tốc khuếch trương, mà nếu như mắt xích tài chính bị đứt gãy, thì may ra còn đối phó kịp."
Mạc Ninh Viễn nghiêng đầu, nhìn Trác Hạo Hi, "Hạo Hi, cậu sẽ không hối hận?"
Trác Hạo Hi nhắm mắt lại, nhớ lại nước biển bao phủ xung quanh cậu, cảm giác đau đớn không thở được. Nên kiếp này, cậu phải ra tay trước để trở thành kẻ mạnh, ra tay sau chỉ có thua thiệt, bất lợi với cậu thôi. Cho nên do dự có được gì?
"Không hối hận, tôi tuyệt đối không hối hận." Ngữ khí Trác Hạo Hi kiên quyết, cũng không biết là đang thuyết phục chính mình hay là đang thuyết phục Mạc Ninh Viễn.
Mạc Ninh Viễn cười xán lạn, "Vậy thì tốt, vậy bây giờ cậu nói cậu cần cái thì thì tôi cũng sẽ giúp hết sức."
Trác Hạo Hi gật đầu, "Cám ơn anh, Ninh Viễn."
Chỉ có một cơ hội này thôi! Ở kiếp trước, Mộc Cẩn Hiền là thiên tài trên thương nghiệp, nên bây giờ cậu chỉ còn thừa dịp hắn vẫn còn non nớt, lại đắc ý vênh váo muốn lật đổ tất cả để ra tay. Nếu không, sau này dù có làm gì đi nữa cũng đã trễ rồi.
"Hạo Hi, con trưởng thành rồi." Cha Trác vui mừng nhìn Trác Hạo Hi nói.
Trác Hạo Hi không nghĩ tới cha sẽ nói như vậy, cậu cứ nghĩ cha sẽ nói kế hoạch của cậu không thiết thực. Nếu như vậy, có lẽ cậu sẽ từ bỏ, vả lại, từ sâu trong nội tâm cũng có giọng nói luôn nhắc nhở mình hãy từ bỏ. Vậy mà cậu không nghĩ tới cha sẽ khen cậu trưởng thành.
Trên thương trường, tình cảm như tờ giấy mỏng. Vì một khi đối mặt với lợi ích, thì cái gì cũng có thể lợi dụng, cái gì cũng có thể vứt bỏ. Tựa như Mộc gia muốn chiếm đoạt Trác gia, thì tất nhiên cha của cậu cũng muốn như vậy. Không có người nào sai với người nào, chỉ có kẻ thua và kẻ thắng! Cho nên nhân từ vốn dĩ là thứ bùa đòi mạng.
Trác Hạo Hi nhắm mắt lại, cười tự giễu. Thì ra, cậu cũng có thể trở nên ác độc như thế.
Mộc Cẩn Hiền ngồi trong phòng làm việc, đầu óc vô cùng hỗn loạn, trong gạt tàn đầy tàn thuốc, từ đắc ý đến binh bại như núi đổ, thì ra chỉ cách nhau một con đường nhỏ. Trác gia đánh một đòn quá độc ác, thêm Mạc Ninh Viễn hết sức giúp đỡ, nhân viên trong công ty tiết lộ thông tin mật, cổ đông bị thu mua, ngân hàng hủy bỏ việc cho vay, tất cả thoáng chốc đã bị sụp đổ.
Một nước cờ đi kém thì sẽ thua cả bàn, ở thương trường ai mà chẳng phải là hồ ly? Lần này Mộc gia bị đánh bại như thế, chỉ sợ tình cảnh sẽ đáng lo.
Mộc Cẩn Hiền ôm đầu, bên miệng lộ ra nụ cười khổ, hành động của bên Trác gia là do Trác Hạo Hi đề nghị, tin tức này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Mộc Cẩn Hiền, có đôi lúc hắn đã muốn xông qua tìm Trác Hạo Hi hỏi cậu: Tại sao? Tại sao phải ác như vậy?!
Nhưng mà hắn không làm được, trên thương trường vốn dĩ không có chuyện nhân từ mà nương tay, nếu hắn đã thua, là do hắn không giỏi bằng người ta.
Trác Hạo Hi, trong lòng Mộc Cẩn Hiền nghiến răng nghiến lợi lặp đi lặp lại cái tên này.
Lạc Hoài An thuần thục pha chế rượu, nói với Trác Hạo Hi bên cạnh: "Hạo Hi, cậu đã nhìn chằm chằm tôi rất lâu rồi đó."
Trác Hạo Hi thất thần hỏi: "Có sao? Lâu lắm rồi à?"
Lạc hoài an gật đầu, "Đúng vậy! Rất lâu, mặc dù người ta trời sinh đã vô cùng đẹp trai, nhưng cậu cũng không cần nhìn chằm chằm người ta như chết không bỏ nha!"
"Cho tôi nhìn một chút có sao đâu? Cũng đâu làm cậu mất một miếng thịt nào." Trác Hạo Hi bực bội nói.
Lạc Hoài An nhìn bộ dáng của Trác Hạo Hi, chậc chậc lắc đầu, "Đã không đành lòng, thì sao lúc ra tay không nể tình mà nhẹ tay một chút?"
Trác Hạo Hi nghiêng đầu, trong đôi mắt hiện lên tia sắc bén khác thường, "Nếu tôi không độc ác trị thẳng tay, thì người chết sẽ là tôi!"