"Trác Hạo Hi, cậu lại đi bán nó nữa sao?" Ngoài cửa truyền đến một tiếng gào to nổi giận.
Mộc Cẩn Hiền đứng ở cửa quán bar, trong đôi mắt tràn đầy tức giận. Quán bar này rất nổi tiếng ở đây, quán bar tên là Vui Vẻ Chia Tay, chiêu bài của quán được gọi nhiều là Nhất Đao Lưỡng Đoạn, nam nữ thất tình đều thích tới đây ngồi để buông lỏng tâm trạng.
Trác Hạo Hi là khách quen của quán này, nên cũng là bạn tốt của chủ quán, chuyện này Mộc Cẩn Hiền đã sớm biết, nhưng khi thấy chiếc nhẫn kim cương đang trên tay Lạc Hoài An, thì cảm giác buồn bực của hắn đã sắp phát nổ.
Tuyết Lĩnh Chi Hoa, là do hắn trong hội đấu phải lấy giá rất cao mới đấu về được, hắn mang theo cảm xúc chờ mong và bất an, để chiếc nhẫn trong hoa hồng tặng cho Trác Hạo Hi, mà Trác Hạo Hi lại ngay cả liếc mắt nhìn cũng không nhìn, trực tiếp lấy hoa hồng đó đi bán lại cho người khác, hắn trăm cay nghìn đắng mới tìm được người mua hoa đó vào hôm qua, lại từ trên tay người kia lấy lại chiếc nhẫn, nhưng mà Trác Hạo Hi lại lấy chiếc nhẫn đó bán đi lần nữa.
Trong lòng Mộc Cẩn Hiền dâng lên sự phẫn nộ cùng đau khổ, hoá ra cảm giác thành ý bị giẫm đạp là vậy sao? Mộc Cẩn Hiền chỉ cảm thấy trong lòng vừa xót vừa tê, ruột gan như bị khuấy thành một chỗ.
Mộc Cẩn Hiền không nói được cảm giác hiện tại với Trác Hạo Hi là gì, nhưng khi thấy Trác Hạo Hi vui vẻ đứng bên cạnh Mạc Ninh viễn, đột nhiên hắn mới phát hiện ra là hắn đã động lòng, nhìn Mạc Ninh viễn ôm lấy Trác Hạo Hi, hắn có cảm giác như mảnh đất nhỏ của hắn bị cướp đi mất.
Bắt đầu từ khi nào, những cảm giác chán ghét và không kiên nhẫn lặng lẽ biến chất, vốn dĩ lúc đầu hắn cảm thấy Trác Hạo Hi vô cùng tệ hại, bỗng nhiên bây giờ trong mắt hắn lại trở nên thật ưu tú, Mộc Cẩn Hiền đã nói không nói rõ được, chỉ là trong lòng có một giọng nói điên cuồng đang gào lên kêu hắn cướp Hạo Hi trở về, mau cướp về, nhất định phải cướp về.
Đột nhiên hắn phát hiện, hắn không hề hiểu rõ Trác Hạo Hi, cũng không biết rằng thì ra bên cạnh Trác Hạo Hi được nhiều người vây quanh đến vậy.
Trác Hạo Hi dựa theo theo giọng nói, nhìn thấy Mộc Cẩn Hiền ở ngoài cửa, chỉ thấy trên mặt Mộc Cẩn Hiền đang dần đen lên, trên mặt hiện đầy âm khí, Trác Hạo Hi cầm ly rượu tay lắc nhẹ một cái. Nhịp tim đập nhanh hơn gấp mấy lần.
Vận số năm nay đúng là không may mắn! Trong lòng Trác Hạo Hi bất đắc dĩ kêu rên, tại sao mình tặng thứ gì, đều bị tên Mộc Cẩn Hiền này tóm gọn.
Lạc Hoài An nhìn khuôn mặt đau khổ của Trác Hạo Hi, cũng chẳng có chút thương xót nào mà đeo chiếc nhẫn lên tay mình, đeo xong chiếc nhẫn, Lạc Hoài An duỗi thẳng ngón tay, bản thân cảm thấy hài lòng ngắm nghía, rồi quơ tay trước mặt Trác Hạo Hi, đổ dầu vào lửa mỉm cười hỏi: "Hạo Hi, đẹp không?"
Khóe miệng Trác Hạo Hi run rẩy, mắt thoáng nhìn qua mặt Mộc Cẩn Hiền càng thêm đen, mà đối diện với cậu là Lạc Hoài An đang cười lộ ra lúm đồng tiền trên mặt.
Sắc mặt Trác Hạo Hi chần chừ một lát, cứng đờ gật gật đầu, "Đẹp lắm."
Thực sự Trác Hạo Hi không muốn nói là đẹp lắm, nhưng nếu cậu nói không đẹp, thì chắc chắn cái tên mặt người dạ thú Lạc Hoài An sẽ không bỏ qua cho cậu. Trước có sói, sau có hổ, bị bao vây tứ phía, Trác Hạo Hi ngửa mặt nhìn lên trời, ông trời ơi, sao ông không thể thương xót cho tôi?
Lạc Hoài An hài lòng nở nụ cười, tự đánh giá tay mình, "Thật là xinh đẹp đúng không? Tôi cũng cảm thấy nó thật xinh đẹp, mà thứ xinh đẹp như vậy thì nên dành tặng tôi, tặng cho cậu chính là phung phí của trời, Hạo Hi, cậu nói xem có đúng không?"
Lạc Hoài An ngoài miệng nói, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý liếc nhìn Mộc Cẩn Hiền, mang theo vài phần khiêu khích.
Gương mặt Mộc Cẩn Hiền tối sầm lại đi đến trước mặt Lạc Hoài An, giọng điệu âm trầm nói: "Tháo chiếc nhẫn xuống!"
Ánh mắt Lạc Hoài An nhàn nhạt nhìn Mộc Cẩn Hiền, thỏa đáng hỏi: "Tại sao?"
Mộc Cẩn Hiền trừng Trác Hạo Hi bên cạnh, "Thứ đó là tôi tặng cho Hạo Hi!"
Lạc Hoài An dựa trên quầy bar, vẻ mặt tỏ ra thản nhiên, cũng không thèm để ý đến sát khí đang cuồn cuồn phát ra từ Mộc Cẩn Hiền, "Cậu tặng cho Hạo Hi, Hạo Hi tặng lại cho tôi, cậu thật là kỳ lạ quá nha, tặng quà cho người khác, lại còn muốn đòi lại sao?"
Mộc Cẩn Hiền nhìn chằm chặp khuôn mặt thanh tú của Lạc Hoài An, trong ánh mắt phát ra sát khí bốn phía.
Đột nhiên Mộc Cẩn Hiền quay đầu lại, Trác Hạo Hi vừa vặn bị ánh mắt tra hỏi của Mộc Cẩn Hiền nhìn đến, "Trác Hạo Hi, là cậu tặng chiếc nhẫn đó cho cậu ta?"
Trác Hạo Hi lắc đầu, "Không có."
Mộc Cẩn Hiền như dập được đầu thuốc nhìn Lạc Hoài An, đắc ý nói: "Hạo Hi nói không có tặng cho cậu."
Lạc hoài bình tĩnh cười, không quan tâm hơn thua nữa, nhẹ nhàng nói, "Thật sự thì cậu ấy không phải tặng cho tôi, mà là đổi với tôi."
"Hạo Hi, cậu đổi cái gì?" Mộc Cẩn Hiền hung ác hỏi.
Trác Hạo Hi rụt cổ lại, thẳng lưng đưa ly rượu trong tay giơ lên lắc lắc trước mặt Mộc Cẩn Hiền, nhìn vẻ mặt Mộc Cẩn Hiền, Trác Hạo Hi chột dạ nói: "Đổi cái này nè, uống rất ngon, anh có muốn nếm thử một chút hông?"
"Cậu dùng Tuyết Lĩnh Chi Hoa chỉ để đổi một ly rượu? Cậu bị ngu à?" Mộc Cẩn Hiền không nén được giận mà mắng. Nhìn mặt Trác Hạo Hi tỏ ra vô tội, Mộc Cẩn Hiền thật sự muốn bóp chết Trác Hạo Hi tại chỗ, vì chiếc nhẫn kia, hắn...
Vậy mà gia hỏa này lại...
"Ly rượu này bao nhiêu tiền? Tôi trả!" Mộc Cẩn Hiền quay đầu, nói với Lạc Hoài An, đây là lần đầu Mộc Cẩn Hiền gặp Lạc Hoài An, ngoại hình đối phương rất xinh đẹp, khí chất hơn người, nhưng mà mỗi lần nhìn nụ cười của cậu ta, thì Mộc Cẩn Hiền lại có cảm giác cậu ta là người không hề đơn giản.
Lạc Hoài An nhíu mày, nhìn người mà mỗi khi Trác Hạo Hi uống rượu đã mắng vô số lần, ngoại hình coi như không tệ, khó trách gia hỏa Trác Hạo Hi luôn luôn nhớ thương đến hắn.
Lạc Hoài An cười nhẹ, "Tiền nợ Hạo Hi đã trả rồi, Mộc thiếu gia không cần lo lắng."
"Không tính chiếc nhẫn lúc nãy." Mộc Cẩn Hiền nhàn nhạt nói, không biết tại sao, người đối diện lại làm Mộc Cẩn Hiền có cảm giác còn nguy hiểm hơn Mạc Ninh viễn.
Lạc Hoài An tùy ý cầm một ly rượu, ngón tay trắng nõn cầm lên ly rượu nhiều màu sắc, tạo nên vẻ đẹp yêu mị.
"Không tính? Tại sao?" Lạc Hoài An nghiêng đầu, như giả vờ ngây thơ hỏi.
"Chiếc nhẫn là tôi tặng cho Hạo Hi." Đột nhiên Mộc Cẩn Hiền cảm thấy như mình vừa bị rơi vào một cái bẫy.
"Cho nên, khi Hạo Hi cần dùng thì phải có sự đồng ý của cậu mới được à?" Lạc Hoài An hỏi.
Ngữ khí đối phương nhạt nhẽo, Mộc Cẩn Hiền lại có cảm giác, đối phương có loại khí thế hùng hổ doạ người. Trong lúc nhất thời, Mộc Cẩn Hiền trầm mặc. Trác Hạo Hi thì vẫn còn uống rượu, ánh mắt lơ mơ như có ý không muốn nhúng tay vào chuyện này nữa.
Lạc Hoài An tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, đặt lại vào trong hộp, đẩy về phía Mộc Cẩn Hiền, Lạc Hoài An nhàn nhạt uống rượu, vẫn là một bộ dạng thờ ơ như cũ, "Tặng không nổi thì đừng tặng, yêu không nổi thì đừng yêu, không đánh cược nổi thì đừng có cược."
Mộc Cẩn Hiền cau mày nhìn Lạc Hoài An, Mộc Cẩn Hiền có cảm giác mặt thật nóng, như vừa bị ai đó không chút lưu tình tát một bạt tai, càng khiến làm hắn khó mà chịu được là hắn không biết hắn có nên đánh lại người đó hay không.
Trác Hạo Hi nhìn chiếc nhẫn trên bàn, hai mắt tỏa sáng, lại mang theo nghi hoặc, Trác Hạo Hi suy nghĩ, loại người keo kiệt như Lạc Hoài An, mà lại nỡ để miếng thịt mỡ bay mất, thật là khó tin...
"An An, thế này không giống với phong cách của cậu!" Trác Hạo Hi khó hiểu nhìn Lạc Hoài An, gia hỏa này luôn luôn xem tiền như mạng sống, mặc kệ có là ai đi nữa, cũng nhẫn tâm ra tay làm thịt.
Không thể nào y đổi tính được, "An An, cậu thích hắn rồi?"
Lạc Hoài An nhẹ nhàng lắc nhẹ ly rượu trong tay, khinh thường liếc Trác Hạo Hi, "Hạo Hi, đừng có đánh đồng ánh mắt của tôi với của cậu, làm thế khiến tôi có cảm giác thật xấu hổ."
Mộc Cẩn Hiền nắm chặt tay thành nấm đấm, trong đôi mắt tỏa ra ánh lửa tỏa tứ phía.
Lạc Hoài An nhìn Mộc Cẩn Hiền đang kìm nén cơn giận, vẻ mặt lờ mờ nói, "Hạo Hi, cậu phải biết, quân tử tuy yêu tiền nhưng khi lấy nó phải đúng với đạo đức."
Trác Hạo Hi tràn đầy kinh hãi thán phục nhìn Lạc Hoài An, nói: "An An, đạo lý này tôi vẫn luôn nghĩ đến, tôi không ngờ rằng cậu cũng nghĩ giống tôi, nhưng mà..." Trác Hạo Hi cẩn thận nghĩ nghĩ, rồi tò mò đưa đầu qua hỏi, "An An, có phải cậu phát hiện chiếc nhẫn kia là hàng giả hông?"
Lạc Hoài An lắc đầu, "Hạo Hi, cậu nghĩ nhiều rồi."
"Không phải hàng giả sao?" Trác Hạo Hi ngạc nhiên hỏi.
"Không phải hàng giả mà cậu chịu buông bỏ nó sao? Như vậy thật không giống cậu! An An!" Trác Hạo Hi dựa trên quầy bar, lầm bầm nói.
"Hạo Hi, cậu có thành kiến với tồi à?" Lạc Hoài An ung dung hỏi.
Mộc Cẩn Hiền đứng bên cạnh hai người, nghe Trác Hạo Hi và Lạc Hoài An nói chuyện với nhau không coi ai ra gì, đột nhiên có cảm giác mình là người ngoài cuộc. Mộc Cẩn Hiền nhìn chiếc nhẫn trước mắt, đột nhiên phát hiện chiếc nhẫn kia thật giống củ khoai lang nóng bỏng tay, có tặng hay không, thì cũng có vấn đề, Lạc Hoài An vậy mà có thể dồn hắn đến tình trạng này.
"Hạo Hi, vốn dĩ chiếc nhẫn này là tôi tặng cho cậu, cậu đừng cãi nhau nữa." Mộc Cẩn Hiền nói.
Lạc Hoài An cười châm chọc, "Hạo Hi, chiếc nhẫn cũng chỉ là vật trói buộc mà thôi, không ăn được, không mặc được, lại không thể đổi lấy rượu, nên nó chẳng có ích gì."
Trác Hạo Hi gật gật đầu, "Nói cũng phải ha."
Trác Hạo Hi quay đầu, chỉ thấy gương mặt Mộc Cẩn Hiền ác độc như mẹ kế, nhưng đôi mắt đen ấy nhìn chằm chằm cậu, đột nhiên làm Trác Hạo Hi cảm thấy ánh mắt của Mộc Cẩn Hiền như chú cún con bị bỏ đói đến chết, nên đừng nói là Mộc Cẩn Hiền vẫn chưa ăn cơm nha?